Trên điện thoại di động là một đoạn video. Nhậm Diệc mới liếc mắt đã nhận ra người đàn ông đang bị trói, vô lực cúi đầu thật thấp kia, chính là Cung Ứng Huyền!
Người Cung Ứng Huyền mang vết máu loang lổ, cánh tay phải bị thương thậm chí trở nên hoàn toàn đỏ ngầu. Cả người hắn xem ra vừa nhếch nhác vừa gầy yếu, như thể đang thoi thóp.
Nhậm Diệc trợn trắng mắt, một tay nắm lấy cổ tay y tá kia, một tay giật lấy điện thoại, dữ tợn nói: "Mày là ai! Cung Ứng Huyền đang ở đâu?!"
Y tá kia đeo khẩu trang y tế che hơn nửa khuôn mặt, nhìn gần thì ngay cả tóc cũng là giả, không nhìn ra diện mạo thực sự, có điều đúng là phụ nữ. Cô ta hạ giọng nói: "Buông tay."
Nhậm Diệc cắn răng, buông lỏng tay ra.
Y tá lạnh lùng nói: "Cung Ứng Huyền hiện đang trong tay bọn tao. Mày muốn để nó sống sót trở về thì làm theo lời tao nói đây, nếu không bọn tao sẽ phát một màn livestream long trọng bậc nhất để thiêu sống nó."
Gương mặt Nhậm Diệc đầy dữ tợn: "Mày muốn tao làm gì?"
"Tao muốn mày tới nhà Cung Ứng Huyền, giao tất cả tư liệu lẫn vật chứng nó sưu tập cho tao, không chừa lại cái gì."
"Cảnh sát đã qua nhà cậu ấy rồi, những thứ đó có khi đã bị mang về đồn cảnh sát từ lâu."
"Không, đây không phải về vụ án. Nhà họ Cung có một đoàn luật sư cực kỳ xuất chúng, cảnh sát không dám mang những thứ không liên quan đi. Hệ thống bảo mật của nhà nó bọn tao không vào được, nhưng mày thì có thể." Ánh mắt y tá sắc bén, "Mang toàn bộ những thứ đó ra đây, đưa đến địa điểm được chỉ định."
"Bây giờ tao đang nằm dưới sự giám sát của cảnh sát, vốn chẳng có cách nào rời khỏi bệnh viện."
"Chừng 3 giờ đêm, tao sẽ cắt đứt nguồn điện của bệnh viện, mày phải nghĩ cách trốn đi." Y tá đưa cho anh một phong bì, "Trong này có những thứ mày cần, chiếc xe đầu tiên ở dãy A3 ở bãi đậu xe là dành cho mày, trước rạng sáng phải lấy tất cả vật chứng đi. Tao sẽ gửi địa điểm tới chiếc điện thoại này."
Nhậm Diệc cắn môi dưới: "Cậu ấy ở đâu, bây giờ thế nào rồi?"
"Vẫn còn sống, nhưng nếu mày không làm được thì nó có thể chết bất cứ lúc nào. Nếu mày báo cảnh sát, nó cũng sẽ chết mà không báo trước."
"Tao muốn xem video thời gian thực, tao muốn nói chuyện với cậu ấy."
Y tá khinh khỉnh nói: "Mày chẳng có tư cách đưa ra yêu cầu đâu." Cô ta đưa vứt phong bì lẫn di động lên người Nhậm Diệc, xoay người rời đi.
Nhậm Diệc mở phong bì, đổ mấy thứ bên trong ra - một con dao và một cái chìa khóa xe. Anh cầm điện thoại lên, nhìn kỹ đoạn video chỉ dài vỏn vẹn 10 giây kia. Cung Ứng Huyền bất động ngồi dưới đất, lúc cuối chỉ có mấy ngón tay thoáng động đậy, chứng tỏ hắn vẫn còn sống.
Nhậm Diệc ném điện thoại đi, suy sụp che mặt. Anh phải làm gì đây? Anh có làm được không? Tuy Cung Ứng Huyền không để tâm đến mình sống hay chết, anh nỡ lòng nào nhìn hắn bị thiêu chết mà thờ ơ không động lòng sao?
