Trước khi đi Hướng Văn đã xin phép quản gia cho nghỉ vài giờ, đã qua thời gian xin nghỉ rồi mà quản gia vẫn chưa thấy Hướng Văn trở về. Điều này khiến ông có chút kinh ngạc, bởi vì Hướng Văn làm người rất có nguyên tắc, vẫn luôn về trang viên trước giờ xin nghỉ.
Đến lúc Thân Giác chuẩn bị đi ngủ, Hướng Văn vẫn chưa thấy về. Thân Giác không thấy Hướng Văn đâu bèn hỏi quản gia, “Hướng Văn bị bệnh à?”
Quản gia vội vàng nói: “Hướng Văn đã xin nghỉ một lúc rồi, chỉ là không biết tại sao tới giờ vẫn còn chưa về nữa.”
Thân Giác trầm tư một lát, liền nói với quản gia: “Ngươi kêu vài người ra ngoài tìm Hướng Văn đi.”
Quản gia đáp ứng rồi đi ra ngoài.
Dục Thanh xả nước tắm cho Thân Giác xong, từ trong phòng tắm đi ra thì nhìn thấy Thân Giác đang ngồi ở trên sô pha mắt nhíu mày cau, ánh mắt trầm xuống. Hắn tay chân nhẹ nhàng đi đến trước mặt Thân Giác, “Công tước, nước đã chuẩn bị xong.”
Thân Giác đáp một tiếng, đứng lên nhưng không nhìn Dục Thanh, mà là xoay người đi ra ngoài. Dục Thanh thấy cậu đi ra ngoài, sửng sốt, “Công tước, ngài đi đâu vậy?”
“Ta có chút lo lắng cho Hướng Văn, ngươi ngủ trước đi, không cần phải hầu ta.” Thân Giác cũng không quay đầu lại mà nói, bước chân vội vàng.
Trên mặt Dục Thanh thoáng tối tăm, hắn nhìn chằm chằm bóng dáng Thân Giác rời đi, kéo khóe môi, lộ ra một nụ lạnh băng. Chỉ là hắn rất nhanh đã đổi lại bộ dáng cũ, vội vàng đuổi theo Thân Giác, “Công tước, để tôi đi cùng ngài.”
Thời điểm bọn họ vừa xuống đầu cầu thang tầng hai thì nghe thấy tiếng kinh hô của quản gia.
“Hướng Văn, rốt cuộc cậu đã về rồi. Nhưng cậu bị sao vậy?”
Thân Giác nghe được tiếng của quản gia thì bước chân nhanh hơn. Lúc đi đến lầu một, Thân Giác nhìn thấy Hướng Văn một thân chật vật.
Mặt Hướng Văn toàn là vết trầy trụa, trên quần áo đầy vết bùn, anh ta thậm chí còn mất một chiếc giày.
Hướng Văn nhìn thấy Thân Giác, há mồm định nói gì đó, nhưng lời đã đến bên môi, anh ta lại nhịn xuống. Đối với chuyện xảy ra hôm nay, đại não Hướng Văn hiện tại vẫn còn một mảnh hỗn loạn. Anh ta không biết vì sao đám người kia lại biết thân phận của anh ta, thậm chí còn từ trong đế giày tìm ra cái ghim cài áo khảm kim cương bị gãy anh ta làm mất trước kia.
Cái ghim cài gãy ấy thế mà lại bị nhét vào trong đế giày của anh ta, hơn nữa những kẻ đó còn có thể chuẩn xác mà moi ra từ bên trong.
Anh ta muốn nói cho Thân Giác, anh ta bị cướp, nhưng khi nghĩ đến cái ghim cài kia, anh ta lại không dám nói. Cái ghim cài gãy đó rõ ràng đã bị mất, không biết vì sao lại xuất hiện trong giày của anh ta. Nếu Thân Giác biết cái ghim đó chỉ gãy chứ không mất, có khi nào sẽ nghĩ anh ta nói dối là bị mất hay không? Rồi nhân cơ hội đó lại muốn xin thêm một cái ghim cài áo nữa?
Hướng Văn nghe quản gia hỏi, lại không biết nên đáp như thế nào. Mà lúc này, anh ta đột nhiên liếc thấy Dục Thanh đứng phía sau Thân Giác.
