Thiên Long Bát Bộ

Chương 15: Vô kế hối đa tình (2)

Đoàn Chính Thuần thở dài nói:

-Đến bà cũng không còn tin ở tôi nữa hay sao?

Ông vung tay một cái điểm vào ngang hông Tần Hồng Miên, lập tức giải huyệt cho bà ta, xong rồi tiến lên một bước giơ tay toan điểm vào hông Chung phu nhân. Chung Vạn Cừu lạng người chắn trước mặt vợ, xua hai tay lớn tiếng nói:

-Tên kia ngươi thập thò gì, lại toan chấm mυ'ŧ đàn bà con gái nữa chăng? Thân thể vợ ta không để cho ngươi đυ.ng tới được.

Đoàn Chính Thuần cười khẩy nói:

-Công phu điểm huyệt của tại hạ tuy thô thiển thật nhưng người ngoài không giải nổi đâu. Để lâu thêm nữa, e rằng hai chân của tôn phu nhân phải tàn phế mất thôi.

Chung Vạn Cừu hầm hầm nói:

-Vợ ta như hoa tựa ngọc đang khỏe mạnh, nếu như thành người què thì ta sẽ băm thằng chó đẻ con ngươi ra thành muôn nghìn mảnh.

Đoàn Chính Thuần cười:

-Ngươi muốn ta giải huyệt cho tôn phu nhân nhưng lại không cho đυ.ng vào người thì ta biết làm thế nào đây?

Chung Vạn Cừu không sao trả lời được, bỗng dưng nổi cơn thịnh nộ, quát lớn:

-Ai bảo ngươi điểm huyệt vợ ta làm chi? Chết rồi, hỡi ôi, khi ngươi điểm huyệt vợ ta, ngươi đã đυ.ng vào người nàng rồi. Đã thế ta cũng điểm vợ ngươi một cái để bù lại.

Chung phu nhân lườm chồng, giận dỗi nói:

-Lại nói lăng nhăng, không sợ người ta cười cho sao?

Chung Vạn Cừu nói:

-Có gì đáng cười nào? Ta đâu có để y chơi trèo được.

Trong khi hai bên còn đang đôi co, màn cửa bỗng vén lên, một người chậm rãi bước vào. Người đó mặc trường bào bằng gấm vàng, râu ba chòm, mi thanh mục tú, chính là hoàng đế nước Đại Lý Đoàn Chính Minh.

Đoàn Chính Thuần cất tiếng chào:

-Hoàng huynh!

Bảo Định Đế gật đầu, hơi nghiêng mình từ xa vung ngón tay chỉ về ngực và bụng Chung phu nhân. Chung phu nhân thấy đan điền nóng hổi, hai luồng khí ấm truyền vào hai bên đùi, huyết mạch lập tức điều hòa, đứng lên ngay được.

Chung Vạn Cừu thấy ông ta để lộ chút thần kỹ Cách Không Giải Huyệt, kinh ngạc vạn phần, há hốc mồm không nói lên được lời nào, không ngờ trên đời này lại có công phu cao siêu đến thế.

Đoàn Chính Thuần nói:

-Hoàng huynh, Dự nhi bị người ta bắt cóc rồi.

Bảo Định Đế gật đầu, nói:

-Thiện Xiển Hầu đã cho ta hay. Thuần đệ, con cháu nhà họ Đoàn nếu lạc vào tay người thì cha mẹ chú bác phải đi cứu ra, chúng ta không thể bắt người để đánh đổi được.

Đoàn Chính Thuần mặt đỏ lên, đáp lời:

-Chính thế.

Mấy câu nói đó của Bảo Định Đế thật quang minh lỗi lạc, đầy vẻ biết mình biết người, ý muốn là: “Nếu như mình bắt người làm con tin để đổi lại thì chẳng hóa ra làm mất thanh danh của họ Đoàn Đại Lý hay sao? Chúng ta đường đường con vua cháu chúa sao lại coi như ngang hàng với mấy con đàn bà đầu đường xó chợ?”.

Ông ngừng lại một chút, quay sang nói với Chung Vạn Cừu:

-Xin ba vị cứ việc ra đi. Trong vòng ba ngày, họ Đoàn ắt sẽ đến Vạn Kiếp Cốc để đòi người lại.

Chung Vạn Cừu đáp:

-Vạn Kiếp Cốc chúng tôi cực kỳ khó tìm, chưa chắc các người đã kiếm được, có muốn chúng tôi chỉ vẽ đường đi nước bước chăng?

Y chắc rằng Bảo Định Đế thể nào cũng mở miệng hỏi thăm, lúc ấy mình sẽ không nói để làm khó ông ta một phen. Nào ngờ Bảo Định Đế không thèm trả lời, phất tay áo một cái ra lệnh:

-Tống khách!

Chung Vạn Cừu tính tình nóng nảy nhưng trước mặt vị hoàng đế bất nộ nhi uy này cũng cảm thấy chân tay luống cuống, vừa nghe ông ta nói “Tống khách” hậm hực nói:

-Thôi được, mình đi thôi. Lão tử hận nhất trên đời này là họ Đoàn. Trên đời này chẳng có người họ Đoàn nào ra cái quái gì.

Y cầm tay vợ, mặt hầm hầm hung hăng ra khỏi phòng. Chung phu nhân giật áo Tần Hồng Miên nói:

-Thư thư, thôi mình đi.

Tần Hồng Miên đưa mắt liếc Đoàn Chính Thuần một cái, thấy ông ta mặt lạnh như tiền không nói một lời, trong lòng chua chát, trừng mắt nhìn Đao Bạch Phượng rồi lủi thủi đi ra. Ba người vừa ra khỏi phòng lập tức phi thân lên mái nhà.

