Đến cửa phòng làm việc, Nhậm Diệc chỉ vào ghế dựa: "Ngồi đi."
Hai người ngồi đối mặt trước bàn làm việc, Nhậm Diệc quan sát Lý Táp.
Tính cách của Lý Táp cởi mở thẳng thắn, không làm ra vẻ, lại có chút nam tính trẻ con, là cô gái duy nhất gia nhập trung đội nhưng cũng không gặp bất kỳ cản trở rõ rệt nào, điều này khiến lo âu và nghi vấn ban đầu của Nhậm Diệc thả lỏng không ít.
Nhưng chuyện phát sinh lần này, chỉ sợ là tác động không nhỏ đến cô.
Nhậm Diệc còn chưa mở miệng, Lý Táp đã phủ đầu: "Nhậm đội, chỉ huy đã tìm em nói chuyện rồi, em cũng đã làm tác động tâm lý, thật sự không cần khoa trương như vậy đâu, em không sao hết."
"Chú ý đến thể chất và tinh thần của các cô chính là trách nhiệm của chúng tôi, tôi không nghĩ là có khoa trương gì cả. Cô cũng không nên mạo hiểm trong tình huống lúc đó, chuyện xảy ra sau đó cũng khiến tôi với chỉ huy vô cùng lo lắng cho cô." Nhậm Diệc nhìn Lý Táp đầy chăm chú, "Ai ai cũng nhìn ra được trạng thái của cô không được tốt, tôi không muốn cô dùng câu "Không có việc gì" để lấy lệ với tôi."
Lý Táp cúi đầu, nghịch ngón tay của chính mình, không nói năng gì.
Nhậm Diệc nói: "Cái chết của gã đó dọa đến cô sao?" Cảnh tượng kia quá mức máu me, quả thật không phải là chuyện người thường có thể tiêu hóa được.
Nhưng Lý Táp kiên quyết lắc đầu: "Em phục vụ cho đội PCCC hai năm nay, thứ gì phải thấy em cũng đã thấy rồi, em không sợ."
"Vậy trong lòng cô đang suy nghĩ gì?"
Lý Táp lại rơi vào im lặng.
Nhậm Diệc kiên nhẫn chờ đợi.
Rất lâu sau, Lý Táp mới mở miệng: "Nhậm đội, lần đầu tiên anh chứng kiến có người chết trước mặt mình, là tình huống như thế nào?" Cô chêm vào, "Em không nói đến những cái chết vốn hết đường cứu chữa, cũng không phải những người gặp tai nạn ngay tại hiện trường, chính là... Chính là giống như gã kia vậy, một giây trước vẫn còn sống, giây tiếp theo liền..."
Lúc này đến lượt Nhậm Diệc trầm ngâm, sau hồi lâu, anh mới nói: "Tôi gia nhập trung đội đến năm thứ hai, mới được cho phép tiến vào đám cháy." Anh nhớ lại chuyện xảy ra năm đó, nhưng giờ đây lại rõ ràng rành mạch ở trước mắt, "Có một tiểu khu bị cháy, sau khi chúng tôi đến nơi, ở ban công tầng năm có người kêu cứu. Là một bác gái, cũng xấp xỉ tuổi mẹ tôi, bà ấy bị kẹt trong lưới chống trộm, không thể chạy trốn. Lửa đã bén đến người bà ấy rồi, bà ấy vẫn kêu thảm thiết, vẫn la cứu mạng."
Lý Táp nín thở nghe.
"Đội trưởng dẫn chúng tôi lên, chúng tôi dùng tốc độ nhanh nhất có thể, phun bọt chữa cháy, len cả vào trong lưới chống trộm. Cách một lớp lưới, bác gái kia túm được tay áo của đội trưởng, cầu cứu chúng tôi. Lúc ấy, da thịt của bà ấy đã bắt đầu cháy xém, tóc cũng cháy theo, chúng tôi chỉ hận không thể dùng tay không xé mở lưới chống trộm, chỉ là cuối cùng..." Đôi mắt Nhậm Diệc ánh lên tia ảm đạm không dứt, "Bà ấy đã chết ngay trước mặt chúng tôi."
Lý Táp khẽ run rẩy, "Cái này... Cũng không giống nhau lắm, bác gái kia thật đáng thương, nhưng Lữ Bác Thanh lại là tội phạm gϊếŧ người."