Dục Thanh có chút kinh ngạc nhìn anh ta, nhưng trong đầu Hướng Văn lại hiện lên một sự kiện. Trước đó vài ngày, anh ta cố ý tìm Dục Thanh gây phiền toái, sai Dục Thanh đem toàn bộ giày của anh ta đi giặt sạch sẽ, trong đó bao gồm cả đôi ủng Martin hôm nay anh ta mang.
Những người khác đều không có cơ hội chạm vào giày của anh ta, chỉ có Dục Thanh chạm qua.
Cái ghim gãy kia nhất định là Dục Thanh lấy, sau đó nhét vào đế giày của anh ta, tiếp đó lại nói cho bọn côn đồ ở ngoài chợ, cướp đi ghim cài của anh ta.
“Chính là mày!” Hướng Văn đột nhiên vươn ngón tay chỉ vào Dục Thanh, “Chính là mày giở trò quỷ đi!”
Dục Thanh sửng sốt, có chút không biết làm sao nhìn Hướng Văn, lẩm bẩm nói: “Anh Hướng Văn, anh…… anh đang nói cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu."
Hướng Văn nhìn Dục Thanh làm bộ làm tịch thì vô cùng tức giận, rõ ràng lần trước lúc ở hành lang dài, Dục Thanh đâu có như vậy. Trước mặt mọi người thì giả bộ thành tiểu bạch thỏ, phảng phất như mình bắt nạt hắn vậy.
“Mày đừng có giả vờ, là mày sai người cướp đi ……” Hướng Văn gào lên một nửa, bỗng nhiên im miệng.
Dục Thanh vẫn như cũ mê mang nhìn anh ta, “Anh Hướng Văn, tôi làm cái gì cơ?”
Bởi vì tức giận, thân thể Hướng Văn run bần bật, đã tức giận, anh ta lại còn không thể nói ra. Anh ta chỉ có thể oán hận mà trừng mắt nhìn Dục Thanh.
Thân Giác nhíu mày, “Hướng Văn, ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì? Sao ngươi lại trở về với bộ dáng này? Có người đánh ngươi sao?”
Hướng Văn biết nếu nói cho Thân Giác, phỏng chừng rất nhanh là đã có thể tìm được mấy tên côn đồ kia, nhưng đồng thời chuyện cái ghim cài cũng giấu không được. Nếu như Thân Giác hoài nghi là anh ta lần trước tự trộm ghim cài của mình, rất có khả năng anh ta sẽ bị đưa đến nơi của Thẩm Phán.
Anh ta cắn chặt răng, cuối cùng cúi đầu, “Tôi bị ngã, tiền cũng làm rơi mất, cho nên mới về trễ như vậy. Khiến cho công tước lo lắng như vậy, là tôi sai rồi.”
“Rơi tiền?” Thân Giác hỏi, “Hay là bị trộm?”
“Không phải!” Hướng Văn lập tức phản bác nói, “Là rơi mất, chắc là do lúc tôi lấy ra đã không chú ý.”
Thân Giác trầm mặc trong chớp mắt, mới chậm rãi nói: “Được rồi, vậy ngươi trở về phòng nghỉ ngơi sớm đi.”
Hướng Văn nhàn nhạt đáp, liền xoay người rời đi. Lúc anh ta rời đi, một chân bước khập khiễng, chân không mang giày dường như còn chảy máu. Thân Giác nhìn thấy, mày nhíu lại, nhưng vẫn không nói gì.
Một đêm này, Dục Thanh và Thân Giác cùng nhau ngủ. Hiện tại có đôi khi bọn họ sẽ ngủ chung một giường. Bình thường Dục Thanh rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, nhưng hôm nay hắn lại không ngủ được. Đến 10 giờ, hắn rốt cuộc nghe thấy tiếng người bên cạnh lịch kịch rời giường.
Thân Giác tỉnh lại, trời cũng vừa hửng sáng.
Dục Thanh không mở mắt, đợi người đã đóng cửa lại, hắn mới ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt tối tăm. Một lát sau, hắn cũng xuống giường, đi ra ngoài. Hắn không thấy được thân ảnh của Thân Giác, nhưng hắn vẫn đi theo phỏng đoán của mình —— phòng Hướng Văn.
Chờ Dục Thanh tới trước cửa phòng Hướng Văn, y như dự đoán nhìn thấy ánh đèn lọt ra từ khe cửa.
