Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 132: Áo cổ đinh cấu kết trùng tộc

Qua vài ngày, diễn biến chuyện này ngày càng mãnh liệt hơn, người ủng hộ Áo Cổ Đinh soán vị ngày càng nhiều, thế trận ngày càng lớn.

Ngay cả vương thượng rất ít khi lên mạng tinh tế cũng nghe tới tin tức này, sắc mặt lại càng âm trầm hơn, hắn ném cái ly trong tay, gương mặt của cậu bé quỳ dưới đất lập tức máu me đầm đìa, rõ ràng đã bị đập trúng bể đầu chảy máu.

Thế nhưng lúc này mọi người đều câm như hến, căn bản không dám nói lời nào, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Bọn họ hiểu rõ, vị vương thượng của đế quốc này thật sự rất phẫn nộ.

Không có người nào dám lên tiếng, cố tình một âm thanh có chút mềm mại vang lên, không hề có cảm giác giả trang.

Vương thượng âm trầm quay đầu lại nhìn cậu bé vừa đi tới: "Em tới đây làm gì?"

Liên Nhi phất phất tay bảo mọi người lui ra.

Mọi người chỉ ước gì được vậy, vì thế lập tức nhanh chóng rời đi, vương cung lớn như vậy chỉ còn hai người, vương thượng chăm chú nhìn một màn này, cũng không ngăn cản, hắn nhìn chằm chằm cậu bé có dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp ở trước mặt: "Em muốn nói gì?"

Mặc dù vương thượng ngu ngốc vô đạo nhưng ánh mắt cùng đầu óc của hắn không thật sự ngu dốt, Liên Nhi thầm nghĩ, sau đó lẳng lặng tiến tới, giọng nói êm ái: "Vương thượng, chuyện tới nước này, có một việc Liên Nhi không biết có nên nói với ngài hay không."

Vương thượng lộ ra biểu tình kinh ngạc: "Em nói đi."

Liên Nhi cắn môi: "Ngài không nghi ngờ nguyên soái sao?"

Vương thượng không biến sắc, ngón cái vuốt ve mu bàn tay trắng nõn của đối phương, thẳng đến khi nó đỏ lên mới nói: "Nghi ngờ cái gì?"

Thoạt nghe như nghi vấn, thế nhưng lại tỏa ra mùi nguy hiểm.

Liên Nhi không tỏ ra sợ hãi, ngược lại có chút khổ não như không biết nên nói thế nào.

Điều này làm vương thượng bình thường vẫn luôn yêu thích dáng vẻ này đột nhiên có chút mất kiên nhẫn, tràn đầy cảnh cáo nói: "Tiểu Liên Nhi, sự kiên nhẫn của ta có hạn."

Liên Nhi giống như giật mình rụt cổ, nhẹ giọng chậm rãi nói: "Em cũng chỉ nghe người ta nói thôi, vị nguyên soái kia hình như có cấu kết với trùng biến dị."

Vương thượng cả kinh bật dậy, qua thật lâu mới lạnh lùng nói: "Nói dối cũng phải tìm lý do đáng tin một chút."

Liên Nhi tựa hồ biết vương thượng không tin nên cẩn thận từ trong lòng lấy ra một vật, khẩn trương nói: "Đây chính là bằng chứng."

Vương thượng nhìn lướt qua vật kia, nhận lấy mở ra xem, rất nhanh ở giữa không trung xuất hiện màn hình bán trong suốt, bên trên chiếu một đoạn video.

Hình ảnh không được rõ cho lắm, có thể xác định là một đoạn phim quay lén, thế nhưng vương thượng vẫn có thể nhìn rõ người trong đoạn video kia là ai, chính là nhóm thuộc hạ bên cạnh Áo Cổ Đinh, thực lực không hề tầm thường.

Năm đó hắn từng thử dùng một số tiền lớn, thậm chí dùng quan chức để dụ dỗ đám người này làm việc cho mình nhưng bọn người này quá khó chơi, giống như bị choáng đầu chỉ biết nghe theo Áo Cổ Đinh, trung thành như một con chó.

Vương thượng thầm mắng vài tiếng, tiếp tục xem.

Âm thanh như có như không truyền tới nhưng vẫn làm người ta nghe thấy rất rõ.

"Còn ở đây tiếp nữa thì tôi cảm thấy cứ nhắm mắt lại là sẽ thấy xác đám trùng này mất."

