Hạ Tập Thanh không ngờ chính mình cũng có lúc rung động, đầy mong chờ với người khác.
Anh luôn nói với mọi người, hiểu lầm lớn nhất mà con người dành cho tình yêu chính là luôn coi sự mập mờ khi cảm xúc dao động thành rung động của con tim, chỉ dùng một khoảnh khắc trái tim loạn nhịp làm bằng chứng mà đã xác nhận bản thân đã rơi vào lưới tình. Nhưng rất nhiều thời điểm, dao động đó chỉ là sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ, sau chớp mắt, lại trở về phẳng lặng.
Anh không biết sự dao động cảm xúc hiện tại liệu có phải chỉ là sóng gợn trong nháy mắt hay không, anh chỉ biết, mình đang tận hưởng khoảnh khắc này.
“Cầm khẩu súng cũng không xong nữa.” Chu Tự Hành quơ quơ khẩu AUG trong tay, nở nụ cười đắc ý.
Di ngôn vừa rồi, chắc hẳn chỉ là đang đùa giỡn thôi nhỉ? Hạ Tập Thanh muốn tìm ra bằng chứng chứng minh phỏng đoán của mình từ biểu cảm trên mặt cậu. Độ khó của việc này không hề thấp, dù gì cậu cũng là diễn viên.
Hai người họ vốn chỉ đang chơi đùa thôi.
Nghĩ như vậy, gánh nặng của Hạ Tập Thanh giảm bớt đi rất nhiều. Anh nhấp môi dưới, ánh mắt ngả ngớn: “Cầm khẩu súng này không xong cũng chẳng quan trọng, lần sau để cậu thử xem khẩu súng khác của tôi có ổn không.”
Chu Tự Hành cười cười, người này sao lại chấp nhất như vậy chứ: “Lần trước tôi đã thử rồi, không ổn lắm, một phát đã cướp cò.”
“Liêm sỉ của cậu…” Hạ Tập Thanh đá vào cẳng chân cậu, nhưng Chu Tự Hành né được, ôm anh vào lòng.
“Nói giỡn thôi mà.”
“Không được ôm tôi.” Hạ Tập Thanh đẩy cậu ra: “Mẹ nó, đừng có ôm tôi giống như ôm phụ nữ.”
Câu nói này, Chu Tự Hành đã nghe được hai lần từ miệng anh. Cậu đoán liệu có phải Hạ Tập Thanh để ý chuyện trước đây cậu từng thích một cô gái. Nhưng ý nghĩ này cũng quá tự mình đa tình rồi, có thể Hạ Tập Thanh chỉ muốn chiếm vị trí chủ đạo mà thôi.
“Vậy anh ôm tôi đi.” Chu Tự Hành giang hai tay ra.
Hạ Tập Thanh nhìn cậu, vóc dáng cao như vậy, anh dù ôm thế nào thì vẫn giống con gái thôi.
“Cút đi, ai muốn ôm cậu chứ.” Hạ Tập Thanh muốn lấy lại súng từ trong tay cậu, vừa mới duỗi tay qua, đã bị Chu Tự Hành bắt lấy, giọng đầy lo lắng: “Tay anh bị thương?”
Bị thương? Hạ Tập Thanh thấy khó hiểu, nhưng rất nhanh đã nhớ ra.
“A, cái đó là màu vẽ màu đỏ, không cẩn thận dính phải. Không phải máu.”
Chu Tự Hành nhẹ nhàng thở phào, còn cọ cọ thử, quả nhiên là màu vẽ: “Làm tôi sợ thót tim luôn. Trước khi ra khỏi nhà, anh đã vẽ tranh à?”
“Hả?…Ừm.” Hạ Tập Thanh không quen được người khác quan tâm. Anh lặng lẽ rút tay về, cầm theo khẩu súng trên tay Chu Tự Hành, đeo bịt tai lên, bắt đầu luyện bắn súng tiếp.
