An Kinh Vĩ.
Khuôn mặt Dịch Dao đông cứng lại, cô quay lại và ngước mắt lên.
Nhìn khuôn mặt nhỏ lạnh lùng và kiêu ngạo của cô, đôi mắt tàn nhẫn thường ngày của An Kinh Vĩ hiếm khi không có lệ khí, mà là hoang mang nặng nề và hơi nóng nảy lo lắng.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô như thế này - không, không giống, lúc ấy cô có thêm sự tức giận, giống như một con báo cái có móng vuốt sắc bén, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ không biết sống chết, hắn vẫn nhớ như in cảm giác bồn chồn trong người lúc đó.
Mặc dù lá gan không nhỏ nhưng cô thức thời. Những lời đe dọa, điều kiện và giáo huấn của hắn đều có tác dụng. Nhìn thấy cô trở nên ngoan ngoãn và nụ cười không phòng vệ của cô, hắn nghĩ hắn đã bắt đầu thuần phục được cô, thậm chí rất thích phản ứng ngượng ngùng của cô khi bị trêu chọc. Sau đó, cô nói với hắn - ước định đã bị hủy bỏ.
Chỉ là ước định, chỉ vì ước định!
Người phụ nữ này chẳng có gì đối với hắn cả——
"Dao Dao?" Công Tôn Tiểu Sách hô.
Tiếng gọi của người đàn ông khiến l*иg ngực của hắn co rút lại, An Kinh Vĩ liếc nhìn Công Tôn Tiểu Sách, nhìn khiến lòng Công Tôn Tiểu Sách thấy bồn chồn.
“Không có việc gì, mình lên lầu.” Dịch Dao nhấc chân bước đi, không thèm để ý đến người đàn ông cao lớn bên cạnh.
An Kinh Vĩ lập tức bắt lấy tay của cô, Dịch Dao phản ứng nhanh và xoay người tránh thoát, nhưng người đàn ông đã buông ra trước, đồng thời nắm lấy hai cổ tay của cô bắt chéo sau lưng vây cô trong lòng ngực hắn.
Một nhóm nữ sinh xung quanh kêu lên.
Công Tôn Tiểu Sách thấy thế đã đi lên giúp đỡ.
"Tiểu Sách, gọi là bảo vệ." Dịch Dao bình tĩnh nói.
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt kiên định của cô hồi lâu, An Kinh Vĩ cuối cùng cũng buông tay. Hắn nghẹn ở nhà hai ngày, nghĩ đến người phụ nữ đã chơi mình, không màng bị thương cổ tay chạy ra ngoài, hắn nghĩ sẽ khi thấy cô “dạy” cho cô một bài học. Kết quả là ... nhìn thấy bộ dạng thực sự thoải mái vui vẻ của cô, nhìn thấy nụ cười dịu dàng và ấm áp của cô, hắn cảm thấy cả người khó chịu vô cùng!
"An tiên sinh." Vệ sĩ truy tung khoan thai tới muộn.
Nhìn thấy An Kinh Vĩ "dắt" vệ sĩ rời đi, khuôn mặt đẹp của Dịch Dao như giếng cổ không gợn sóng, nhưng đám nữ sinh vây xem càng ngày càng hưng phấn, suýt chút nữa đã chạy tới hỏi Dịch Dao tình hình cụ thể chi tiết, Dịch Dao nhanh chóng tiễn Tiểu Sách, đi lên lầu về ký túc xá.
Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, luôn luôn có một giải pháp cho một vấn đề.
Nhìn bức ảnh do vệ sĩ gửi tới, An Lục Thiên hơi nhíu mày rậm, hơi cảm thấy ngoài ý muốn.
“ Điều tra.”
Không bao lâu, một phần tư liệu hoàn chỉnh bị đưa đến tay An Lục Thiên.
“Xác nhận mối quan hệ giữa Ninh Nguyệt Cầm và Dịch Dao.” Sau khi đọc tư liệu, An Lục Thiên chỉ chỉ quan hệ giữa các cá nhân với Dịch Dao, ra lệnh.
Hai giờ chiều, Dịch Dao đúng giờ xuất hiện trong nhà kho nhỏ.
"Dao Dao, buổi chiều sao chúng ta không đi gặp Tiểu Minh đi. Anh Hoa bây giờ đã để người vào thăm Tiểu Minh rồi. Chỉ cần nói với anh ấy trước. Anh Hoa có thể sợ có người ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Tiểu Minh." Công Tôn Tiểu Sách nói. Hắn muốn báo cho Tiểu Minh tin tức Dao Dao gia nhập đoàn đội càng sớm càng tốt, Tiểu Minh có thể sẽ nhanh chóng khỏe lại sau khi biết tình tin.
"..." Cô biết Đàn Hoa cho phép mọi người đến thăm bệnh, nhưng, trong đó có bao gồm cô sao?
Cô thấp thỏm nhìn Tiểu Sách gọi điện thoại, cho đến khi Tiểu Sách cúp máy với nụ cười trên môi, cô vẫn có chút lo lắng.
“Anh Hoa nói không thành vấn đề! Mình sẽ thông báo cho Tiểu Ngải và lão Triển trước!”
Đàn Hoa cho phép mình gặp Đàn Minh? Sau khi nghe được câu trả lời mà cô muốn, Dịch Dao cảm thấy nó không thật lắm.