Trong phòng.
Thân Giác ngồi ở trên giường, đặt chân của Hướng Văn lên đùi của mình, cúi đầu bôi thuốc. Còn Hướng Văn thì đỏ bừng cả mặt, đang không biết phải làm sao, ngay cả tiếng bước chân từ bên ngoài vọng tới cũng không nghe thấy. Có điều Thân Giác nghe được.
Lúc cậu rời giường cũng phát hiện Dục Thanh không ngủ được, bởi vì đối phương quá bình ổn, động tĩnh của cậu không thể tính là quá nhẹ, nhưng Dục Thanh lại không cử động tí nào, này không giống như là đang ngủ.
Cho nên bây giờ cậu nghe được tiếng bước chân bên ngoài, cũng không kinh ngạc.
Dục Thanh tám phần mười sẽ đuổi theo, mà Thân Giác cố ý đến phòng Hướng Văn, cũng là vì Dục Thanh.
Trong khoảng thời gian này, làm sao mà cậu không biết tranh chấp giữa Hướng Văn và Dục Thanh được, nhưng chính là vì như thế, cậu mới càng thêm cố ý thiên vị Hướng Văn. Bởi vì làm như vậy, mới càng có thể khai quật ra mặt nạ chân chính của Dục Thanh.
Lúc trước Dục Thanh như một con búp bê tinh xảo, nhu thuận, nghe lời, mặc người bài bố, mặc người bắt nạt. Nhưng hiện tại xem ra, con búp bê xinh đẹp này cũng có suy nghĩ của riêng mình, thậm chí cũng sẽ chủ động tấn công người khác.
Thân Giác gần như không cần nghĩ cũng biết lúc trước Hướng Văn đi ra ngoài khẳng định là đã ăn mệt ăn khổ. Chỉ là vì nguyên nhân nào đó mà Hướng Văn không thể nói ra. Nếu người khiến Hướng Văn ăn thiệt này là Dục Thanh, sau chuyện này, hắn khẳng định rất đắc ý, nhưng thời điểm hắn phát hiện Thân Giác tới an ủi Hướng Văn, loại đắc ý này có lẽ trong nháy mắt sẽ hóa thành oán hận.
Thân Giác ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hướng Văn vẫn còn đang đỏ mặt, cậu làm những việc này, có lẽ sẽ ủy khuất Hướng Văn. Lấy cái tính cách trương dương này của Hướng Văn, thấy thế nào cũng không phải là đối thủ của Dục Thanh.
Hướng Văn không hiểu Thân Giác đang nghĩ gì, thấy Thân Giác đang nhìn mình thì vội vàng muốn giấu đi khóe môi vẫn đang nhếch lên kia, nhưng lại giấu không được. Cộng thêm với mí mắt anh ta khóc đến sưng húp lúc nãy, thấy thế nào cũng rất buồn cười. Anh ta cũng biết bản thân hiện tại rất khó coi, có chút thẹn thùng mà xoay mặt đi, “Công tước, ngài đối với tôi quá tốt, tôi thật sự không biết nên báo đáp ngài như thế nào.”
Thân Giác bôi thuốc xong thì đặt chân Hướng Văn lên giường, “Mấy ngày này ngươi chú ý cái chân của mình một chút, mấy ngày sau cứ nghỉ ngơi đi, ta sẽ thông tri cho quản gia.”
Hướng Văn đỏ mặt gật đầu, lại chuyển mắt nhìn chằm chằm Thân Giác, mỉm cười.
Thân Giác thấy người bên ngoài chưa đi, dứt khoát ngồi lại một lúc nữa, chỉ là cậu không biết nói gì với Hướng Văn. Thật ra Thân Giác là người vô cùng nhàm chán, cậu chỉ biết tu đạo. Cậu có thể giả dạng thành một bộ dáng khác cũng là nhờ cậu đã ở luân hồi chi cảnh hơn một ngàn năm. Chỉ là lúc này đối mặt Hướng Văn, Thân Giác đột nhiên lại biến thành mình lúc ở trên trời.
Lạnh băng, không mang theo nhân khí, nhưng loại lạnh như băng này, lại càng thêm hấp dẫn người.