Vốn Chu Tự Hành định hỏi anh vẽ cái gì, nhưng thấy anh như vậy cũng không hỏi nữa, ngồi sang một bên rồi lấy di động ra. Cả ngày hôm nay vội vội vàng vàng thử vai, rồi lại họp bàn cùng biên kịch với diễn, buổi tối lại ăn cơm với bên đầu tư, đầu óc cậu choáng váng, đến thời gian xem Wechat cũng không có.
Qủa nhiên, thông báo trên Wechat tràn đầy. Chu Tự Hành chọn mấy tin nhắn quan trọng về công việc trả lời trước, chợt thấy tin nhắn của Thương Tư Duệ.
[Tư Duệ: Tự Hành! Anh nhìn thấy tranh mới mà Tập Thanh vẽ cho anh chưa?]
[Tư Duệ: Chia sẻ hình ảnh.]
Chu Tự Hành hình bức tranh màu nước Thương Tư Duệ chia sẻ lại, là cảnh tượng cậu thuyết trình bài cuối kỳ năm hai, PPT chiếu lên góc trên bên phải có nền màu đỏ thẫm.
Hóa ra màu dính là từ bức tranh này.
[Tự Hành: Anh ấy gửi cho cậu?]
[Tư Duệ: Không phải, tui lưu từ Weibo của anh ý.]
Khi Chu Tự Hành nhìn thấy tin nhắn này, ngay lập tức mở Weibo ra, thấy một đống thông báo bị tag bởi người cậu chưa follow. Cậu ấn vào, quả nhiên là bài đăng bức tranh của Hạ Tập Thanh.
[Những cô nàng Tự Học tiến lên: @Chu Tự Hành, mau vào xem tranh “thái thái” của anh vẽ cho anh đi!]
[Ai mà không thích Tự Học chứ?: @Chu Tự Hành, yêu đương với họa sĩ có cảm giác gì?]
[CP Tự Học ngọt nhất vũ trụ: @Chu Tự Hành, em tuyên bố anh với vị nghệ thuật gia mỹ mạo này đã bị khóa chặt vào nhau, chìa khóa em nuốt rồi!]
“Thái thái*” của cậu?
(*Như mình từng nói ở chương nào trước ý, hổng nhớ, thì “thái thái” ngoài cách gọi thể hiện sự kính trọng, tôn sùng ra thì còn một nghĩa nữa là gọi vợ của một người.)
Cái cách gọi mới lạ gì thế này?
Ngoài số lượng bình luận áp đảo của fan CP, Chu Tự Hành cũng tìm được một vài fan only của cậu trong Weibo của Hạ Tập Thanh.
[Tự Hành công nhất vũ trụ: Cảm ơn thái thái đã chia sẻ.]
[Phu nhân của Chu Tự Hành: Cảm ơn thái thái, có điều fan xi pi (CP đó ;() cũng biết tự trọng chút đi, bổ não quá mức cũng là bệnh đấy.]
[Hành của tui siêu A: Fan xi pi gáy to cái gì, Chu Tự Hành thẳng đến không thể thẳng hơn đấy, biết chưa? Mỗi ngày đều lôi kéo dưa, đúng là phục luôn.]
…
Chu Tự Hành mím môi.
Cậu thẳng sao? Nếu là lúc trước thì chắc là trai thẳng, còn giờ thì…
Hơn nữa, trình độ bổ não của fan CP, so với tiến triển chân thật của hai người họ, thì chắc cũng không sai biệt lắm…nhỉ?
Có điều các bình luận tranh cãi càng lúc càng lợi hại. Fan only của Hạ Tập Thanh cũng xông ra, đúng kiểu [bắt nạt họa sĩ nhỏ của tụi tui không có fan sao] mà như gà mẹ bảo vệ gà con.
Thật là…muốn bảo vệ thì cũng không nên để mấy cô gái nhỏ này bảo vệ.
