Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)

Chương 108

Cung Ứng Huyền trầm tư hồi lâu: "Đăng mặt nạ lên không khó, nhưng tôi không thể lường trước được tác dụng của nó. Video này hiện chỉ có trong tay cảnh sát, không chỉ dính dáng đến bảo mật, mà sẽ còn lộ ra chuyện chúng ta hoàn toàn không có hiểu biết gì về chiếc mặt nạ này."

Tiến sĩ Bàng Bối nói: "Biết đâu lại là chuyện tốt, để Tử Diễm cho rằng cậu tin rằng chiếc mặt nạ này là thật, gấp rút cần manh mối, thế sẽ khiến Tử Diễm tiếp tục ba hoa về nó, dẫn đến lộ ra một chút tin tức."

Cung Ứng Huyền nghĩ ngợi: "Hiện giờ trong cục đã có tổ chuyên án được thành lập, vụ án này không còn do chị Ngôn phụ trách nữa, đây dù sao cũng là vật chứng của cảnh sát, tôi báo cáo xong mới có thể quyết định."

"Tiểu Đàm vẫn còn đang để tâm đến Seraph sao?" Nhậm Diệc nhớ lại, bên bộ phận tội phạm mạng cũng chẳng nhàn rỗi.

"Vẫn đang theo sát, sau mấy tháng rình rập thì cậu ta đã thành công trà trộn vào một nhóm VIP cấp cao."

"Nhóm cấp cao? Giống nhóm mà trước đây Châu Xuyên với tiểu Đàm đều đề cập đến thật, là kiểu kiểm tra độ tích cực, mức chi tiêu và độ trung thành."

"Đúng vậy, không thể chủ động gia nhập, trang web sẽ truy xuất loại người này dựa trên căn cứ về số liệu, sẽ có người liên lạc, rồi dẫn anh vào trong một mạng lưới bí mật hơn nhiều, nhưng trước đó sẽ có bài kiểm tra."

"Kiểm tra cái gì?"

"Kiểm tra xem anh có thực sự đúng là một kẻ cuồng phóng hỏa không, bọn chúng không cần anh tiết lộ thân phận thực sự, đổi lại sẽ hỏi anh rất nhiều vấn đề. Ví dụ như anh đã phát hiện đam mê của mình thế nào, trưởng thành từ thời niên thiếu ra sao, tỉ mỉ miêu tả cảm nhận cá nhân đối với lửa, tiết bộ những thứ anh sưu tập, và có hiểu biết về vài sự kiện nổi tiếng hay không." Cung Ứng Huyền lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, "Tiểu Đàm đã trà trộn vào diễn đàn Seraph lâu rồi, biết bọn chúng sẽ có loại kiểm tra này, đã sớm chuẩn bị rất nhiều thứ, còn nhờ chuyên gia tâm lý hỗ trợ mới thông qua."

"Biếи ŧɦái bỏ mẹ." Nhậm Diệc mắng, "Có gì trong đám cấp cao này vậy?"

"Những thứ còn dã man hơn." Cung Ứng Huyền trầm giọng nói, "Trên diễn đàn Seraph thì ngược lại, phải hạn chế livestream, bởi bọn chúng biến có các cảnh sát từ các quốc gia đang để mắt đến, hầu hết chỉ là trao đổi tư liệu sống về hỏa hoạn. Phần lớn livestream đều là cấp độ của Châu Xuyên, ví dụ như dò la hiện trường sau vụ cháy. Ngay cả là livestream phóng hỏa, cũng chủ yếu chỉ thiêu những thứ liên quan đến tài sản chứ không vi phạm luật hình sự. Chỉ có không tới 10% là sẽ gây nên tội ác, như Châu Xuyên đốt xe, Trần Bội thiêu tiểu khu, nhưng rất ít nhắm vào người, bởi Seraph còn chưa đủ bí mật, có nguy cơ bị truy lùng. Nhưng trong đám cao cấp này, tỷ lệ này lại hoàn toàn tương phản, 8-9/10 là tội phạm thực sự."