"Tôi biết thể nào cô cũng sẽ nói như vậy, nhưng mà cô cũng không vì việc gã đáng chết mà thờ ơ trước cái chết của gã, đúng không?"
Lý Táp mím môi, nhẹ nhàng gật đầu.
"Cũng giống suy nghĩ của tôi. Không phải chỉ mình cô có nỗi hoang mang này, cái này ngược lại đã chứng minh cô có đủ tư cách để trở thành một người lính cứu hỏa."
Lý Táp khó hiểu nhìn Nhậm Diệc.
Nhậm Diệc nghiêm nghị: "Lính cứu hỏa ngày ngày phải đối mặt với sự sống và cái chết, trong thời điểm một người cần chúng ta cứu viện, chúng ta chưa bao giờ suy xét người này vô tội hay là có tội. Điều duy nhất cần cân nhắc, đó là làm sao để cứu người đó. Tuy rằng lần này không phải để chúng ta cứu Lữ Bác Thanh, mà là để ngăn gã làm hại người khác, song kính trọng sinh mạng và giàu lòng nhân ái, hoàn toàn chính là một phẩm chất cao đẹp mà một người lính cứu hỏa cần phải có."
Lý Táp ngây ra.
Nhậm Diệc nhẹ giọng: "Một người đang sống sờ sờ lại chết ngay trước mặt cô; nếu hắn là một người tốt, cô sẽ vì chính mình không cứu được hắn là áy náy đau khổ; còn nếu hắn là một người xấu, cô vốn đâu cần lý do gì để đau buồn vì hắn, nhưng cô vẫn sẽ thấy buồn. Điều cô xót xa chính là sinh mệnh điêu tàn, là ai đi nữa cũng không quan trọng. Đây là thực tế hết sức bình thường, cô không cần vì điều đó mà buồn rầu đâu."
Lý Táp hít sâu một hơi, tiếng thở dài rõ ràng đang run rẩy: "Nhậm đội, sao anh biết em đang nghĩ gì."
Nhậm Diệc cười ảm đạm, không đáp.
Làm một lính cứu hỏa phải chịu đựng biết bao nhiêu nỗi đau, dường như anh đã nếm trải hết rồi.
Có người lính cứu hỏa kỳ cựu nào nửa đêm không khóc nức nở vì bất lực đâu.
Lý Táp lau mặt một phen, trầm mặc một lúc thật lâu, sau đó mới ngại ngùng cười: "Em sẽ tự điều chỉnh mình, qua vài ngày nữa sẽ tốt lên thôi."
"Nếu cô còn có muộn phiền gì, cứ tìm tôi trò chuyện bất cứ lúc nào. Chỉ huy tuy rằng rất thông minh, rất khéo ăn nói, nhưng chỉ huy không phải người trên tiền tuyến, sẽ không thấu hiểu tâm lý của chiến sĩ như tôi." Nhậm Diệc nháy mắt với Lý Táp.
Lý Táp cười, gật đầu.
"À còn có, dựa theo kinh nghiệm của tôi, quá nửa lần này là cô lập công rồi, chờ tin tức từ phía trung đoàn đi."
"Lập hay không lập công, em thật sự không để bụng." Lý Táp bình thản nói, "Nếu thật sự ban thưởng cho em, những gì em muốn, Nhậm Diệc anh vẫn luôn biết mà."
Nhậm Diệc chăm chú nhìn cô: "Lý Táp, cô có thể nói cho tôi biết lý do cô nhất định phải làm chiến sĩ không. Mới đầu tôi còn tưởng cô chuyển sang làm cán bộ, cô cũng đủ điều kiện để làm cán bộ, nhưng tôi phát hiện cô vô cùng chấp nhất với tiền tuyến, có thể loại chấp niệm này cũng không hẳn là chuyện tốt."
Lý Táp và Nhậm Diệc nhìn nhau, ánh mắt kiên nghị mà bình tĩnh. Đột nhiên, cô đứng lên, cởϊ áσ khoác ra.
Lúc cô bắt đầu cởi bỏ áo lông, Nhậm Diệc hơi sững người: "Này, cô..."
Lý Táp lưu loát cởi bỏ áo lông, bên trong chỉ còn mặc một chiếc áσ ɭóŧ ba lỗ.
Sắc mặt Nhậm Diệc trầm xuống.
Lý Táp xoay người, phơi bày một mảng bỏng trên phần da sau lưng và đầu vai của mình trước mặt Nhậm Diệc, vết sẹo xấu xí này cứ như là quái thú đang cố thủ trên người cô mà hút máu, vằn vện nổi bật trên làn da, càng nhìn càng thấy ghê sợ.