Chu Tự Hành ấn “chia sẻ”, gõ một dòng chữ.
[@Chu Tự Hành: Cảm ơn thái thái.]
Cậu nhìn đi nhìn lại cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng. Giới fan vẫn luôn xưng hô như vậy với họa sĩ, nào là “đại đại”, rồi “thái thái”, đủ các cách gọi. Nhưng dưới phần bình luận, fan CP đã trực tiếp phát điên rồi.
[Bạn cũng đu Tự Học sao?: aaaaaaaaaaa bảo vệ bà xã mãnh liệt quá!]
[CP của tui mỗi này đều tương sát tương ái: Đm! Gọi “thái thái” luôn!!! Thật sự gọi “thái thái”!]
[Vui vẻ đu Tự Học: Chu Tự Hành quá đỉnh! (p.s: nếu tui có “thái thái” xinh đẹp như thế, tui cũng sẽ rất đỉnh.)]
[Những cô nàng Tự Học siêu đáng yêu: Aaa, nước mắt của fan Tự Học không đáng tiền tẹo nào. Chu Tự Hành! Sao anh lại sủng như vậy chứ! (Độc duy* nào đó bị chính chủ vả mặt cảm thấy thế nào? Chạy đến Weibo của Tâp Thanh KY* cũng đủ rồi đấy.)]
(*Độc duy: là fan only nhưng tiêu cực, bash cả thiên hạ để nâng idol của mình lên.
*KY: thuật ngữ mạng, nghĩa là không có mắt, hay nói ra những lời không hợp với bầu không khí, sát phong cảnh.)
[Những cô nàng Tự Học tiến lên: Đu Tự Học thật sự quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mỗi ngày đều như ăn Tết.]
“Cậu đang làm gì đấy?”
Chu Tự Hành ngẩng đầu, trông thấy Hạ Tập Thanh đã tháo kính và bịt tai xuống, lắc lắc mái tóc đen dài, xinh đẹp đi tới chỗ cậu.
“A? Lướt Weibo…”
Hạ Tập Thanh vươn eo: “Vốn muốn bắn trúng tâm liên hoàn mười phát, nhưng khó quá.” Anh ngồi xuống bên cạnh Chu Tự Hành.
“Đừng bắn nữa, nếu bắn tiếp, ngày mai cánh tay anh sẽ rất đau.” Chu Tự Hành đứng lên: “Về nhà thôi.”
“Đói bụng.” Hạ Tập Thanh ngẩng mặt lên nhìn Chu Tự Hành. So với nam giới khác, đôi mắt của anh thật sự rất to, mí rất sâu, lông mi vừa dài lại vừa dày, giống như được kẻ eyes-line. Con ngươi sâu thẳm, đen nháy luôn tỏa sáng, rực rỡ. Thường ngày, anh luôn cười ngả ngớn, hoặc cười thật dịu dàng, dù không cố tình nhưng ngược lại luôn lộ ra nét đơn thuần, đáng yêu.
Chu Tự Hành kéo anh dậy: “Ở nhà tôi có canh gà hầm đông trùng hạ thảo mẹ tôi mang đến hôm qua, về rồi cho anh ăn.”
Cho hôn, cho sờ, rồi còn nấu cơm cho, dù không cho thượng thì giá trị vẫn cực cao. Tâm tình của Hạ Tập Thanh rất tốt, đi theo Chu Tự Hành rời khỏi sân tập bắn.
Lần cuối cùng Hạ Tập Thanh vào nhà của Chu Tự Hành chính là lần cưỡng hôn kia. Cứ nghĩ đến chuyện này là anh lại cảm thấy có chút ngại ngùng, còn có chút buồn bực nữa. Lần ý Chu Tự Hành còn tức giận như vậy, thế mà giờ lại đồng ý lêu lổng với anh.
