Ngủ đến tối tự yên tỉnh dậy, mò vào điện thoại thì thấy tin nhắn của cô giáo. Cảm ơn mình, may mà có mình không thì không biết phải làm sao cả. Và còn dặn là chị đỡ ốm rồi, mai đến học nhé. Nấu nướng, ăn uống xong.Lướt web 1 lúc rồi lại ngủ tiếp đến sáng. Như mọi lần khi cô giáo chưa ốm. Đúng 13h45 mình có mặt tại sân nhà cô giáo. Chào hỏi 2 con chó, cho chúng nó mỗi đứa 1 cái xương sụn rồi lao lên phòng chị. Gõ cửa cái thấy chị ra mở ngay. Vẫn quần đùi, áo phông. Không biết chị có ý đồ gì không mà hôm nào đến học cũng mặc như vậy. Làm mình lúc nào chim cũng dựng ngược lên, bứt rứt khó chịu thôi rồi.
– Chị đỡ chưa? Còn sốt không chị?
– Chị khỏi hẳn rồi em, tất cả là nhờ em đó.
– Úi rời ơi, có cái gì đâu mà chị. Thế hôm nay em mới được học tiếp chứ.
– Chăm học thế cơ. Thế thì hôm nay học 4 tiếng nhé.
Nghe thấy học 4 tiếng cũng hơi ngán. Nhưng được cái được ở gần chị thì học cả ngày cũng được.
– Ơ thằng cu đâu rồi chị.
– À chị gửi bà chủ nhà rồi. Bà ấy quý nó lắm. Chị đi đâu toàn gửi bà ấy trông hộ.
– Nhưng sao phải gửi hả chị
– À, thì hôm nay học 4 tiếng chị sợ nó thức giấc thì không dạy em được ấy.
– À ra là vậy.
– Thôi vào học nào.
Ôn lại 1 chút rồi hội thoại với chị. Giới thiệu họ tên, đất nước, nghề nghiệp, sở thích…Hôm nay, hai chị em dường như có vẻ thân thiết hơn trước rất nhiều. Cũng là điều đương nhiên, sau hoạn loạn con người ta mới biết ai là người tốt với mình mà :D.
– Thế mà bảo em thuộc hết rồi. Này thì thì nói phét này – chị búng tai mình.
– Á, thì ai mà chả có lúc quên. Chị bạo hành học sinh à. Em kiện đấy.
– Này thì kiện này ( chị búng thêm phát nữa ). Chị đã bảo không thuộc thì biết tay chị mà.
– Đau nhá, em học thuộc là được chứ gì.
– Cấm kêu, nói trước rồi không nghe cho chết! – chị mấm môi, hai tay chống vào sườn chỉ thẳng mặt mình nói.
– Vâng ạ! Mình giả bộ xị mặt, cúi cúi xuống.
Chị lại mỉm cười.
– Hehe chị đùa đấy, chị xin lỗi nhé.
– Haha thế chị tưởng em thật à.
Thế là ăn ngay cái bóp cổ, lè lưỡi ra.
Từ bé đến giờ chưa bao giờ học hành mà lại vui như vậy. Thấy thời gian trôi nhanh kinh khủng. Vì không để ý đến đồng hồ, vèo cái đã 6h tối rồi.
– Này! hôm nay, chị mời em đi ăn buffet nhé.
– Ăn gì cơ ? Hồi ấy biết buffet là cái éo gì đâu :))
– Buffet ấy
– Có ngon không chị? Có người mời không nhẽ từ chối. Có mà điên.
– Thế nhé đi rồi biết. Thôi cất sách vở đi, đợi chị 1 chút chị thay quần áo cái.
Thế rồi chị lục tủ lấy đồ, lao thẳng vào nhà tắm thay quần áo. Mình cho sách vào rồi lên ghế ngồi đợi. Không biết làm những gì mà hơn 20 phút rồi chưa thấy ra. Không nhẽ ông lại mở cửa lao vào bây giờ. Thề trong những cái ghét, mình ghét nhất là phải đợi con gái. Trước kia, sau khi chia tay e người yêu cấp 3 cũng có tán 1 em, hẹn nó đi chơi, đến nhà nó rồi mà nó vẫn bắt mình phải chờ. Hôm đấy đi chơi rất vui, nó chắc cũng đổ mình lắm rồi. Nhưng vẫn quyết định đá vì đã bắt mình phải đợi. Khoảng tầm 30 phút sau chị bước ra. Bực tức trong mình tan biết hết. Chị mặc quần bò xanh, áo phông đen, mặt có trang điểm qua nhìn khác hoàn toàn mọi hôm, trẻ trung năng động, dễ thương vô cùng. Hôm ấy mình cũng mặc áo phông đen, đi ra đường thế này ai mà không bảo là đang yêu nhau cơ chứ. Không hiểu chị có ý gì.