Thật lâu sau, Nhậm Diệc vẫn không nói nên lời.
Lý Táp bình tĩnh mặc lại áo, quay về phía Nhậm Diệc chào theo nghi thức quân đội, lui ra ngoài.
Nhậm Diệc ngả lưng xuống ghế, thở dài.
- --
Nhậm Diệc tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo, thậm chí cố ý dùng keo gãi cào tóc, chỉ để bản thân trông còn có tinh thần một chút. Sau đó anh rời trung đội, lên đường về nhà.
Thật ra chẳng qua cũng chỉ mới hai lần cuối tuần không về nhà mà thôi, nhưng Nhậm Diệc chung quy vẫn cảm thấy đã qua một thời gian rất dài rồi. Có lẽ là bởi mấy ngày vừa rồi xảy ra đủ thứ chuyện, nhiều đến độ khi anh bình tâm lại suy nghĩ một chút, thậm chí cảm thấy ly kỳ như thể đóng phim vậy.
Khi về đến nhà, trên bàn đã bày la liệt thức ăn. Nhậm Diệc lướt nhìn, tất cả đều là những món ăn mình thích.
Trước hết anh gọi điện cho dì giúp việc, dì giúp việc làm cơm xong đã về trước rồi. Thật ra lúc này đã quá giờ ăn cơm bình thường của cha anh, hiển nhiên là cha đang chờ anh.
Nhậm Hướng Vinh vừa nhìn thấy Nhậm Diệc đã xúc động một chút, nhưng lại miễn cưỡng dằn lòng xuống, còn giả vờ tức giận nói: "Không phải hôm nay xuất viện rồi à, sao không về sớm một chút đi."
Nhậm Diệc cười cười: "Con về trung đội xử lý công chuyện một lúc, mà chưa giải quyết xong đã trở lại rồi, sợ chậm trễ giờ ngài ăn cơm."
Nhậm Hướng Vinh hừ một tiếng: "Khôi phục sao rồi?"
Nhậm Diệc lắc lắc cánh tay: "Rắm còn chịu được, khí CO thấm tháp gì, con đây là con trai của lính cứu hỏa kì cựu, từ trong bụng mẹ đã có kháng thể."
Nhậm Hướng Vinh nhịn không được nở nụ cười: "Toàn nói hươu nói vượn."
Nhậm Diệc ngồi trước bàn: "Cha, chúng ta ăn cơm thôi."
Trong bữa cơm, Nhậm Hướng Vinh hỏi han chuyện xuất cảnh.
Tin tức truyền đến dân chúng bình thường cũng chỉ là vụ nổ ban đầu ở bệnh viện, chuyện sau đó Lữ Bác Thanh cưỡng ép hai con tin, cấp trên không cho truyền thông báo, sợ tạo thành khủng hoảng, cho nên Nhậm Diệc cũng không nói cho Nhậm Hướng Vinh, sợ ông càng lo lắng cho mình.
Sau khi Nhậm Hướng Vinh nghe tin, tức giận không ngớt: "Gã này to gan thật. Thật ra theo lẽ thường, an ninh trật tự hồi xưa không được tốt như bây giờ, mấy tên phóng hỏa còn nhiều hơn. Chỉ là hiện giờ có Internet rồi, mấy tên biếи ŧɦái kia rõ ràng thông qua Internet để..."
"Đúng vậy, đây hiện giờ là chuyện khiến cảnh sát đau đầu nhất, cảnh sát cho rằng bọn chúng đã thành lập một tổ chức giáo phái."
Nhậm Hướng Vinh nhíu mày thật sâu: "... Giáo phái."
"Sùng bái lửa, coi việc thiêu chết người ta là tinh lọc loài người, cực kỳ điên rồ. Tổ chức này còn rất nhiều thành viên trong nước vẫn đang ẩn náu, hơn nữa có thể có liên quan đến vụ án mười tám năm trước của nhà họ Cung."
Nhậm Hướng Vinh kinh ngạc: "Thật sao?"
Nhậm Diệc nặng nề gật đầu: "Cho nên lần trước con mới vội vã đến tìm cha để tìm hiểu chuyện tình năm đó."
"Nhưng ta cũng đâu giúp được gì." Nhậm Hướng Vinh lắc đầu, "Già nên hồ đồ rồi, thật sự không nhớ rõ."