"Được rồi, chúng ta vẫn kiếm nhiều tinh hạch một chút đi, xong rồi đưa qua bên nguyên soái."

"Nó đã ăn mấy phòng tinh hạch luôn rồi sao vẫn không thăng cấp chứ?"

"Sắp rồi, nghe nói vài ngày nữa thôi là có thể thăng lên cấp tám, nguyên soái chúng ta nuôi nó đúng là quá tốn kém mà."

Cuộc nói chuyện dừng lại, video cũng kết thúc, mà vương thượng thì lộ ra biểu tình âm trầm.

Liên Nhi nhẹ giọng nói: "Người giao thứ này cho em nói, đây là hắn liều mạng quay lại, hắn không tìm được ngài, e sợ tất cả chiến sĩ đều là cơ sở ngầm của nguyên soái nên không dám giao cho ai, chỉ giao cho em."

Vương thượng cực kỳ phẫn nộ, hắn nghiêng đầu nhìn chằm chằm Liên Nhi: "Người chiến sĩ đó đâu rồi?"

Liên Nhi quỳ rạp xuống: "Đều do em không bảo vệ tốt, chuyện bị bại lộ nên đã bị Áo nguyên soái phái người tới diệt khẩu rồi."

Vương thượng không biết tin hay không tin, hắn càng không nghĩ tới chuyện có phải có âm mưu hay không, thế nhưng điều duy nhất có thể tin tưởng là Áo nguyên soái thật sự đã chuyển một lượng lớn tinh hạch về phủ, không có dị năng giả nào có thể nhanh chóng hấp thu hết số tinh hạch đó.

Cho nên, phủ tướng quân kia----- không, hiện giờ hẳn phải gọi là phủ nguyên soái, nhất định có ẩn giấu chuyện không muốn người ta biết.

Rất nhanh, một tin tức được lan truyền.

Cũng không biết là người nào âm thầm điều động chuyện này.

Có người nói, Áo Cổ Đinh đã phản bội, anh đang âm thầm nuôi dưỡng trùng biến dị cực kỳ đáng sợ, bởi vì anh muốn liên thủ với trùng biến dị tiêu diệt nhân loại.

Mọi người nghe thấy tin tức này thì nhao nhao bĩu môi, tin vịt thế này ai tin chứ?

Thế nhưng sau đó khu vực chiến trường phía tây xuất hiện một con trùng biến dị cấp bảy đỉnh phong, nó dẫn theo đại quân không ngừng xâm lược quê nhà của nhân loại.

Khí thế của đám trùng biến dị này rất hung hãn, nhanh chóng làm mọi người không kịp phản ứng.

Chờ đến khi mọi người lấy lại tinh thần thì không thể nào tin nổi, sao lại xuất hiện một con trùng biến dị cấp bảy cơ chứ?

Chẳng lẽ thế giới này thật sự không buông tha cho nhân loại?

Mấy trăm năm trước chỉ xuất hiện một lần, thế nhưng hôm nay liên xuất xuất hiện rất nhiều trùng biến dị cấp bảy, nhất là con này, căn cứ theo video quay lại thì con trùng biến dị này rõ ràng lại càng nguy hiểm hơn.

Mọi người nuốt nước miếng, trong lòng hiểu rõ, có thể đánh nhau với con trùng cấp bảy này chỉ có Áo Cổ Đinh mà thôi.

Đám người chán ghét Áo Cổ Đinh, cho dù là lúc tồn vong của nhân loại vẫn tiếp tục phun ra những lời ác độc.

- ----Không phải nói Áo Cổ Đinh rất lợi hại à, vậy thì mau chóng tới chiến trường bảo vệ bọn tao đi, bây giờ nó chính là nguyên soái, có chết cũng phải là nó chết trước.

- ----Mau bảo Áo Cổ Đinh tới đi, tốt nhất là chết luôn ở đó đi!

Toàn là những lời lẽ độc địa làm đại đa số dị năng giả cảm thấy thực phản cảm, lập tức phản kích.

- ----Có thể nói ra lời này khẳng định là đám ký sinh trùng chẳng biết làm gì, chỉ giỏi ăn chơi.

- ----Nhân loại gặp nguy nan đáng sợ như vậy, bọn mày còn nguyền rủa người duy nhất có thể bảo vệ chúng ta, còn nói gì mà Áo Cổ Đinh cấu kết với trùng biến dị, tao thấy bọn mày mới là đám côn trùng rác rưởi khoác lớp da người ấy.