Nhậm Diệc nhất thời nói không nên lời, vẻ mặt tiến sĩ Bàng Bối cũng nặng nề khác thường.

Cung Ứng Huyền nói: "Hiện giờ là vài người cùng nhau quản lý tài khoản đó, chỉ một mình tâm lý tiểu Đàm thì không thể chịu đựng được. Thời gian cậu ta gia nhập khá là ngắn, hiện giờ vẫn chưa phát hiện bất cứ tội phạm nào ở trong nước, chẳng qua bọn chúng lại đang thảo luận các vụ án trước đó."

"Có thể điều tra được thân phận của bọn chúng không?"

"Có thể, trước đây tôi từng bảo toàn bộ các giao dịch của bọn chúng đều nằm dưới sự bảo vệ của kỹ thuật hacker từ Seraph, tiểu Đàm bảo họ có thể vượt qua tường lửa của hacker, nhưng như thế sẽ rút dây động rừng, bây giờ vẫn còn trong giai đoạn thu thập chứng cứ, không phải chặn mạng."

Tiến sĩ Bàng Bối hỏi: "Cũng không phát hiện bất cứ thảo luận nào về vụ án nhà họ Cung sao?"

"Từng có, bởi vì hồi trước..." Cung Ứng Huyền liếc Nhậm Diệc, "Tôi từng kể là tôi với Nhậm Diệc đã từng bị đăng lên Seraph cùng với video livestream đốt xe nên mới bị bọn chúng quan tâm. Nhưng cho đến nay, những cuộc thảo luận của bọn chúng vẫn chưa từng xuất hiện manh mối có giá trị nào."

"Nhóm cao cấp này tổng cộng có bao nhiêu người, có thành viên của tổ chức không?"

"Chưa tới 100 người, nhưng không chỉ có một nhóm, phần lớn bên trong đều là người Trung Quốc. Chúng tôi nghi là có thành viên của tổ chức, rất có thể là trưởng nhóm, vẫn chưa xác định được."

Tiến sĩ Bàng Bối lo lắng nói: "Tổ chức tà giáo này thật sự là quy tụ nhân tài, tội phạm IQ cao rất khó đối phó, tôi cá là các cậu cũng chưa từng gặp kiểu tổ chức tội phạm như thế này bao giờ."

"Chưa, chúng tôi từng gặp kẻ phóng hỏa lẫn tà giáo, nhưng chưa từng thấy sự kết hợp của cả hai bao giờ." Cung Ứng Huyền nói, "Cái này còn hiếm thấy cả trên phạm vi toàn thế giới nữa, ít ra tôi chưa từng học qua vụ án tương tự."

"Sở dĩ cuồng phóng hỏa hầu hết đều hành động đơn độc, bản thân bọn chúng thường không giỏi giao tiếp xã hội, cũng thường thường tách biệt khỏi biên giới của xã hội, rất khó để được công nhận. Người như thế vừa vặn là mục tiêu bị tà giáo tẩy não, Tử Diễm biến mặt xấu của bọn chúng thành điều chính nghĩa, vĩ đại, thậm chí là thần thánh hóa, vì ở bên trong tổ chức, bọn chúng được khen ngợi, tán thành và vinh danh, ngoài phạm vi tổ chức, khống chế việc sống chết của người khác mang cho bọn chúng sức mạnh. Đây là một điều rất đáng sợ, bởi nó là một thứ bọn chúng khao khát và hướng về nhiều nhất."

Cung Ứng Huyền trầm giọng nói: "Thế nên, tên mà chúng tôi đã bắt được ở buổi concert cực kỳ khó đánh hạ, hắn ta cho rằng Tử Diễm còn hiểu và tán thưởng mình hơn, mà người nhà chỉ biết hiểu lầm, bức bách, rồi xem thường hắn. Sự thật cũng đã chứng minh điều đó."