"Cha, báo cáo xuất cảnh cha lưu lại đã giúp con rất nhiều rồi, con cũng đã lấy được tư liệu từ trung đoàn năm đó. Nếu không phải dạo này phát sinh những chuyện như vậy, chúng con đã sớm bắt đầu điều tra."
Sắc mặt Nhậm Hướng Vinh nghiêm trọng: "Đây là một chuyện...hệ trọng đấy."
"Không có vụ án nhà họ Cung thì đây cũng là chuyện hệ trọng rồi. Chỉ là hiện giờ lòng nước của tổ chức tà giáo này lại càng thêm thâm sâu khó lường." Nhậm Diệc buông đũa xuống, "Cha, thật ra hôm nay con nói chuyện với cha thế này, là do còn có chuyện khác muốn trao đổi cùng cha nữa."
"Con nói đi."
"Từ vụ cháy ở quán bar Góc Nhìn Thứ Tư, đến vụ nổ ở bệnh viện Hồng Vũ, rồi mấy vụ án bắt đầu xảy ra trong mấy tháng nay, đều ít nhiều liên quan đến tổ chức kia, cũng toàn là do con xuất cảnh. Nhất là lần này, con trợ giúp cảnh sát bắt được ba người của bọn chúng, con... Cũng hơi lo lắng bị trả thù." Nhậm Diệc không dám nói chuyện thông tin của anh và Cung Ứng Huyền đã bị đăng lên Seraph, trước đây anh cũng không nghĩ chuyện sẽ thành ra nghiêm trọng như vậy, hiện giờ anh không thể không chú tâm.
Hồi anh học đại học cũng đã từng học qua một khóa tâm lý tội phạm phóng hỏa. Đại khái cuồng phóng hỏa thoạt nhìn vẫn có tỉ suất "nhúng chàm" là nam giới nhiều hơn, hướng nội, thể chất và năng lực cá nhân dưới trung bình, khả năng tán tỉnh thấp dẫn đến ức chế tính dục. Phóng hỏa có thể khiến bọn họ cảm nhận được sức mạnh của mình được khuếch đại thông qua lửa, khiến bọn họ cảm thấy mình lớn mạnh bằng việc kiểm soát ngọn lửa. Đúng theo lời Cung Ứng Huyền, cuồng phóng hỏa phần lớn là người nhu nhược.
Mà loại người phóng hỏa kiểu này, thường cũng không phải vì gϊếŧ người, việc hại người chỉ là vô tình mà thôi.
Cho nên ngay từ đầu bọn họ đã cho rằng, cuồng phóng hỏa sẽ không to gan đến mức tới khiêu chiến với cảnh sát với lính cứu hỏa, những người đàn ông với hình tượng "rắn rỏi kiên cường", hơn nữa an ninh trật tự ở Bắc Kinh tốt như vậy, nên bọn họ cũng không quá coi trọng nó.
Nhưng sau khi bệnh viện Hồng Vũ xảy ra chuyện, Nhậm Diệc thật sự sợ hãi, bởi vì địa chỉ nhà đã bị bại lộ, mà ở đây lại là người thân quan trọng nhất của anh.
Cứ coi như đa số mấy tên cuồng phóng hỏa đều là người nhu nhược, nhưng không thể phủ nhận còn lắm thể loại cuồng phóng hỏa nguy hiểm hơn nhiều. Chẳng hạn như như những người thỏa mãn chủ nghĩa anh hùng bệnh hoạn của mình bằng cách đốt phá rồi dập lửa để cứu người, hay là kiểu dùng lửa gϊếŧ chóc do mang nhân cách chống đối xã hội, hoặc là, một giáo phái.
Vốn dĩ Lữ Bác Thanh hẳn là phù hợp với lai lịch của một kẻ phóng hỏa. Tính cách, kinh nghiệm của gã, rồi đến vẻ ngoài đều khiến thoạt nhìn khả năng tìm tri kỉ của gã có vẻ kém cỏi. Nhưng một khi đã bị giáo phái tẩy não rồi, lý lịch này sẽ bị lật đổ, bởi vì gã đã không tài nào tự kiểm soát hành vi của mình được nữa.
Vì vậy, Nhậm Diệc khó xử nói: "Cha, trước khi cảnh sát tiêu diệt tổ chức này, con muốn đưa cha đến viện dưỡng lão ở một thời gian."