Cung Ứng Huyền, em tuyệt đối không thể chết được, bởi anh muốn nhìn thẳng vào mắt em, chính miệng hỏi em, tại sao.
- --
Nhậm Diệc ăn cơm tối no nê, đã mấy ngày anh không ăn uống nên hồn rồi. Bác sĩ với y tá đều rất mừng rỡ, cứ tưởng anh rốt cuộc đã nghĩ thông suốt, thực ra anh chỉ vì khôi phục chút thể lực.
Trong một khoảng thời gian tương đối ngắn, anh liên tục nhập viện nhiều lần, còn chưa khỏi hẳn vì vết thương ở kho lạnh đã trúng đạn tiếp. Cho đến giờ, đây chắc chắn là tình trạng sức khỏe tồi tệ nhất từ khi anh sinh ra đến nay. Trước đây anh còn tự cho rằng mình khỏe như trâu, thi thoảng bị thương thì sẽ khỏe lại rất nhanh, nhưng lần này, anh cũng chân thực cảm nhận được sự héo mòn khó lòng phục hồi của cơ thể.
Có lẽ ngay từ khoảnh khắc bắt đầu gặp gỡ Cung Ứng Huyền, số anh đã định sẵn sẽ gặp phải tai nạn này rồi.
Cơm nước xong, Nhậm Diệc chợp mắt, rồi thức dậy lúc hơn hai giờ đêm. Anh lên nhà vệ sinh, nhìn xuyên qua lớp cửa kính nhà vệ sinh, quan sát bên ngoài khu của mình lần nữa.
Trong ngày, anh đã nhìn đi nhìn lại vào lúc đi vệ sinh rồi. Lần này là sau khi trời tối, anh phải xác nhận thêm một lần những điểm mình cần hỗ trợ còn nhìn được không.
Phòng bệnh của anh ở ngay tầng ba, không cao, nhưng cũng không thể nhảy thẳng như ở tầng hai được. Anh sẽ tận dụng tất cả những thứ có thể như cửa sổ, đường ống, xà ngang, điều hòa để leo xuống lầu, trèo lên mái hiên. Việc này đối với lính cứu hỏa thì không phải chuyện gì khó, chỉ là khi leo gác bọn họ đều có bảo hộ an toàn, lần này chỉ còn cách tự lực cánh sinh.
Đã có dự tính trong lòng, anh trở về phòng bệnh, chờ thời cơ tới.
Gần lúc ba giờ, anh thấy chấm đỏ nho nhỏ trên màn hình camera đột nhiên tắt đi. Rất nhanh sau đó, tiếng trò chuyện truyền tới từ ngoài phòng bệnh. Một lát sau, cửa phòng bệnh của anh bị nhẹ nhàng đẩy ra, cảnh sát phụ trách đi vào, nhìn anh vài lần, xác nhận anh đang say ngủ mới lùi ra.
Cửa vừa đóng, Nhậm Diệc vén chăn xuống giường. Anh đã cắt sẵn ga trải giường giấu trong chăn, nhanh chóng bện nó thành một sợi dây thừng. Anh mang theo chìa khóa xe, mở cửa sổ ra, quấn dây thừng vào tay nắm cửa, từ từ tụt xuống.
Anh biết tay cầm không được chắc, nhưng nếu buộc vào giường thì giường sẽ bị kéo, người bên ngoài sẽ nghe được ngay. Có lẽ tay cầm chống đỡ được thể trọng của anh một lúc, một lúc thôi là đủ rồi.
Anh xuống dưới tầng hai dựa vào sự bám trụ và kỹ năng leo trèo vững vàng, sau đó cắt đứt ga trải giường, quấn đoạn còn lại vào phần giá đỡ của máy điều hòa. Một đoạn ga trải giường này đã không còn đủ dài để anh đáp xuống mặt đất, cho nên sau đó độ cao còn bao nhiêu, anh bèn trực tiếp nhảy xuống.