– Úi, trông chị khác thế.
– Khác làm sao, được không em?
– Phải nói là quá được. Trẻ không khác gì mấy con bạn em. Thế này ra đường người ta tưởng là người yêu em thì chết.
Chị cười quay đi tìm đôi guốc mang ra cửa. Con gái có khác khen cái là sướиɠ.
– Đi thôi em.
– Ok baby
– Cái gì cơ, em vừa nói gì ấy, thích chết à.
– Hehe không được à, thế cho em xin lỗi
Chị xuống thăm thằng cu, rồi dặn bà chủ nhà trông cho chị đi có việc tí rồi về. Chị đi đôi guốc chắc tầm 7,8 phân nhìn dáng nuột thôi rồi.
– Đi xe em này chị có ngại không?
– Điên à, sao đâu mà ngại.
Lên xe phóng đến cái đoạn đường éo gì ấy, nhớ chết liền. Đườngg xá không biết, toàn chị phải chỉ cho đấy chứ. Ở Hà Nội thời gian quá ngắn, với thời gian cũng 4 năm về trước rồi. Mình không thể nào nhớ nổi tên địa danh. Giờ có khi về Hải Phòng cũng đéo nhớ nổi ấy chứ. Mình vẫn chưa hình dung được cái món buffet nó là món ntn. Vừa đi đường vừa hỏi chị, chị ngồi hơi xa 1 mình chút, chắc do ngại. Đi được khoảng 20-30 gì ấy cũng đến quán. Mình nhớ là 120k 1 suất sao ấy. Không nhớ rõ nữa. Mình đòi trả nhưng chị không cho. Hồi ấy tiền cũng rủng rỉnh, trước khi quyết định lên Hà Nội học tiếng để đi Nhật. Mình có cắm xe máy 10 triệu, đánh con bao 5 triệu, để lại 5 triệu nếu không trúng thì lên đường vào Nam lập nghiệp. Thư viết sẵn để lại rồi. May thế éo nào lại trúng thế mới chuyển hướng đi Nhật ấy chứ. Vào quán thì thấy thức ăn bày la liệt. Lúc ấy chị mới bảo là buffet là em thích ăn gì thì ăn, no thì thôi ấy. Hai chị em ra lấy mỗi thứ 1 chút rồi quay ra bàn ăn.
– Em uống bia không?
– Chị cũng uống được ạ? Em uống được chút thôi.
– Thế chị gọi 2 chị em mình uống chút nhé.
Mình nhớ là tiền bia tính riêng thì phải. Chị gọi 2 lon ra mỗi chị em 1 lon. Vừa uống vừa nói chuyện rất vui. Chị bảo em phải chuẩn bị tâm lý. Sang Nhật sẽ vất vả ấy. Chồng chị nói vậy chứ chị cũng chưa biết thế nào. Mình bảo em cũng xác định tư tưởng rồi mà chị. Nói là thế nhưng đến lúc sang vẫn thấy nó khác so với nhừng gì mình tưởng tượng. Nói thật hồi ấy ngoài JAV mình không biết gì về Nhật luôn. Đến Sushi mình cũng còn chả biết là cái gì cơ mà. Hai chị em trò chuyện đủ mọi việc trên trời dưới đất. Ngồi ăn tầm hơn tiếng thì mình chở chị ra hồ gươm. Ngồi uống nước ở ngay cái quán ven hồ nhìn ra chỗ Tràng Tiền thì phải. Cảm giác chưa bao giờ mình từng trải qua, cảm giác mình người lớn hẳn ra. Vì cấp 3 có đi chơi với người yêu thì cũng chỉ có xe đạp mà thôi. Hai chị em ngồi nhìn ra hồ, thỉnh thoảng lại có cặp tây đi qua trao nhau những nụ hôn rất tự nhiên.
– Lâu lắm rồi chị mới được ra đây em ạ. Từ ngay anh đi ra suốt ngày quanh quẩn ở nhà chăm con. Chả đi được đến đâu cả.
– Vậy à, thế thỉnh thoảng có thời gian em lại đưa chị ra chơi.
– Nhớ đấy nhé.
– Em cũng thấy vui vui, lần đầu tiên đi chơi ntn ấy.
– Cái gì, chưa có bạn gái à. Lại nói phét chứ gì – Chị cau mày vào nhìn mình.