"Vậy hiện giờ hắn đã bình thường hơn chút nào chưa?" Nhậm Diệc hỏi, "Ít ra hắn còn giúp các cậu tìm tới sân chơi và thi thể vợ con của Bạch Diễm."

"Rồi, nhưng không phải tự nguyện muốn giúp chúng tôi. Toàn bộ trạng thái tinh thần của hắn ta đều cực kỳ thiếu ổn định, hắn ta rất trung thành với Tử Diễm và tự hào về tổ chức của mình. Chúng tôi dùng phương pháp khích tướng để hắn nói, dùng thôi miên để moi thông tin từ sâu trong tiềm thức của hắn, song những nội dung này chỉ có thể trợ giúp phá án, không dùng được trên tòa, mấy cái này cũng rất phiền phức, có nghĩa một phần chứng cứ trong này là vô hiệu."

Nhậm Diệc cười nói: "Hắn ta chỉ là một con cá nhỏ, ý nghĩa lớn nhất là câu được cá lớn, từ góc độ này, giá trị của hắn ta đã bị các cậu khai thác kỹ lắm rồi."

"Chỉ tiếc là ở tiệm đồ nướng kia..." Cung Ứng Huyền u ám nói, "Mà cũng chẳng liên quan, không bao lâu nữa, chúng tôi sẽ bắt được Bạch Diễm thôi."

Tiến sĩ Bàng Bối nói: "Cậu chia cho tôi một phần tư liệu về Bạch Diễm đi, tôi nghiên cứu lý lịch của hắn một chút, biết đâu sẽ có trợ giúp cho các cậu."

"Được."

Ba người hàn huyên hồi lâu, cũng đã muộn lắm rồi. Nhậm Diệc quyết định về trung đội, anh vừa mới chịu xử phạt, khoảng thời gian này tốt nhất là ở trung đội cho đàng hoàng.

Cung Ứng Huyền không giữ Nhậm Diệc lại, mà nói thẳng: "Tôi đưa anh về."

"Muộn thế rồi, cậu nên nghỉ ngơi đi."

"Tôi về phân cục." Cung Ứng Huyền nói, "Bác Thịnh, mang ít đồ ăn cho đội trưởng Nhậm đi."

"Đã chuẩn bị xong xuôi từ lâu rồi đây." Bác Thịnh hớn hở xách cả một đống đồ chuyển về xe Cung Ứng Huyền.

Nhậm Diệc ngượng nghịu: "Lần nào cháu đến cũng tay không, bác đem bớt đồ đi, cháu ngại lắm."

"Đừng khách sáo mà đội trưởng Nhậm." Bác Thịnh cười híp mắt nói, "Cậu đã không chỉ còn là khách nữa, cậu với tiểu thư Khưu đều được coi là người thân của thiếu gia rồi."

Nhậm Diệc len lén cười.

Trong khi Cung Ứng Huyền và bác Thịnh đang sắp xếp cốp sau, tiến sĩ Bàng Bối đi tới bên cạnh Nhậm Diệc, cười nói: "Đội trưởng Nhậm, Ứng Huyền đã rất nhiều lần nhắc đến cậu qua điện thoại, cậu đối với cậu ấy mà nói, là một người cực kỳ có ảnh hưởng tích cực và lớn lao."

"Haha, thế à." Nhậm Diệc cười nói, "Đôi khi, cháu cũng không dám chắc nữa."

"Thật đấy, tôi còn nghĩ cậu có tác dụng khôi phục tổn thương của cậu ấy lớn hơn tôi."

Nhậm Diệc sợ hết hồn: "Không dám đâu, tiến sĩ, ngài mới là người chữa khỏi cho cậu ấy."

Tiến sĩ Bàng Bối cười: "Tôi chỉ làm phẫu thuật cho cậu ấy thôi, còn cậu thì đang giúp hồi phục. Dáng vẻ lúc cậu ấy lúc mới trở về không biết cậu đã từng thấy chưa, so với khi đó, hiện giờ cậu ấy đã khá hơn rất nhiều. Nếu không phải hồi đó cầm theo bằng tiến sĩ MIT, học viện cảnh sát thể nào cũng sẽ không nhận cậu ấy."