Độ cao chừng đó ngày thường đối với anh là dễ như ăn cháo, nhưng lần này khi vừa chạm đất, xương sườn anh đau nhức, đau đến mức hồi lâu không đứng lên nổi.
Anh cắn răng, miễn cưỡng chống tường đứng lên, đi chân trần về phía bãi đậu xe.
Lên xe, ở ghế phụ đã để sẵn quần áo và giày cho anh. Anh nhanh chóng thay, đội mũ lưỡi trai, lái xe rời khỏi bệnh viện.
Nếu anh đi thì sẽ thế nào đây?
Dường như anh lúc nào cũng nghĩ cho Cung Ứng Huyền mà dần dần quên mất bản thân. Chỉ vì giúp Cung Ứng Huyền, anh đã phải đối mặt với việc bị dọa gϊếŧ, mấy lần bị thương, hiện giờ còn là mối nguy chốn ngục tù. Điều khiến anh đau lòng nhất chính là, e rằng mình sẽ chẳng thể làm lính cứu hỏa tiếp nữa.
Chỉ vì thích một người thôi, tại sao lại thành ra thế này? Vốn dĩ anh chưa từng oán trách, bởi anh cho rằng mình đang làm điều chính nghĩa, giúp người mình yêu nhất, dù phải trả giá đắt, anh cũng không oán, không hận.
Có lẽ giờ đây anh không dám nói mình không oán không hận nữa. Từ khoảnh khắc tận mắt chứng kiến Cung Ứng Huyền nhìn bọn họ bị bắn đó, tất cả đã thay đổi rồi. Có thể đúng như Trịnh Bồi từng nói, anh là một thằng ngu, bị người ta lợi dụng để chiếm tất cả mọi thứ mình quý trọng, cuối cùng lại bị vứt bỏ không chút lưu tình.
Song dù có như vậy, anh vẫn không thể nhìn Cung Ứng Huyền chết mà không cứu. Ngay cả khi hành trình này có khả năng không thể quay đầu lại, anh cũng việc nghĩa chẳng từ nan.
Sau cùng, anh vẫn không quên được hai người từng sinh tử gắn bó. Lần này, cứ coi như anh còn nợ Cung Ứng Huyền mấy lần xả thân cứu mình đi, anh là một người xưa giờ ghét nhất phải nợ người khác cái gì, trả hết nợ mới thấy đủ.
Xe chạy tới nhà họ Cung. Nhậm Diệc đứng trước cửa lớn, ló đầu từ trong cửa xe ra, vẫy tay một cái với camera giám sát.
Một lát sau, cửa lớn mở ra. Nhậm Diệc lái xe tới nhà chính, bác Thịnh đã chờ sẵn ở bên ngoài, còn thêm hai vệ sĩ.
Nhậm Diệc vừa toan xuống xe, bác Thịnh đã vội vàng chạy tới: "Đội trưởng Nhậm, sao cậu đã tới rồi? Có phải là có tin tức của thiếu gia nhà tôi rồi không?" Ông thoạt nhìn già nua và tiều tụy hơn rất nhiều, hiển nhiên mấy ngày nay cũng vô cùng giày vò.
Nhậm Diệc lắc đầu: "Bác Thịnh, cháu muốn tới phòng đó một chuyến, mang tất cả mọi thứ đi. Bác có thể đừng hỏi tại sao, chỉ phối hợp với cháu được không?"
Bác Thịnh ngây người: "Như vậy sao được, những thứ đó xưa nay thiếu gia có cho bất cứ ai động vào đâu."
"Cháu biết, nhưng bây giờ cháu cần những thứ đó để cứu cậu ấy, cháu nhất định phải mang đi."
Bác Thịnh luống cuống đến độ sắp khóc: "Nhưng mà, nhưng mà... Đội trưởng Nhậm, rốt cuộc thiếu gia làm sao, tôi gọi điện cho tiểu thư Khưu không được, gọi tới đồn cảnh sát cũng chẳng ai nói cho tôi, gọi cả tiểu thư Minh Tình thì bà ấy cũng chẳng biết gì cả. Đến cùng thiếu gia bị sao thế, tại sao cậu ấy lại bị truy nã, tôi sốt ruột muốn chết rồi đây."