“Anh đi dép của tôi đi.” Chu Tự Hành lấy một đôi dép màu xanh đen ra, đặt phía trước chân anh.
Hạ Tập Thanh ừm một tiếng, dường như nhớ tới điều gì: “Tôi về nhà xỏ dép của mình sang cũng được.” Dù sao cũng chỉ cách có hai bước chân. Chu Tự Hành lấy một đôi dép màu trắng từ tủ giày ra, thoạt nhìn giống như để khách đi, cậu cũng không ngẩng đầu lên: “Nếu anh chê dép của tôi thì về nhà lấy dép mà đi.”
Giọng điệu thật ai oán. Hạ Tập Thanh bật cười: “Tôi không chê, không phải tôi sợ ủy khuất cậu sao.” Nói xong anh liền thay dép của Chu Tự Hành vào, thật mềm, nhưng rộng hơn không ít.
“Chân cậu lớn thật đấy.”
“Tôi cao 1m92.”
“Kinh nha, thật ghê gớm.”
“Chính là ghê gớm đó.”
Hai người liếc mắt nhìn đối phương, cùng cười lên. Hạ Tập Thanh thảm thiết kêu đói bụng, chân đi đôi dép không vừa, chạy vào phòng khách. Lần trước anh chỉ lo vật lộn với Chu Tự Hành ở huyền quan, cũng chưa nhòm vào trong xem thử. Lúc này anh mới phát hiện, hóa ra trong phòng khách của Chu Tự Hành có một cái bể bơi rất lớn.
“Cậu sửa sang như này trông rất được nha, vừa nhìn đã biết là kẻ có tiền.” Hạ Tập Thanh ngồi xổm bên cạnh thành bể bơi, vươn ngón tay chạm vào mặt nước. “Hôm nào tôi cũng phải xây một cái mới được.”
“Anh không thấy phiền sao?” Chu Tự Hành cởϊ áσ khoác, vắt lên sô pha, đi tới mở cánh tủ lạnh đôi ra: “Nếu anh muốn bơi thì sang nhà tôi không phải tiện hơn à?”
Nói xong, cậu có chút hối hận. Có phải cậu quá vội vàng rồi không? Hạ Tập Thanh muốn bơi lội thì đi chỗ nào mà không được.
Hạ Tập Thanh cũng không lên tiếng. Anh vốn định hỏi thế khi mối quan hệ giữa hai người chấm dứt thì phải làm sao, giống với những tình nhân trước đó của anh, hiện tại cũng không hề qua lại nữa. Nhưng anh lại cảm thấy nếu anh nói lời này ra thì quá xấu hổ, khiến cho mối quan hệ này không giống bạn tình nữa, mà giống như đang thật sự yêu đương.
“Được, nhớ những lời cậu vừa nói đấy nhá.” Hạ Tập Thanh tỏ vẻ thoải mái mà đứng dậy, nhảy lên hai cái. Chu Tự Hành tưởng anh định nhảy xuống bây giờ luôn, vội vàng nói: “Tôi chưa mở chế độ ổn định nhiệt độ.”
“Tôi không bơi lúc này đâu, đang đói muốn chết nè.” Hạ Tập Thanh bước tới sô pha của Chu Tự Hành rồi nằm xuống, thở dài một tiếng đầy khoan khoái. Chu Tự Hành sợ anh thấy nhàm chán nên mở TV lên, nhét điều khiển vào trong tay anh. TV đang chiếu phim thần tượng 8 giờ siêu nhàm chán, l*иg tiếng thì quỷ dị, tình tiết thì cẩu huyết. Xa xa còn nghe được âm thanh Chu Tự Hành nấu cơm ở phòng bếp, tiếng kim loại va chạm leng keng, tiếng xèo xèo, hòa quyện vào nhau, giống như tiếng pháo hoa.
Hạ Tập Thanh yên lặng nằm trên sô pha, cảm thấy hơi không quen. Đã lâu rồi anh chưa từng có loại cảm giác này.