Mạng tinh tế càng ngày càng tranh cãi mãnh liệt, Chu Bách Triết đã học được cách lên mạng xem mà căm phẫn, chỉ hận không thể gϊếŧ chết đám người kia, một đám sâu mọt chỉ biết ngồi gõ bàn phím, nếu để chúng ra chiến trường thì chắc chắn sẽ bị dọa tới đái ra quần.

Cũng không biết vì sao, rõ ràng cậu đã thăng lên cấp tám rồi, là cây ớt đỉnh phong trên thế giới này! Thế nhưng cố tình lại không hề có khí thế như trùng biến dị, ngược lại Áo Cổ Đinh lại càng giống cao thủ cấp tám hơn cậu.

May mắn bom ớt của cậu cũng không phải để chưng.

Hơn nữa trong khoảng thời gian này, cậu đã cung cấp một lượng lớn bom ớt cho Áo Cổ Đinh ăn, chỉ ngắn ngủi một tháng Áo Cổ Đinh đã gia tăng lực lực, cho dù một mình đối phó với trùng biến dị cấp bảy cũng không còn cố sức như trước đó nữa.

Đương nhiên, nếu phải đối phó với trùng biến dị cấp bảy đỉnh phong thì vẫn có chút khó khăn.

Vẫn phải cần Ớt đại vương cậu đây ra tay mới được.

Khu vực chiến đấu phía tây cách nơi này rất xa, nếu toàn quân xuất kích thì nhanh nhất cũng phải mười phút, mười phút thoạt nhìn rất ngắn nhưng lại có thể thay đổi cục diện thắng bại của cuộc chiến.

Áo Cổ Đinh nhanh chóng lệnh cho nhóm binh lính gần đó lập tức tới cứu viện, mà anh cũng mặc chiến giáp ngồi lên chiến hạm, Chu Bách Triết tự nhiên cũng ở trong túi áo, cùng anh xuất phát.

Vì có thể mau chóng tới nơi, Áo Cổ Đinh điều chỉnh tốc độ rất nhanh, Chu Bách Triết là một người nguyên thủy thuần túy, căn bản không có cách nào thích ứng với tốc độ như muốn đập vụn thân thể này, mỗi phút mỗi giây đều dài đằng đẵng.

Rốt cuộc không biết trải qua bao lâu, bên tai đã truyền tới âm thanh chiến đấu của chiến trường, tiếng nổ cùng quang mang không ngừng lóe lên, mỗi phút mỗi giây đều có bộ phận thân thể văng ra.

Cũng không biết có phải vì đã quen với cảnh tượng này hay không, Chu Bách Triết phát hiện mình không còn nôn khan như trước kia nữa, thế nhưng vẫn có chút buồn nôn.

Cậu không thể nào thích ứng với cảm giác bất cứ lúc nào cũng phải chiến đấu thế này.

Áo Cổ Đinh hạ cánh chiến hạm, một thân chiến giáp xuất hiện dẫn tới tiếng hoan hô ầm ĩ, tựa hồ là vui mừng, hưng phấn, ánh mắt mọi người đều tỏa sáng, giống như đã nhìn thấy cứu tinh.

Sau khi nhìn thấy Áo Cổ Đinh, trùng biến dị vẫn luôn lãnh tĩnh đột nhiên giương nanh múa vuốt không ngừng gào thét, âm thanh rất có tiết tấu làm Chu Bách Triết ý thức được nó đang nói chuyện.

Chu Bách Triết liền kích hoạt đạo cụ phiên dịch ngôn ngữ trùng tộc, âm thanh nghe như tiếng gào thét liền trở thành ngôn ngữ cậu có thể nghe hiểu.

- ----rốt cuộc mi cũng xuất hiện.

- ----chờ đấy, chờ diễn xong tuồng vui này, nhân loại bọn mi sẽ triệt để tan rã!

- ----trùng tộc bọn ta, mới là chúa tể của thế giới!

Chu Bách Triết có cảm giác không ổn, tựa hồ có một âm mưu gì đó sắp diễn ra.

Xảy ra chuyện gì?

Con trùng biến dị kia nói diễn tuồng là ý gì?

Chu Bách Triết rất khó hiểu, cậu thật sự muốn túm lấy con trùng biến dị kia truy hỏi một phen, thế nhưng tình huống bây giờ thật sự khó thực hiện được.