Cung Minh Tình chính là cô của Cung Ứng Huyền, mẹ của phi Lan. Bà ấy không thể cái gì cũng không biết được, Nhậm Diệc nghe nói là đã bỏ vốn lớn để mời một đoàn luật sư hàng đầu về để chuẩn bị đi kiện cho Cung Ứng Huyền. Cũng giống như những người khác, bà ấy không đành lòng, cũng không nỡ nói cho bác Thịnh. Xem ra ngay cả chuyện Khưu Ngôn, bác Thịnh cũng chưa biết.
Nhậm Diệc càng thêm khó mở miệng, anh nắm chặt lấy tay bác Thịnh, an ủi: "Bác Thịnh, Ứng Huyền bây giờ còn sống, nhưng rất nguy kịch. Rất nhiều chuyện ngay cả cháu cũng không rõ ràng, cũng không có cách nào nói với bác. Bác tin cháu nhé, để cháu mang đồ đi, cháu sẽ dốc toàn lực để đưa Ứng Huyền trở về."
Bác Thịnh lau nước mắt một cái: "Đội trưởng Nhậm, tôi tin tưởng cậu, cũng như thiếu gia tin cậu vậy. Cậu là người quan trọng nhất của thiếu gia, thiếu gia hiện giờ nhất định rất cần cậu. Cậu mang đi đi, tôi sẽ giúp cậu thu xếp."
Trong lòng Nhậm Diệc cay đắng khôn nguôi. Phải vậy chăng, anh là người quan trọng nhất của Cung Ứng Huyền ư? Có lẽ vậy, dù gì anh cũng có giá trị lợi dụng cực cao với hắn, bất kể là thân thế hay nghề nghiệp, thậm chí là tính cách của anh. Chuyện đến nước này, anh cũng lại một lần nghi ngờ mục đích Cung Ứng Huyền tiếp cận mình. Đúng là quá tình cờ rồi, người tham gia cứu viện hai lần cho tai nạn gia đình họ Cung lại toàn là cha anh.
Phát súng kia khiến lòng tin của anh với Cung Ứng Huyền vụn vỡ từng mảnh, nếu tất cả đều được gây dựng trên nền dối gian, vậy còn gì là thật nữa?
Dưới sự trợ giúp của bác Thịnh, Nhậm Diệc cất toàn bộ vật chứng vào trong vali, xếp đầy vào hai cái lớn. Vệ sĩ giúp anh đặt vali vào cốp sau.
Bác Thịnh nhìn Nhậm Diệc với ánh mắt đầy tha thiết, cầu xin: "Đội trưởng Nhậm, xin hãy đưa thiếu gia của chúng tôi về nhà nhé."
Nhậm Diệc hít sâu một hơi: "Cháu biết rồi. Bác Thịnh, sau khi cháu đi, bác hãy gọi điện đến trung đội của cháu, nói biển số xe cho Khúc Dương Ba, nhắc anh ấy đừng tìm người của phân cục Hồng Võ để điều tra, mà hãy tìm Phó Khải."
Bác Thịnh dùng sức gật đầu.
Lái xe rời khỏi nhà họ Cung, Nhậm Diệc cố tình dừng xe ở ven đường có gắn camera, chờ y tá kia gửi tới chỉ thị tiếp theo.
Độ gần năm giờ, anh quả nhiên nhận được một địa chỉ. Anh nhấc phần đệm ở ghế phụ lên, dùng bút dạ viết địa chỉ lên mặt sau của tấm đệm, sau đó xuống xe, ném nó vào một cái thùng rác. Cuối cùng, anh trở lại xe, nhập địa chỉ vào phần định vị rồi lái xe rời đi.
- ----
(Đọc mấy chương này thương chú Nhậm quá. Tình trạng của chú Nhậm hiện giờ cũng là một dạng PTSD (rối loạn căng thẳng sau sang chấn, có giải thích ở vài chương trước). Thương từ đầu truyện mới đúng, lúc nào cũng rất bao dung và vị tha, xả thân vì nghĩa, vì tình, vì người mình yêu T__T)