Giống như…anh đang có một gia đình.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, anh liền liều mạng mà dìm xuống. Muốn dời đi lực chú ý, để bản thân đừng đáng thương như vậy nữa. Việc duy nhất anh có làm hết khả năng chính là soi mói phim truyền hình.
“Cái phim này quay cho ai xem vậy, muốn làm mù mắt chó của người xem sao.”
“Váy của nữ chính… Tôi thật sự không thể hiểu nổi trang phục tạo hình thời nay. Chu Tự Hành, cậu đừng có diễn phim thần đấy. Cậu mà diễn thì tôi lập tức thoát fan.”
“Tình tiết này…Newton cũng phải bật nắp quan tài sống dậy.”
“Thật ra nam chính trông cũng được. Nếu mũi cao hơn một xíu thì càng đẹp, mặt mày của anh ta cũng khá được.”
Nhưng so với Chu Tự Hành thì còn kém xa.
Đang nói thì Chu Tự Hành đã bê một bát canh gà đi tới trước mặt, để một cái “cạch” lên bàn trà, sắc mặt âm u.
“Nhanh vậy sao?” Hạ Tập Thanh ngồi dậy: “Sao cậu lại nhìn tôi kiểu ý?”
“Tôi nhìn xem có phải anh ngắm soái ca no rồi hay không?” Chu Tự Hành xoay người đi qua bê phần của mình. Hạ Tập Thanh quỳ trên sô pha, hai tay gác lên phần dựa lưng của sô pha, nhìn theo bóng dáng của Chu Tự Hành, cười nói: “Nhìn cậu thì no bảy phần rồi. Nếu cho thượng nữa thì no tròn mười phần luôn.”
Đúng là ba câu không rời một chữ “thượng”. Chu Tự Hành bê một bát khác đi tới: “Thế anh nhìn vị trong TV kia kìa.”
“Vẫn là thôi đi.” Hạ Tập Thanh ngồi xuống, cầm đôi đũa: “Tiêu chuẩn thẩm mỹ của tôi rất cao đấy. Trong giới này cũng chỉ có cậu miễn cưỡng được coi là soái ca thôi.”
“Miễn cưỡng?” Chu Tự Hành nhướng mày nhìn anh.
“Không miễn cưỡng, không hề miễn cưỡng.” Hạ Tập Thanh bò từ trên sô pha, ngồi xuống thảm, gấp rút bê bát mì của mình lên, tránh cho Chu Tự Hành lấy đồ ăn ra áp chế: “Nhưng so với tôi thì kém một chút xíu nữa.” Canh trong bát vàng óng, rực rỡ. Hạ Tập Thanh thổi thổi hành lá thái nhỏ xanh biếc, uống một ngụm: “Ngon quá, tay nghề của dì* nhà cậu thật tốt.”
Chu Tự Hành vốn định nói, là tay nghề của mẹ* tôi tốt, nhưng cậu không muốn nói thế trước mặt Hạ Tập Thanh.
(*Đều là nói về mẹ của bạn Chu cả thôi, anh Hạ gọi mẹ của bạn Chu là “dì” nhưng lại, nhưng lại thêm “nhà cậu” vào có chút kì kì, thường người ta sẽ nói là “mẹ cậu”.)
Ăn xong một bát canh gà nóng hầm hập, lục phủ ngũ tạng của Hạ Tập Thanh đều cảm thấy ấm nóng, mới một lát mà toàn thân đã đổ một lớp mồ hôi mỏng. Anh cởi hai cúc áo sơ mi, cánh tay gác trên cái cái đùi đang gập lên, lười nhác tựa cằm vào gối ôm, giọng nói trở nên lười biếng, giống như một con mèo nhỏ ăn no phơi bụng dưới ánh mặt trời.
Chu Tự Hành bỗng nhiên rất muốn mua một con mèo.
