#Đăng bù chương của chủ nhật tuần trước đây
Chương 17. Hôm nay, em không cần tự an ủi nữa, để ông đây xoa bóp giúp em cao trào.
Chu Dao đứng bên trố mắt nhìn anh, tên lưu manh này coi đây là nhà mình sao, lại đem mấy thứ mua được sắp xếp xong xuôi này nọ.
“Anh làm gì vậy hả?”
“Em đã chủ động mời anh lên nhà ăn cơm.”
Chu Dao không có nói, cho nên, ý anh nói mời vào nhà ăn cơm là mời anh vào nhà em ở đó hả?
“Anh, anh, anh ăn cơm xong thì về ngay đi!”
Chu Dao tức giận muốn nổ tung rồi, to tiếng quát anh, cho đến bây giờ cô chưa từng thấy ai dày mặt vô sỉ giống anh, bây giờ cô mới biết tại sao khi nãy anh mua đống đồ này rồi.
Trình Nghị từng bước đi về phía cô, Chu Dao bị đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn chòng chọc, khiến cô sợ hãi lùi từng bước về sau dán lưng vào tường, suýt nữa đã muốn bỏ chạy, dáng vẻ tức giận quát to vừa rồi bây giờ lập tức biến thành con thỏ nhỏ nhát gan.
Trình Nghị đứng yên trước mặt cô :”Vợ ơi, đừng vội đuổi anh đi, ông đây đến thành phố D này chỉ vì em thôi.”
Trong giọng nói của anh chứa đựng uất ức và van xin, nhưng lòng thì nghĩ những lời sến súa này khiến ông đây muốn ói cả trứng ra rồi đây.
Lời bày tỏ đột ngột ập đến khiến trái tim Chu Dao mềm nhũn, vui đến mức muốn bay lên, người đàn ông cường hãn này, lại cúi đầu ngoài dự đoán của cô, lại nghĩ anh vì cô mới đến thành phố H, cũng không hiểu bằng cách nào mới tìm được cô, chắc chắn là không dễ dàng gì.
Trước khi hiểu rõ lòng mình, cô còn chưa biết mặt anh, chat X qua video cũng rất hòa hợp, sao không thử một lần ngoài cuộc sống hiện thực, cho anh cơ hội cũng như cho chính bản thân mình.
“… Vậy anh ở vài hôm rồi về.”
Trình Nghị nhéo lên gương mặt ửng đỏ của cô một cái: “Ừ …”
Biết chiêu này đã có tác dụng với cô rồi, còn muốn ông đây về à? Về cái cọng lông ấy, có về thì cũng phải mang em về cùng.
Thật ra hai người, nói quen cũng không hẳn, bảo xa lạ cũng không đúng, nhưng ở chung với nhau thế này lại rất tự nhiên, Chu Dao ở phòng bếp làm cơm trưa, Trình Nghị thì ngồi bên ngoài xem TV, sau khi làm xong, Chu Dao gọi : “Ăn cơm thôi.”
Trình Nghị thong thả bước đến và ngồi xuống, hành vi rất quen thuộc, giống như anh là ông chủ căn hộ này vậy.
Chu Dao biết làm cơm, hơn nữa cô nấu ăn rất ngon, những món cô nấu cũng là món bình thường, nhưng Trình Nghị gắp thức ăn lùa vài ba đũa đã sạch chén cơm, Chu Dao lại vào bếp lấy cơm thêm cho anh.
Khẩu vị của anh rất tốt, bình thường một mình cô ăn hai món này cũng không hết, bây giờ lại quá ít, không đủ cho anh ăn.
Trình Nghị ăn uống rất vừa miệng, thầm nghĩ, tìm được da^ʍ phụ này làm vợ đúng thật không sai, làm cái gì cũng hợp ý anh, mẹ nó đúng là quá thích hợp.
Chu Dao mua góp căn hộ này, coi như cũng là người có nhà riêng rồi, căn hộ không lớn, hai phòng ngủ, hai phòng khách, bình thường căn phòng kia không dùng đến, Chu Dao dọn dẹp một chút là có thể để Trình Nghị vào ngủ.
Trong nhà lại nhiều hơn một người, còn là người ngang ngược, từng giờ từng phút từng giây, đồ lưu manh này cũng tỏa ra hơi thở đầy nam tính, Chu Dao có cảm giác không được tự nhiên, là kiểu xấu hổ ấy, tim đập thình thịch không yên, cả khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hồng.
