Khuynh Thế Đích Nữ

Chương 10: Bị hủy dung

Editor: White Silk-Hazye

"Tiểu thư, người ở bên Vi Lạc Các truyền đến tin tức, nói là Nhị tiểu thư bị hủy dung rồi." Lộ Nhi nói nhỏ ở bên tai của Tô Khê Nguyệt.

"Thật sao?" Tô Khê Nguyệt kích động đứng dậy, trong mắt hạnh lộ rõ vẻ vui sướиɠ. Nhìn thấy Lộ Nhi gật đầu khắng định, Tô Khê Nguyệt cười hả hê. Hôm nay ở Vi Lạc Các nguyên liệu bỏ vào chén cháo của Tô Khanh Lạc là do chính tay nàng tỉ mĩ chuẩn bị, đó là kỳ độc do mẫu thân nhờ cữu cữu tìm được, nó gọi là Tiêu Hồn Tán.

Tiêu Hồn Tán này không màu không vị, cho dù là đại phu bình thường cũng khó mà phát hiện được, cho nên nàng không hề lo lắng việc hạ độc sẽ bị phát hiện. Mà công hiệu của Tiêu Hồn Tán cũng rất độc, cho dù chỉ ăn một chút thì cũng không có thuốc nào có thể chữa được. Trúng phải Tiêu Hồn Tán thì đầu tiên trên mặt của người đó sẽ nổi lên rất nhiều mụn nước giống như mụn nhọt vậy, sau đó nó sẽ phá hủy hoàn toàn khuôn mặt, thân thể cũng sẽ không phát hiện ra chỗ nào không khỏe, nhưng mà người trúng phải Tiêu Hồn Tán sẽ sống không quá ba năm, một năm cuối cùng càng đau đớn, chân thật cảm nhận được tư vị xương cốt bị hao mòn.

Hôm qua mình tận mắt nhìn thấy tiểu tiện nhân đó uống hết, nghĩ rằng nàng ta sẽ chạy không thoát. Không có dung mạo, lại không được phụ thân sủng ái, xem nàng ta làm sao tranh giành với mình!

Trong Vi Lạc Các

"Tiểu thư, khăn che mặt đây ạ." Tong tay Trần mama cầm mấy cái khăn che mặt đi đến.

Tô Khanh Lạc chọn một cái khăn che mặt mà ở góc thêu một hoa Hải Đường nhỏ đeo lên trên mặt, che mụn nhọt ở trên mặt đi. Vải mỏng che mặt này là do nàng nhờ Trần mama đặc biệt làm riêng cho nàng, chính vì để che mặt.

Cẩn Nhi nhìn Tô Khanh Lạc lộ ra một nửa khuôn mặt, vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ, nhưng mà khuôn mặt không còn xinh đẹp như lúc đầu. Có hơi ủy khuất thay Tô Khanh Lạc: "Bộ dạng tiểu thư đẹp như vậy, làm sao lại nhất quyết muốn biến thành bộ dạng như vậy chứ."

Hôm qua Tô Khê Nguyệt đến Vi Lạc Các, Tô Khanh Lạc vốn tưởng rằng nàng ta chỉ vì muốn khoe mình được phụ thân cưng chiều sủng ái như thế nào, nhưng sau khi nhìn thấy chén cháo đó, nàng mới biết được, mục đích đến đây của Tô Khê Nguyệt là vì chén cháo này. Lúc đó nhìn nàng giống như đã uống một ngụm, nhưng thật ra là đổ chén cháo đó xuống tay áo. May mắn là hôm đó nàng mặc váy dài, nên có thể che khuất tầm mắt của Tô Khê Nguyệt.

Sau khi Tô Khê Nguyệt đi rồi, nàng lập tức vào trong phòng nghiên cứu thành phần trong chén cháo đó, nhưng không có phát hiện ra gì cả. Kiếp trước nàng đi theo Triệu Thanh Nhiên có nghe nói qua Tiêu Hồn tán, liền có chút nghi ngờ. Về sau để cho Thanh Du cầm chén cháo đi tìm người tinh thông y thuật để chứng thật, quả thật trong chén cháo là Tiêu Hồn Tán, lập tức lục lại sách y để kiểm tra công hiệu của Tiêu Hồn Tán, không nhịn được cảm thấy mình có chút may mắn, Tô Khê Nguyệt này quả nhiên độc ác, may mà mình không có mắc bẫy.

"Ngươi đừng oán giận, nàng ta hạ độc hại ta, chính là muốn đưa ta vào chỗ chết. Hiện giờ năng lực của ta vẫn chưa đủ để lật đổ hai mẫu tử họ, tránh được một lần thì sẽ còn có lần sau, chi bằng tương kế tựu kế, cũng có thể làm cho hai người họ thiếu cảnh giác." Tô Khanh Lạc giải thích, Cẩn Nhi này có thông minh lanh lợi, nhưng còn có chút dễ bị kích động, nên sẽ không có bình tĩnh mà suy nghĩ vấn đề được, cứ tiếp tục như vậy nữa thì không sớm thì muộn điểm yếu này sẽ hại nàng ấy.

Nghe thấy Tô Khanh Lạc nói, Cẩn Nhi liền hiểu ra, bội phục tiểu thư thật sự hành động sáng suốt, có chút tức giận bản thân mình vừa rồi không có bình tĩnh.

Tô Khanh Lạc nhìn thấy bộ dạng Cẩn Nhi buồn bực, biết được là nàng ấy đã hiểu ra, cười nói: "Được rồi, nhìn cái miệng nhỏ nhắn đang bĩu ra của ngươi kìa, sau này ngươi đừng để mất bình tĩnh, để tránh bị người ta tính kế biết không."