Ăn uống no đủ, Hạ Tập Thanh mở Weibo ra, phát hiện Chu Tự Hành đã chia sẻ bài đăng của anh, lại còn viết [cảm ơn thái thái]. Anh tức thì nổi giận: “Đm Chu Tự Hành, đầu óc cậu bị thủng có phải không? Người ta gọi “thái thái”, cậu cũng học theo làm gì.”
“Có cái gì không ổn sao? Mọi người đều gọi như thế còn gì.” Chu Tự Hành vận dụng kỹ thuật diễn xuất giả ngu vô cùng trọn vẹn.
“Cậu…” Hạ Tập Thanh nuốt một hơi nghẹn trở về: “Cậu mau xóa bài chia sẻ cho tôi.”
“Không thể xóa được, xóa là lại phải lên hot search.” Chu Tự Hành uống miếng nước: “Vốn dĩ chỉ có tôi với fan biết, giờ mà xóa thì cả mạng xã hội đều biết.”
“Cậu! Được, cậu lợi hại.” Tuy Hạ Tập Thanh giận, nhưng lời Chu Tự Hành nói cũng là sự thật. Anh không muốn để cho tất cả mọi người đều biết, đến lúc đó bọn Hạ Tri Hứa nhất định sẽ lôi anh ra làm trò cười. Nghĩ vậy, anh chỉ muốn lướt nhanh nhanh qua bài chia sẻ này, tùy tiện kiếm một đề tài để nói chuyện tiếp: “Diễn viên nam này gầy đây tài nguyên không ít nhỉ?”
“Ừm.” Chu Tự Hành ngồi trên sô pha, cúi đầu liếc nhìn Hạ Tập Thanh. Tuy cậu không muốn nghe Hạ Tập Thanh ngồi ở nhà mình bàn luận về tên đàn ông khác, nhưng thấy anh có vẻ không giận cậu nữa thì hơi thoải hiệp, thậm chí còn có ý tưởng bán tin tức của đồng nghiệp để lấy lòng anh. Thế là Chu Tự Hành dùng đầu gối của mình chạm nhẹ vào vai của Hạ Tập Thanh: “Muốn nghe bát quái không?”
Hạ Tập Thanh ngửa đầu nhìn cậu: “Có dưa à?”
Anh đặt tay lên đầu gối của Chu Tự Hành, khiến lòng của Chu Tự Hành rối tung cả lên. Hơn nữa, từ góc độ này nhìn xuống, có thể nhìn trọn l*иg ngực của Hạ Tập Thanh, không sót một tý gì. Chu Tự Hành ngẩng đầu lên, ngay thẳng nhìn TV: “Thật ra, bình thường tôi cũng không biết dưa gì, rất nhiều chuyện phải qua paparazzi đăng báo mới biết được.”
Ừm, cái này thì Hạ Tập Thanh tin tưởng.
“Có điều, buổi tối hôm xã giao, nhà đầu tư kia rất không đáng tin. Trong bữa tiệc đều nói mấy câu khiến bọn tôi rất xấu hổ. Ông ta uống vài chén rượu liền bắt đầu nói với Côn đạo muốn sắp xếp một nhân vật.”
Hạ Tập Thanh chỉ chỉ nam chính trên TV: “Là cậu ta à?”
Chu Tự Hành gật gật đầu: “Ông ta uống quá nhiều, vẫn luôn lải nhải diễn viên này rất đẹp, chơi rất hăng hái, càng nói càng không đúng. Bọn tôi muốn kéo lại cũng không kịp.”
Hóa ra là kim chủ à. Hạ Tập Thanh khẽ cười: “Sau đó thì sao?”
“Côn đạo lại nói. Kịch bàn còn chưa chốt.” Nhắc đến kịch bản, Chu Tự Hành lại nói: “Người kia còn luôn rót rượu có biên kịch Hứa, nhưng bị tôi với đạo diễn Côn ngăn lại.”