Đôi lúc ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, đôi con ngươi đen nhánh sâu hun hút của anh dường như muốn hút cô vào trong, cô sợ đến mức vội vàng quay đầu đi, anh chàng kia liền cười khà một tiếng, chọc cô như vậy rất vui.
Sau cơm tối, cô đã chạy trốn vào phòng ngủ từ sớm, ở bên ngoài luôn nhận được ánh mắt ăn thịt của đồ lưu manh kia, tuy hôm nay anh rất đứng đắn, cũng có động tay động chân gì với cô, nhưng ánh mắt đầy dục niệm trần trụi kia không thể giấu đi được, cô có cảm giác như bản thân mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không mảnh vải trước mặt anh, trái tim cô không thể nào chống cự được, gương mặt như bị thiêu đốt, không dám đối mặt với anh.
Trình Nghị nhìn thấy da^ʍ nữ nhà mình trốn về phòng liền cười phì một cái, nhưng không kiềm được muốn đùa cô, gương mặt nhỏ nhắn xấu hổ thật quyến rũ người nhìn, anh rất muốn bắt cô qua gặm nhắm một hồi.
Tắm xong, nằm trên giường với cái qυầи ɭóŧ mới mua ngày hôm nay, Trình Nghị nhìn điện thoại thấy đã mười giờ, liền gọi video sang cho cô.
Chu Dao còn chưa ngủ, nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, cô nhìn một chút, thấy tên lưu manh kia gọi video đến, Chu Dao thấy kì lạ, anh đang ở ngay phòng bên cạnh còn gọi video cho cô làm gì.
Nhận cuộc gọi, màn hình bên kia sáng lên chỉ nhìn thấy được thân dưới của người đàn ông, rất giống với mỗi lần họ chat X với nhau.
Anh chỉ mặc mỗi qυầи ɭóŧ, chỗ đó cộm lên một túi lớn, chả trách mới phải mua size quần lớn nhất, nhìn màu thì mới mua hôm nay.
Chu Dao hỏi: “Sao vậy?”
Trước sau như một Trình Nghị cũng không thèm ló mặt ra: “Vợ ơi, mười giờ rồi.”
Khi họ chat X, Trình Nghị sẽ kéo qυầи ɭóŧ xuống, để ‘chym lớn’ bị nghẹn không ngốc đầu lên được thả ra ngoài, theo một đường cung nhảy bật ra tựa như đánh trúng lên mặt Chu Dao.
Màn hình lay động, khuôn mặt hư hỏng của anh xuất hiện trong màn hình, anh nhìn chằm chằm Chu Dao.
“Hôm nay không muốn chat X nữa, muốn được chơi trực tiếp với em cơ, muốn dùng ‘chym lớn’ này chui vào da^ʍ huyệt của em.”
Khuôn mặt Chu Dao đỏ bừng: “Gì chứ?”
Trình Nghị nắm lấy đầu ‘Chym lớn’ rung rung mấy cái hỏi cô: “Không muốn sao? Thật sự vợ không muốn sao?”
“Chym lớn mà da^ʍ nữ thích thất đang ở phòng bên cạnh em này, da^ʍ huyệt lẳиɠ ɭơ còn không muốn chym lớn của anh ăn sao?”
“So với tự an ủi thì sướиɠ hơn lắm ấy!”
“Nhanh cởϊ qυầи áo để anh xem một chút, có phải da^ʍ huyệt của em thích đến mức phun nước rồi hay không.”
Rõ ràng lúc trước khi chat X, Chu Dao có thể cởi sạch quần áo để anh ngắm, hai người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nhìn lẫn nhau, nhưng bây giờ cô lại mắc cỡ se góc áo nhăn nhúm cả lên mà không dám làm gì.
Cô cũng muốn trả lời là rất thích giống như trước đây, thật ra hôm nay khi ở cùng anh, tiểu huyệt của cô đã chảy nước không ngừng.
Đột nhiên, màn hình của anh lay động, dường như do cầm không vững nên rơi xuống biến thành màu đen, lại thêm tiếng kêu đau đớn của Trình Nghị vang lên: “Vợ ơi, đau quá, đau quá, đau chết anh rồi.”
Chu Dao không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe được giọng nói hơi run rẩy của anh, cô lo lắng cho nên vội vàng chạy sang phòng anh.
Nhìn thấy anh đang trần như nhộng, tay ôm chặt phần dưới nằm lăn lóc trên giường, hình như vừa rồi đã bị điện thoại rơi xuống đập trúng chỗ hiểm.