– Đã từng có nhưng giờ thì không. Gái gú làm gì cho mệt người hả chị.
– Thôi đi ông tướng, tuổi của ông không có gái mà chịu được cơ. Trừ khi là…
– Là gì?
– Không nói tự biết.
– Haha thế chắc không phải là em rồi.
– Ai mà biết được, giờ thật giả lẫn lộn. Nhìn em chị cũng nghi nghi. – Chị cười 1 cách sảng khoái.
– Ồ em gay mà giờ chị mới biết à – Mình giả điệu bộ của gay.
– Khϊếp, rợn hết cả người.
Chém gió 1 lúc thì chị bảo về, mình cảm giác lúc về dường như chị có nhích gần mình hơn thì phải. Hai tai mình hơi giật giật vì cảm nhận được hơi thở của chị. Đột nhiên chị dựa đầu vào vai mình.
– Chị đau đầu quá. Chắc tại vừa do uống lon bia.
– Thế để em đi chậm lại, chị mới ốm dậy ấy mà, người chưa được khỏe lắm. Cố gắng 1 tí sắp về đến nhà rồi.
Chị cứ dựa vào vai mình thế cho đến khi về đến nhà.
– Đến nơi rồi chị, chị có sao không? Để e dìu chị lên.
– Không sao đâu em, chị tự đi được.
– Vâng thế em đi cùng chị lên phòng, để em lấy cắp sách rồi về luôn.
Mình phải đi sau chị không có chị ngã ra đấy còn đỡ được. Mở cửa vào phòng chị lao thẳng lên giường nằm ngay. Mình thì đưa ngay con mắt đến nơi cái cặp đang để trên mặt bàn, tiến đến lấy. Giọng chị từ giường gọi ra
– B ơi! ……………………………….
– B ơi!
– Sao vậy chị – Mình giật mình, rồi nghĩ lại có làm đéo gì đâu mà giật mình nhỉ. Đúng là có tật giật mình mà, ai bảo hay nghĩ đến cái đen tối :))
– Lấy hộ chị lọ dầu gió ở trong ngăn kéo với.
– Thế mà bảo không sao.
– Ừ thì bôi dầu gió rồi nằm nghỉ là khỏi ngay ấy mà.
– Đây chị.
– Em xoa vào 2 thái dương cho chị được không?
– Ok để em giúp chị.
Trước nhà bà cô mở quán cắt tóc gội đầu. Mấy anh em suốt ngày ra gội đầu xong đấm bóp, mát xa đầu cho nhau nên cũng có tí kinh nghiệm. Mỗi lần làm xong đầu óc nhẹ nhõm, thoải mái lắm. Nên rảnh lúc nào là ra gội lúc đấy. Đến lỗi bà cô đuổi về vì tốn nước với dầu gội của bà ấy :)). Mình ngồi xuống đầu giường, dùng ngón trỏ xoa dầu gió vào 2 thái dương chị.
– Này để em mát xa đầu tí cho nó thoải mái nhé.
– Em biết làm không?
– Thử rồi biết.
Dùng ngón trỏ vuốt từ giữa 2 lông mày ra đến thái dương. Dừng lại ở thái dương xong ray ray, lặp đi lặp lại mấy lần. Xong rồi lại ngược lại từ thái dương lên giữa 2 lông mày. Thấy mặt chị giãn ra chắc là do nhẹ nhõm, thoải mái hơn.
– Chị nằm ngang giường ra hơi thò đầu ra ngoài 1 chút để em xoa bóp đầu cho.
– Ừ, như thế này à.
Chị nằm thò đầu ra ngoài, mình ngồi bệt xuống đất, xoa bóp từ gáy lên đến đỉnh đầu, rồi dùng ngón trỏ ấn ấn như bấm huyệt. Có biết mẹ nó bấm huyết là gì đâu, thấy bà cô làm cho sướиɠ cũng bắt chiếc làm theo ấy chứ.
– Thôi được rồi chị nằm lùi đầu vào trong đi.