Uy áp của trùng biến dị cấp bảy sớm đã làm mọi người ở nơi này mất đi năng lực phản kháng, thế nhưng bọn họ vẫn cắn răng kiên kỳ, cho dù sức chiến đấu đã suy giảm rất nhiều, mắt thấy đã sắp thua tới nơi.

Áo Cổ Đinh xuất hiện, tất cả mọi người đều biết rằng, có lẽ bọn họ vẫn còn cơ hội.

Tuy con trùng này thoạt nhìn lớn hơn trước kia rất nhiều, làm người ta vừa nhìn thôi đã mất đi tinh thần chiến đấu.

Áo Cổ Đinh chú ý tới điểm này, anh híp mắt, khí tức nháy mắt lan rộng dùng thái độ cường chế quét sạch uy áp của trùng biến dị.

Lúc này mọi người mới phát hiện, hóa ra uy áp đang đè nặng trong lòng bọn họ cư nhiên đã biến mất.

Bọn họ vô thức nhìn về phía nhân loại cực kỳ bé nhỏ so với con trùng biến dị cấp bảy kia, lòng dân trào vô hạn dũng khí.

Căn bản không cần Áo Cổ Đinh nói gì, bọn họ đã tự động chém gϊếŧ đám trùng biến dị ở xung quanh để Áo Cổ Đinh chuyên tâm đối phó với trùng biến dị.

Chu Bách Triết rốt cuộc vẫn không nhịn được, ở trong túi áo nhỏ giọng nhắc nhở: "Cẩn thận một chút, con trùng kia hình như đã lắp đặt bẫy rập chờ chúng ta nhảy vào."

Áo Cổ Đinh lẳng lặng gật đầu, hơi híp mắt đánh giá con trùng biến dị cấp bảy kia, cũng không biết đang nghĩ gì.

Một người một trùng đứng ở nơi đó, không nói câu nào.

Đúng lúc này trời đất khẽ biến, trùng biến dị cấp bảy cũng động, nó phát động công kích mãnh liệt, mỗi lần công kích đều dẫn tới oanh tạc rất lớn.

Ánh mắt của toàn thế giới đều đổ dồn vào trận chiến này, camera chi chít mỗi phút một giây truyền về hình ảnh trực tiếp của cuộc chiến đấu đáng sợ này.

Mọi người thầm cầu nguyện, hi vọng có thể giành chiến thắng.

Đừng có người nào... chết nữa.

Thế nhưng đúng lúc này trùng biến dị một lần nữa phát động công kích mà mọi người chưa từng nhìn thấy, quả cầu đen hệt như hắc động lao thẳng tới chỗ Áo Cổ Đinh với tốc độ cực nhanh, ngay cả Áo Cổ Đinh cũng có chút khó khăn né tránh.

Trong thời khắc nguy hiểm đó, quả cầu đen kia tựa hồ hết lực hoặc vừa vặn góc độ hơi lệch một chút, nó lướt sát qua cánh tay phải Áo Cổ Đinh rồi nổ tung thành một cái hố sâu có đường kính năm mươi mét.

Trùng biến dị cùng nhân loại bị oanh tạc văng lên trời, máu nhuộm đỏ khắp mặt đất.

Nhìn mà giật mình.

Đáy mắt Áo Cổ Đinh lóe lên tia kinh ngạc, nhiển nhiên không ngờ đòn công kích này lại đánh trượt, anh nhanh chóng tiến tới chiến đấu cận chiến với trùng biến dị.

Thế nhưng càng đánh Áo Cổ Đinh lại càng sửng sốt.

Chu Bách Triết cũng ngây ngẩn.

Ngay cả những người đang chú ý tình hình chiến đấu cũng ngẩn người.

Sao... con trùng biến dị này thoạt nhìn.... giống như chủ động để Áo Cổ Đinh đánh vậy?

Thậm chí ngay cả những lần Áo Cổ Đinh suýt chút nữa bị thương thì trùng biến dị thoạt nhìn như không cẩn thận nhưng lại chuẩn xác lệch đi phương hướng công kích.

Cứ như.... nó đang bảo vệ Áo Cổ Đinh vậy.

Không biết vì sao, bọn họ đột nhiên nghĩ tới một lời đồn gần đây.

Áo Cổ Đinh cấu kết với trùng tộc, mưu đồ hủy diệt nhân loại.

Chẳng lẽ cuộc chiến phải đánh đổi bằng cả sinh mệnh này.... chỉ là một tuồng kịch?

[end 132]