Cô lo lắng đi đến hỏi anh: “Làm sao thế? Anh không sao chứ?”
Ai ngờ, anh đột ngột bật dậy nắm lấy tay cô, dùng sức kéo cô vào ngực, Trình Nghị để cô nằm úp sấp trên người mình, cong môi cười gian: “Da^ʍ nữ vội vàng yêu thương nhung nhớ như vậy, xem ra em rất muốn bị ‘chym to’ của anh ăn thịt.”
“Đồ xấu xa! Tên lừa đảo!”
Thì ra là anh lừa cô! Cái tên vô lại này! Chu Dao nện vào l*иg ngực nhẵn nhụi của anh, nhưng cơ ngực của anh cứng như thép làm tay cô đau muốn chết.
“Nhanh cho ông xã xem thử da^ʍ huyệt của em có phải đã phun nước rồi hay không đi.”
Một tay anh giữ chặt tay cô, tay còn lại luồn vào quần áo cô, Chu Dao đang mặc váy ngủ hoa nhí, đây là váy ngủ lần đầu họ chat X với nhau.
Cảm nhận được qυầи ɭóŧ ren ẩm ướt và ấm ấm, vải lụa mỏng tang đã bị dâʍ ɖị©ɧ của cô làm ướt nhẹp từ lâu, cô gái lẳиɠ ɭơ này đúng là không thành thật chúc nào, bên dưới nước chảy thành dòng giống như đi tiểu mà còn mạnh miệng không thừa nhận.
Lột qυầи ɭóŧ của cô xuống, bàn tay to lớn của anh trực tiếp bao phũ nụ hoa nước chảy đầm đìa, hai cánh hoa môi mập múp trắng hồng, xúc cảm thiệt mẹ nó tuyệt gì đâu, Trình Nghị dốc sức xoa nắn vài cái.
“A ~~” Chu Dao sợ quá hô to lên, muốn đẩy tay anh ra, nhưng hai tay đã bị anh kiềm chế, nơi bí mật riêng tư nhất của phái nữ đã bị bàn tay anh bao trọn, nóng bỏng khiến cô phát run, cô vừa xấu hổ vừa rung động, tay anh dường như có điện, sờ mó làm thân dưới của cô tê ngứa.
Tay anh xoa xoa tiểu huyệt khiến, ngón tay ra sức bóp véo tiểu hạch mẫn cảm của cô, khiến cho từng đợt dâʍ ŧᏂủy̠ phun trào dính lên tay anh.
“Lẳиɠ ɭơ! Em phát da^ʍ thế này còn nói không muốn, dâʍ ɖị©ɧ dính đầy tay ông đây này.”
Trình Nghị giơ tay lên cho cô xem, cả lòng bàn tay toàn là nước, anh còn sắc tình lè lưỡi ra liếʍ lấy dâʍ ɖị©ɧ trên đó, con mắt thì nhìn thẳng vào cô, con ngươi đen nhánh sâu thẳm đầy gợi cảm, cái lưỡi to dày vô cùng chậm rãi liếʍ lấy bàn tay của mình.
“Mẹ kiếp, nước của da^ʍ nữ ngọt quá!”
Cuối cùng cũng như ý nguyện ăn được dâʍ ŧᏂủy̠ của cô, Trình Nghị đỏ cả mắt.
Đồ lưu manh này dường như đã hóa thân thành sói, đôi mắt hung ác muốn ăn tươi nuốt sống cô, cô sợ quá vội quay đầu chỗ khác không dám nhìn anh nữa.
Anh liếʍ sạch sẽ rồi đưa tay lau bên dưới cho cô, Chu Dao run rẩy thân thể : “Hức hức … Anh đừng như vậy mà ….”
Chu Dao bây giờ chỉ có hối hận mà thôi, cô để anh ở lại chính là hành động dẫn sói vào nhà, bây giờ bản thân còn ngốc đến mức dâng mình vào miệng sói.
“Hôm nay em không cần tự an ủi nữa, ông đây sẽ xoa bóp giúp em lên cao trào.”
Anh xoay người đè cô xuống dưới, kéo hai tay cô đặt lêи đỉиɦ đầu, anh kéo váy ngủ của cô lên đến tận ngực, hai bầu ngực to tròn lắc lư trước mặt anh, toàn thân trắng nõn dưới anh đền lại đẹp như hoa như ngọc.
Toàn thân da^ʍ phụ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm dưới người anh giống như dê con mặc anh làm thịt.