Bệnh viện X.
Khi thang máy mở ra, người đàn ông lịch lãm trong bộ vest sáng màu bước ra khỏi thang máy, hắn mỉm cười với mọi người, nói Tiểu Minh đã đợi họ lâu rồi, nhưng gọi tên cô để cô ở lại một lúc, Dịch Dao không nhịn được thở dài trong lòng một tiếng.
Cũng tốt, không thấy, cũng tốt.
Dịch Dao đi theo Đàn Hoa đến khu nghỉ ngơi, ngồi im lặng, trông cô như đang thất thần, nhưng thật ra cô đang suy nghĩ về rất nhiều chuyện. Đàn Minh, Nina, phòng làm việc......
Một tách cà phê bốc khói nghi ngút bỗng xuất hiện trước mặt, mùi cà phê thơm dịu và đậm đà, ngửi thấy đã thấy tinh thần chấn động. Dịch Dao ngẩng đầu, đôi mắt đen trắng ràng tràn đầy kinh ngạc, sau đó nhận lấy ly cà phê từ tay Đàn Hoa.
"Cảm ơn."
"... Tôi rất xin lỗi vì những gì tôi đã làm với cô," Đàn Hoa dừng lại một chút. "Tôi thật sự rất xin lỗi."
"......"
"Tôi biết tất cả chỉ là một tai nạn, không trách cô, hơn nữa … dù như nào, tôi cũng không nên đối xử với cô như vậy. ”
Sự thay đổi thái độ của người đàn ông quá đột ngột khiến Dịch Dao không biết phải phản ứng thế nào.
"Thực xin lỗi. Mấy ngày nay Tiểu Minh hôn mê, tôi đã mất kiểm soát. Đối với cô ... Sau khi Tiểu Minh tỉnh lại, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Như cô nói, cô không nghĩ làm tổn thương Tiểu Minh, bây giờ tôi tin điều đó. " Hắn thực sự muốn nôn sau khi nói những lời này, tin cô ta? A … "Nhưng tôi đã làm tổn thương cô một cách ác ý, vì vậy tôi hy vọng tôi có thể bồi thường cho cô. "
" Anh ... tin tôi? " “
"Phải nói, tôi tin em tôi, tôi tin người mà em tôi thích sẽ không ti tiện như vậy, tôi tin rằng cô gái hiền lành tốt bụng trong miệng em tôi sẽ không cố ý làm tổn thương nó. "
"......"
Đàn Hoa từ từ thêm lửa, "Tiểu Minh nói, cô có trái tim nhạy cảm và mềm yếu hơn bất cứ ai khác, cô sẽ quan tâm đến suy nghĩ và lòng tự trọng của từng người bạn, giúp đỡ họ mà không để lại bất kỳ dấu vết nào, có khi mạnh miệng, khẩu thị tâm phi. Nhưng cuối cùng, luôn đáp ứng yêu cầu của bạn bè không giới hạn, em ấy đã học được rất nhiều điều từ cô và luôn cảm thấy may mắn khi gặp được cô." May mắn? Vậy thì hắn chỉ có thể nói rằng cô sẽ không may mắn khi gặp hắn.
Đàn Minh...... Dịch Dao nhắm mắt.
" Tôi cảm thấy rất có lỗi, tôi mong cô có thể cho tôi một cơ hội để bù đắp những lỗi lầm của mình đã phạm phải."
" Không cần." Dịch Dao mở mắt ra, "Là tôi đã cho anh cơ hội làm điều đó, và tôi đã đạt được điều mình muốn. Tôi không quan tâm thái độ của anh đối với tôi trong quá khứ, càng không hi vọng chúng ta có bất kỳ mối quan hệ nào trong tương lai, nếu anh phải làm gì đó để cảm thấy thoải mái ..." Dịch Dao nâng ly cà phê trong tay lên, "Ly cà phê này là đủ. Ngoài ra, cảm ơn anh đã tin tôi. "
Tin tưởng, mới là chuyện khó khăn nhất trên đời.
Lấy lý do có việc, Dịch Dao rời bệnh viện mà không lên lầu . Đứng lúc Mạnh Nina trở lại thành phố S. Sau khi Dịch Dao đón Mạnh Nina, cô sắp xếp cho Nina ở ký túc xá trước. Xảy ra chuyện An Kinh Vĩ tìm đến cửa, cô cũng định thuê một phòng trọ bên ngoài với Nina, cô không muốn trốn thoát, tránh không khỏi cùng lắm thì bị hắn làm, cô chỉ không muốn làm bẩn vườn trường thanh tịnh.
Vào ngày 30 tháng 11, bộ đôi hiệu quả Dịch Mạnh đã tìm được một căn nhà cho thuê dọn dẹp đổi mới hoàn toàn, đang chuẩn bị bữa ăn đầu tiên tại ngôi nhà mới của họ. Thật hiếm khi điện thoại di động của Dịch Dao, vốn đã lâu không đổ chuông, lại reo.
"A, chị Tiểu Thái?" Không muốn bị làm phiền bởi những người" không liên quan ", điện thoại di động của cô được đặt ở chế độ hạn chế cuộc gọi đến và chỉ có thể kết nối một số liên hệ nhất định.
"Ách...... Cái kia, Dao Dao, chú Lương tìm em, nói không liên lạc được với em."