"Biết rồi, tiểu thư!" Cẩn Nhi nhìn thấy Tô Khanh Lạc không có trách mình, cũng trở nên vui vẻ. Giúp tiểu thư sửa sang lại y phục, chủ tớ hai người đi Tùng Thủy Viện.

Trong Tùng Thủy Viện, các chủ tử của Tô Phủ hầu như đều đã đến, lúc Tô Khanh Lạc đến thì chỉ còn Ngũ di nương là chưa tới.

"Ô, đây không phải là Nhị tiểu thư sao, sao hôm nay lại đến thỉnh an, chẳng lẽ là do trên mặt bị nổi mụn nước thì mới nguyện ý xuất hiện gặp người sao?" Người nói là Tứ di nương, nhà mẫu thân của Tứ di nương chỉ là một nhà buôn nhỏ, ở Tô Phủ nàng ta cũng không được sủng ái, chỉ sinh một nữ nhi, ngày thường đều dựa vào Nhị di nương, cũng có chút ngang ngược kiêu ngạo.

Tô Khanh Lạc cười khẽ, cũng không tức giận: "Tứ di nương nói sao vậy, thỉnh an tổ mẫu (bà nội) và phụ thân là bổn phận của Lạc Nhi, lúc trước thân thể của Lạc Nhi không tốt, bây giờ sau khi khỏe nhiều rồi, thì tất nhiên phải đến thỉnh an." Nói xong ánh mắt của nàng như có như không liếc về phía Tô Khê Nguyệt.

Tô Khê Nguyệt rùng mình một cái, tiểu tiện nhân này làm sao có thể đáng sợ như vậy.

Tô Duy trừng mắt lườm Tứ di nương, Tứ di nương liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

"Lạc Nhi xin thỉnh an tổ mẫu, thỉnh an phụ thân." Tô Khanh Lạc hơi cúi người chào.

Tô lão thái thái ở phía trên chỉ hừ một tiếng, vẫn chưa để cho Tô Khanh Lạc đứng dậy, từ trước đến nay bà vốn dĩ không thích Tần Trinh, thân phận của Tần Trinh làm cho bà cảm thấy có chút tự ti, vì vậy bà lại càng không thích Tô Khanh Lạc

"Đứng lên đi." Vẫn là do Tô Duy lên tiếng nói, Tô lão thái thái có chút bứt rứt không vui liếc mắt nhìn Tô Khanh Lạc một cái, vẫn như cũ không nói lời nào. Tô Khanh Lạc đứng lên ngồi xuống chỗ ngồi của mình.

Lúc này, một hồng y nữ tử đi đến, trên đầu và khắp người của nữ tử đều là đồ trang sức quý giá, cũng không làm cho người ta cảm thấy dung tục, chỉ cảm thấy nữ tử này vô cùng xinh đẹp. Hồng y nữ tử đó là Ngũ di nương Thải Điệp, Ngũ di nương dịu dàng đi đến có chút khinh thường liếc mắt nhìn những di nương khác một cái, ngẩng đầu nhìn về phía Tô duy đang ở ghế trên, trong mắt phong tình vạn chủng, kiều mỵ nói: "Điệp nhi đến muộn, mong mẫu thân, lão gia thứ tội."

Nếu như nói người được sủng ái nhất trong Tô Phủ thì đó chính là Ngũ di nương, khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp, lại biết cách làm cho người ta vui vẻ, Tô Duy vô cùng sủng ái nàng ta. Nhưng vì nàng ta vốn là ca kỹ trong thanh lâu, lại không có con nối dõi, nên không có chút uy hϊếp nào đối với Nhị di nương, Nhị di nương cũng không có để nàng ta vào mắt.

Nhưng mà tranh thủ tình cảm với Nhị di nương, lại không có quy củ như vậy, Tô lão thái thái làm sao có thể thích được, dường như nhìn một cái bà cũng không muốn nhìn Ngũ di nương, tựa người ngiêng đầu về phía Nhị di nương. Ngược lại Tô Duy đối với vẻ mặt đưa tình lúc nãy của Ngũ di nương rất vui vẻ, cũng không có trách cứ gì liền để cho Ngũ di nương ngồi xuống.

Tô Khanh Lạc nhìn về phía chỗ ngồi của Ngũ di nương ở phía cuối, khóe miệng ở dưới khăn che mặt ý vị sâu sa mà nhếch lên, phải biết rằng kiếp trước, Ngũ di nương này, cuối cùng trở thành đối thủ không thể khinh thường của Nhị di nương nha. Nâng ly trà trong tay lên, hơi vén một góc của khăn che mặt ra, uống một ngụm.

Tô Khê Nguyệt vẫn luôn vụиɠ ŧяộʍ quan sát Tô Khanh Lạc thoáng nhìn thấy khuôn mặt kinh khủng của nàng ta ở dưới khăn che mặt, hài lòng nở nụ cười.

Những người khác cũng có không ít người nhìn thấy bọc mủ trên mặt của Tô Khanh Lạc, đều cả kinh, có thương xót cũng có may mắn khi người khác gặp họa, chỉ sợ là khuôn mặt của Nhị tiểu thư sẽ bị hủy. Tô Duy nhíu mày, lúc trước còn muốn dùng khuôn mặt không tầm thường của Tô Khanh Lạc có thể trở thành một trợ lực lớn của mình, mà bây giờ xem ra, sợ là không có hi vọng.

Thu hết phản ứng của mọi người vào trong mắt, Tô Khanh Lạc cười châm chọc, Tô phủ này người muốn tính kế mình quả thật là không ít đâu.