Mình dùng bài cuối, chắp 2 tai lại đánh vào chán chị. Đéo biết tả như thế nào cho anh em hình dung. Nhưng nếu đi cắt tóc gội đầu thì chắc biết. Tiếng 2 tay đập vào chán tạo ra nhưng âm thanh nghe rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Như kiểu lúc dogdy ấy, nó phát ra tiếng gần như vậy. Vì cũng là thịt và thịt chạm vào nhau mà. Bất giác chim mình dựng thẳng đứng lên. Mắt chị lim dim, tận hưởng cảm giác thư thái ấy. Còn mắt mình sau 1 lúc chăm chú mát xa. Bắt đầu để ý đến cái ngực của chị. Ôi thôi mình nhìn thấy 1 đoạn vυ' và cái áσ ɭóŧ thập thò bên trong cái ối phông. Ôi cặρ √υ' ấy chỉ cách có độ 20 chục phân là với tới rồi nhưng sao mà nó xa vời thế. Kiềm lại cơn tà da^ʍ, tập trung trở lại công việc không thì lại làm trái với lời dạy của cô chủ nhiệm năm xưa. Các em, cô là cô mà trò là trò cần phải có ranh giới chứ không được làm những việc trái với đạo đức của người học sinh, hiểu chưa. Chuyện là do hồi cấp 3 có mấy cô thực tập về trường dạy lớp mình, bị mấy thằng cùng lớp nó trêu cho lên bờ xuống ruộng. Có thằng còn nhắn tin, tán tỉnh nữa. Nghĩ đến đó mình trợt bừng tỉnh, trở lại với con người lương thiện của mình :)).
– Chị có thấy đỡ tí nào không?
– Ừ nhẹ hẳn đầu em ạ. Thực sự cảm ơn em nhiều lắm.
– Có gì đâu, cô giáo dạy bọn em thấy người gặp hoạn nạn khó khăn là phải giúp đỡ thế mới là người tốt.
Chị bật cười.
– Lúc nào em cũng làm chị cười được thế nhỉ.
– Ô hay, em toàn nói điều thật lòng có gì đâu mà cười hả.
Mình ngưng tay không mát xa nữa. Chị xoay đầu lại, người hơi nhún lên, nhìn thẳng vào mắt mình. Mình cảm nhận được từng hơi thở của chị đang hắt vào mặt mình. Mình gần như nín thở, tim như ngừng đập.
– Cảm ơn em, muộn rồi em về đi cho đỡ nguy hiểm.
– Chị đỡ chưa, thế em về nhé.
– Để chị đi cùng em xuống, còn đón thằng cu về nữa.
Lòng tưng hửng, cứ nghĩ là chị định nói gì với mình cơ hóa ra là đuổi về. Ra lấy cặp rồi lừng thững bước ra cửa. Bỗng dưng tót 1 cái chị nhảy lên ôm vào cổ mình.
– Chị mệt quá, cõng chị ra ngoài cửa
Mình giật mình và tự hỏi chị đang làm gì vậy? Ngực chị đang áp vào lưng mình. Cằm chị đang đặt lên vai mình, từng hơi thở của chị đang hắt vào tai mình làm cho nó giật giật liên tục. Máu trong mình dường như đang chảy nhanh hơn, nó dồn lên não nhanh hơn mức bình thường. Có lẽ nó đang nạp năng lương cho bộ chỉ huy để đưa ra mệnh lệnh xử lý tình huống. Bên pháo binh đã nạp đầy đủ đạn dược. Chỉ đợi lênh là chiến thôi. Không được, không được ta đánh bây giờ thì bên ta sẽ gặp bất lợi. Cần phải kiên nhẫn chờ thời cơ, không được manh động, chưa phải lúc
– Ra đến cửa thôi hả.
– Ừ đến đấy là được rồi, ra ngoài người ta hiểu lầm thì chết.
– Cũng sợ hiểu lầm cơ.
– Chả thế thì sao.
Thế rồi 2 chị em cũng xuống tới sân, chi tiễn mình ra đến cổng rồi quay lại. Trên đường về nhà bao nhiêu câu hỏi được đặt ra trong đầu mình. Chị có ý gì với mình, sao chị lại hành động như vậy. Thân thiết hơn mức bình thường rồi, có cái gì không ổn ở đây. Về đến nhà mình lại bị cuốn vào những suy nghĩ ấy. Rồi nằm sâu chuỗi lại các sự việc. Ánh mắt của chị, cách nói chuyện của chị, cử chỉ hành động của chị. Đến cuối cũng mình đưa ra 1 kết luận. Không nhẽ chị thích mình sao? Phải bình tĩnh không được ảo tưởng, thật bình tĩnh, con gái khó đoán lắm. Hi vọng là như vậy. Rồi mình lại nhớ lại cái khoảnh khắc nhìn vào cặp ngực ấy, rồi cặp mông ấy, nó cứ trôi nổi trong đầu mình, mình không thể nào thoát ra khỏi những suy nghĩ ấy được. Đếm đến 880 thì cũng ngủ từ bao giờ không hay. Kết thúc 1 ngày rất nhiều cảm xúc xen kẽ những niềm vui mới.