Nhậm Diệc không khỏi nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên anh tiếp xúc với Cung Ứng Huyền. Vào lúc ấy, hắn còn lạnh lùng và cứng ngắc hơn bây giờ gấp mấy lần, hơn nữa cực kỳ cảnh giác và xa lánh mọi người. Hiện tại Cung Ứng Huyền đã có thể hòa nhập với công việc lẫn đời sống rồi, quả thật là tốt hơn hồi trước rất nhiều.

Tiến sĩ Bàng Bối vỗ vai Nhậm Diệc, thấp giọng nói: "Thế nhưng đối với vấn đề tình cảm của các cậu, tôi cần phải quan sát thái độ."

Nhậm Diệc lập tức biến sắc, toàn thân cũng căng thẳng theo.

"Tình yêu có thể nâng người ta lên tận chín tầng mây, nhưng cũng có thể đạp người ta xuống địa ngục, các cậu đều nên cẩn trọng trong cư xử."

Nhậm Diệc ấp úng: "Chúng cháu... Cũng không phải..." Đối mặt với đôi mắt sáng như đèn pha dường như có thể nhìn thấu tất cả những đôi mắt khác, anh bị lép vế.

"Tôi nói điều này dưới góc độ bác sĩ của Cung Ứng Huyền, chắc sẽ có vẻ hơi phũ, nhưng tôi lúc nào cũng quan tâm đến tình trạng tâm lý của cậu ấy. Ảnh hưởng tích cực của cậu đến cậu ấy càng lớn, khả năng phát sinh ảnh hưởng trái chiều cũng càng cao, cá nhân tôi cho rằng mối quan hệ giữa các cậu nguy hiểm, nhưng nguy hiểm cũng đi đôi với lợi ích, nói chung..." Tiến sĩ Bàng Bối suy tư, "Hy vọng những gì tốt đẹp sẽ mãi mãi duy trì tốt đẹp."

Nhậm Diệc nghe vậy thì vô cùng lo sợ, đồng thời cảm thấy có chút mờ mịt với vế sau của câu nói.

Anh biết tiến sĩ Bàng Bối đang cảnh cáo mình, thật ra tiến sĩ Bàng Bối và Khưu Ngôn đều có mối lo chung, đó là sợ anh sẽ tổn thương Cung Ứng Huyền, bởi vì dưới cái nhìn của bọn họ, ít nhất là về mặt tình cảm, anh là một người hoàn toàn trưởng thành, còn Cung Ứng Huyền lại là một đứa trẻ.

Thật ra anh cũng mơ hồ như thế, không biết hai người đi tới bước này, hành động của mình trong đó đến cùng là đúng hay là sai. Nhưng bất luận là đúng hay sai, đều chỉ có thể tiến bước như vậy.

Nhưng có một việc anh phải khẳng định, đó chính là anh sẽ không đời nào làm Cung Ứng Huyền tổn thương.

Cung Ứng Huyền đi tới, ánh mắt hơi căng thẳng: "Hai người đang nói chuyện gì thế?"

Tiến sĩ Bàng Bối nhíu mày: "Tán gẫu chuyện dáng vẻ đáng yêu của cậu hồi bé."

Cung Ứng Huyền cau mày.

"Haha, đùa cậu tôi." Tiến sĩ Bàng Bối cười nói, "Làm sao tôi có thể tùy tiện tiết lộ việc riêng của bệnh nhân chứ."

Cung Ứng Huyền thở phào nhẹ nhõm, hắn chỉ lo mình không ngầu trước mặt Nhậm Diệc: "Nhậm Diệc, lên xe thôi."

Nhậm Diệc đưa tay ra với tiến sĩ Bàng Bối: "... Cảm ơn."

Tiến sĩ Bàng Bối mạnh mẽ bắt tay anh, khẽ mỉm cười.