“Fuck? Ông ta còn muốn làm Hứa Kỳ Sâm?” Hạ Tập Thanh ngửa đàu nhìn cậu, sắc mặt thay đổi. Chu Tự Hành thấy anh như vậy, lòng có chút không thoải mái.
“Không có. Anh ấy không uống, cả buổi cũng không nói được mấy câu.”
Đó là tất nhiên. Hứa Kỳ Sâm nhìn thì có vẻ ôn hòa, nhưng trên thực tế thì ngoan cố hơn bất kì ai. Hạ Tập Thanh không thể không hừ lạnh một tiếng: “Đến Sâm Sâm mà cũng dám động vào. Chuyện này không thể để tên kia biết được, không thì nó sẽ nổ tung mất.”
Chu Tự Hành nghe thấy anh gọi biên kịch Hứa là Sâm Sâm thì trong lòng càng nghẹn muốn chết. Nghẹn nửa ngày cũng chưa nghĩ ra từ gì để hỏi. Ai ngờ Hạ Tập Thanh đã tự mở miệng trước: “Hứa Kỳ Sâm là bạn học cấp 3 của tôi. Tôi dám đánh cược với cậu, đời này, cậu sẽ không gặp được đứa trẻ nào đáng thương như nó đâu.”
Cách gọi “đứa trẻ” này cũng làm Chu Tự Hành không thoải mái.
“Vốn dĩ gia đình rất hạnh phúc, nhưng sau khi thi cấp 3 xong, một nhà ba người đi du lịch thì gặp tai nạn xe cộ, ba và mẹ đều qua đời. Một đêm tỉnh lại, chỉ còn một mình nó thôi.” Hạ Tập Thanh thở dài: “Hồi học cấp 3, nó rất khép kín. Nếu không phải có một tên ngốc suốt ngày quấn lấy nó thì không chừng nó đã sớm luẩn quẩn trong lòng rồi tự sát.”
Chu Tự Hành căn bản không nghĩ tới, biên kịch thoạt nhìn thì ôn hòa, lễ phép kia lại gặp phải chuyện như vậy: “Sau đó thì sao?”
“Vốn dĩ tất cả đều dần tốt lên, nó cũng cởi mở hơn nhiều. Ai ngờ lúc ý có người lan truyền nó là đồng tính luyến ái, còn bịa đặt tin đồn, nói nó với chủ nhiệm lớp có quan hệ không đứng đắn, ép nó phải chuyển trường.” Hạ Tập Thanh ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt Chu Tự Hành: “Có phải muốn hỏi nó có phải là đồng tính luyến ái thật không, đúng không?”
“Nó thích tên ngốc mỗi ngày đều quấn lấy nó kia, nhưng vẫn luôn chỉ là yêu thầm thôi. Thật ra tên kia cũng thích hắn. Hai tên đó cứ như đứa ngốc chả hay biết gì suốt mười năm, thậm chí còn vì lời đồn kia mà đoạn tuyệt qua lại, nhiều năm đều không có tin tức gì về đối phương.”
Giọng anh có chút khàn: “ Người giống như Hứa Kỳ Sâm, nếu có trở thành người xấu thì cũng không có gì sai. Nhưng nó vẫn luôn rất lương thiện, chỉ dám tổn thương bản thân. Bởi vì nó vẫn luôn, vẫn luôn thích một người, nó không muốn để người đó nhìn thấy mặt không tốt của mình.”
Chu Tự Hành không nói gì, nhưng cậu cảm ứng được dao động cảm xúc của Hạ Tập Thanh.
Hạ Tập Thanh nâng cằm, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, giọng nói tràn đầy khinh miệt: “Không giống như tôi. Nếu tôi phải chịu tổn thương, nhất định sẽ trăm phương nghìn kế quay trở về trả thù. Nếu tôi không dễ chịu, ai cũng đừng mơ sống tốt. Mỗi người đều chạy không thoát, đều phải chịu thống khổ cùng tôi. Dù sao trên thế giới này cũng không có người khiến tôi để ý, khiến tôi không dám trở nên đồϊ ҍạϊ , dù tôi có thối rữa cũng không có gì quan trọng.”