Hướng Văn nhìn chằm chằm Thân Giác, càng nhìn càng cảm thấy Thân Giác chỗ nào lớn lên cũng đẹp, đối xử với anh ta còn tốt như vậy. Anh ta biết mình ở trong cảm nhận của công tước không phải một con mèo hay con chó có thể so sánh, Dục Thanh cái thứ bán huyết tộc hèn mọn kia bất quá là bò lên giường công tước, mới được vài phần ưu ái của công tước.
Cũng may là công tước không có tình nhân, nếu như công tước có tình nhân rồi thì chắc đã sớm đuổi cái loại bán huyết tộc như Dục Thanh này ra.
Nhưng khi ý tưởng này hiện lên trong não Hướng Văn, anh ta đột nhiên nghĩ tới chính mình.
Luận xuất thân, xuất thân của anh ta tốt hơn Dục Thanh rất nhiều, luận thời gian, cũng là anh ta hầu hạ công tước lâu hơn, càng hiểu công tước hơn. Nếu công tước cần một người giải sầu trên giường, vì sao anh ta lại không thể?
Hướng Văn cảm thấy loại suy nghĩ này rất nguy hiểm, nhưnh một khi đã động ý niệm thì sẽ không dừng lại được. Anh ta nhìn chằm chằm vết răng trên cần cổ tái nhợt của Thân Giác, anh ta vẫn còn chưa được hưởng qua máu của công tước, nhưng cái thứ bán huyết tộc hèn mọn kia đã hưởng qua rồi, thậm chí còn hút mỗi ngày. Anh ta từng chính mắt thấy, ở thư phòng, Dục Thanh ngồi trên đùi Thân Giác, tham lam dán môi trên cổ Thân Giác.
Thân Giác khi đó chỉ là hơi hơi nhíu mi, tay còn đỡ eo Dục Thanh, dường như sợ người ngã xuống.
Lúc ấy anh ta đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào bên trong, nhìn Dục Thanh hút đủ máu rồi, lại hôn lên môi Thân Giác. Đôi môi mà anh ta nhìn cũng không dám nhìn kia, lại bị một bán huyết tộc hèn mọn tùy ý nhấm nháp.
Ánh mắt Hướng Văn khẽ nhúc nhích, hầu kết càng không tự chủ được lên xuống lăn lộn một phen. Anh ta ngơ ngác mà nhìn người trước mắt, chậm rãi bò qua.
Toàn bộ sự chú ý của Thân Giác đều đặt trên người ngoài cửa, đối với sự tiếp cận của Hướng Văn, tuy rằng cậu đã nhận ra, nhưng không quản. Tận đến khi hắn đột nhiên sờ lên bờ vai của cậu, cậu mới kinh ngạc mà quay đầu nhìn lại.
Vừa mới xoay người qua, Thân Giác cư nhiên lại bị đẩy ngã.
Hướng Văn đè trên người Thân Giác, khẩn trương đến mức thân thể cũng phát run, miệng lưỡi khô khốc, hắn si ngốc mà nhìn gương mặt trước mắt, nhỏ giọng nói: “Công tước, tôi…… Tôi……”
Tôi làm sao?
Hướng Văn không biết nên nói ra như thế nào cho phải.
Hết thảy đều là chuyện khó có thể mở miệng, anh ta thậm chí còn có chút hâm mộ sự lớn mật của Dục Thanh.
Chỗ này hiện tại chỉ có hai người anh ta và công tước, vậy mà một câu hoàn chỉnh anh ta cũng nói không nên lời, nhưng Dục Thanh lại có thể ở trước mặt những người khác, ôm công tước.
“Hướng Văn?” Thân Giác nhăn mày, “Ngươi đang làm cái gì vậy?”
Hướng Văn mím môi, đột nhiên một mảnh dũng khí trỗi dậy. Anh ta ngồi dậy, hai tay run rẩy lại kiên định mà cởϊ qυầи áo của mình.
Biểu tình Thân Giác rõ ràng cứng đờ, lập tức, cậu đẩy người đang ngồi trên người mình ra, nhưng Hướng Văn so với Thân Giác động tác càng nhanh, anh ta cởϊ áσ ngoài ra, lập tức mạnh mẽ cúi xuống ôm lấy Thân Giác.
“Công tước, ngài làm……làm em đi.” Hướng Văn dán mặt trong ngực Thân Giác, thanh âm phát run.