Thật sự chả sao cả.
Lúc anh còn rất nhỏ, luôn liều mạng thi được hạng nhất, sưu tập giấy khen hệt như sưu tập tem, về nhà liền chạy vội mang đến cho ba mẹ xem. Nhưng bọn họ chỉ liếc một cái, nếu tâm trạng tốt thì khen một câu. Cái bọn họ quan tâm chỉ có kinh doanh và cãi vã. Sau đó anh lại phát hiện, nếu anh ở bên ngoài đánh nhau, thì về nhà có thể nghe ba mẹ nói thêm vài câu, dù là mắng anh, nhưng cũng tốt hơn việc xem anh như không tồn tại nhất nhiều. Anh càng ngày càng trở nên tồi tệ, trốn học, uống rượu, cố ý thi hạng chót. Thời điểm đó, ngược lại, anh được “quan tâm” nhiều hơn.
Thật đúng là châm chọc.
Trái tim cảm thấy chua xót. Tóc đột nhiên bị xoa nhẹ. Bạn đang
Chu Tự Hành ngồi xuống thảm, hai tay duỗi ra, ôm Hạ Tập Thanh vào lòng, nhân lúc anh không chú ý, hôn lên vài lọn tóc của anh: “Tôi cảm thấy vừa rồi anh nói không đúng.”
Hạ Tập Thanh bị cậu ôm rất chặt, nói chuyện cũng khó khăn, cũng không hiểu ý của Chu Tự Hành: “Cậu nói cái gì?”
Chu Tự Hành nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh, giọng nói dịu dàng khôn siết: “Tôi nói, anh nói không đúng. Anh ta không phải đứa nhỏ đáng thương nhất mà đời này tôi gặp phải.”
Những lời này còn chưa nói xong, Hạ Tập Thanh đã muốn nổi giận, đang định đẩy cậu ra thì lại bị Chu Tự Hành ôm chặt hơn.
“Ai đẩy tôi ra, thì người ý chính là đứa trẻ đáng thương nhất.” Giọng nói của cậu mang theo ý cười ấm áp, nghe như đang vui đùa. Vậy mà có thể dỗ dành được Hạ Tập Thanh đang nôn nóng, bất an. Anh cảm thấy mình thật quá mất mặt, bị một tên nhóc nhỏ hơn mình 5 tuổi coi khinh như vậy, thật sự quá mất mặt, không nhịn được mà thở dài: “Dù sao cũng không phải tôi.”
“Đúng vậy, anh không phải.” Chu Tự Hành giống như đang dỗ bạn nhỏ, ôm anh đung đưa qua lại, còn cầm tay Hạ Tập Thanh đặt ra phía sau lưng mình, đôi chân dài gập lên, kẹp anh ở bên trong, biến thành tư thế hai người ôm nhau, không thể chạy thoát.
“Thế là ai?” Ngữ khí Hạ Tập Thanh không tốt, nhưng cũng không buông bàn tay bị bắt ôm lấy lưng cậu.
Chu Tự Hành xoa xoa mái tóc mềm mại của anh, cúi đầu, ôm trọn anh trong l*иg ngực. Giọng nói của cậu vừa nhẹ vừa ấm, giống như một cọng lông chim mang hình kẹo bông gòn, lơ lửng đã lâu, cuối cùng cũng bay tới tay Hạ Tập Thanh: “Đúng vậy, là ai nhỉ?”
Âm cuối kéo lên. Sau đấy, Chu Tự Hành cười một tiếng bên tai anh.
Hạ Tập Thanh lập tức quên sạch nên tức giận thế nào.