Cao Thăng Thái đứng ở một bên góc nhà hơi cúi mình nói:

-Tống khách.

Chung Vạn Cừu ở trên mái ngói nhổ toẹt một bãi nước bọt, hậm hực nói:

-Chỉ vờ vịt, làm bộ làm tịch, chẳng đứa nào ra cái đếch gì.

Y đề khí nhảy qua một mái nhà, hết căn nọ đến căn kia, trước mắt đã thấy bức tường bao quanh vương phủ. Y tung mình nhảy lên, đưa chân đặt xuống đầu tường. Đột nhiên ngay lúc đó, trước mặt đã có thêm một người mặc áo thụng đai vòng, đứng ngay chỗ y vừa định đáp xuống, chính là Cao Thăng Thái vừa đứng ngoài tiễn chân y.

Người này vốn ở sau Chung Vạn Cừu, không biết làm sao mà không nghe một tiếng động đã vượt qua trước mặt, đứng ngay đúng chỗ y vừa tính đặt chân.

Chung Vạn Cừu đang ở trên lưng chừng, nhảy lại thì không được, xoay qua cũng không xong, quát lên:

-Tránh ra!

Hai bàn tay y cùng tung ra, đánh thẳng vào Cao Thăng Thái. Y nghĩ thế chưởng của mình có sức vỡ bia tan đá, đối phương nếu như cố gượng chống trả thể nào cũng bị ngãn văng xuống đất, dù cho hai bên có ngang ngửa nhau thì cũng có thể mượn sức để chuyển hướng nhảy qua bên cạnh.

Song chưởng của y xem ra đánh trúng ngay ngực người kia, Cao Thăng Thái thân hình đột nhiên ngã ngửa về sau, sử dụng Thiết Bản Kiều chông chênh, hai chân bám chặt vào đầu tường, tránh khỏi thế đánh của Chung Vạn Cừu.

Chung Vạn Cừu đánh không trúng, kêu thầm: “Không xong!”. Thân hình y bay vụt qua người Cao Thăng Thái nhưng người đã mất thế, chân tay ngực bụng tênh hênh trống trải để cho địch nhân muốn làm gì thì làm. Cũng may Cao Thăng Thái không thừa cơ tập kích, Chung Vạn Cừu hai chân chạm đất kêu lên:

-Hú vía!

Quay lại thấy Chung phu nhân và Tần Hồng Miên hai người nhẹ nhàng vượt tường nhảy qua. Cao Thăng Thái đứng thẳng trở lên, cúi người vái chào nói:

-Xin thứ lỗi không tiễn xa hơn được.

Chung Vạn Cừu hừ một tiếng, đột nhiên thấy quần tụt xuống, vội vàng đưa tay giữ lại cho khỏi ê mặt, mò tay vào mới hay dây lưng đứt tự bao giờ. Thì ra khi y bay ngang người Cao Thăng Thái đã bị ông ta thọc tay cắt đứt nếu đối phương không nhẹ đòn, ngón tay đó đâm vào huyệt Đan Điền thì lúc này đã chết đứ đừ rồi. Y vừa kinh hoàng vừa phẫn nộ, khạc một cái quay lại nhổ toẹt một cục đờm lên tường, nghe bộp một cái, vừa nhanh vừa chính xác.

*

**

Mộc Uyển Thanh hoang mang nửa mê nửa tỉnh từ phủ Trấn Nam Vương chạy ra, Đoàn vương phi cùng Chung Vạn Cừu vẫy gọi, nàng nghe mà như bỏ ngoài tai, vẫn chạy vùn vụt. Nàng thấy trời đất mênh mang nhưng sao không có một chỗ dung thân, trong hoang sơn dã lãnh chạy lung tung đến khi trời sáng, hai chân mỏi nhừ, lúc ấy mới ngừng bước, tựa lưng vào một thân cây, dậm châm kêu lên:

-Ta còn sống làm gì, thôi chết quách cho xong.

Tuy trong lòng nàng đầy oán hận nhưng chẳng biết đổ cho ai: “Đoàn lang nào có phụ tình đâu, chỉ vì trời xui đất khiến biến thành người anh cùng cha khác mẹ với ta. Sư phụ hóa ra chính là mẹ ruột, mười mấy năm qua mẹ ta chịu biết bao cay đắng nuôi dưỡng ta nên người, ơn nặng tày non, oán trách gì được … Trấn Nam Vương hóa ra là cha ta, tuy ông đối với mẹ ta có lỗi nhưng hẳn bên trong cũng có biết bao nhiêu điều cực chẳng đã không nói ra được. Cha ta với ta thật dịu dàng, hết sức thương yêu, bảo ta dù có tâm nguyện gì, thể nào cũng hết sức làm cho kỳ được mới thôi. Thế nhưng điều ta muốn đâu phải ở sức người mà xong. Mẹ ta không được cùng cha ta nên vợ nên chồng, chắc cũng tại Đao Bạch Phượng bên trong ỏn thót nên mẹ ta mới sai ta gϊếŧ bà ta … thế nhưng nếu lấy bụng ta suy ra bụng người, ví thử ta lấy được Đoàn lang rồi, quyết chẳng để cho chàng có người thứ hai, huống chi Đao Bạch Phượng đã xuất gia làm đạo cô, hẳn là cha ta cũng có điều gì đáng trách khiến bà phải đau lòng. Ở ngoài Ngọc Hư Quan ta bắn bà ấy hai mũi tên, bà ấy không nổi giận, trong vương phủ bắn thêm hai mũi tên nữa khiến đứa con một yêu quí của bà ta suýt chết, bà ta cũng chẳng làm khó mình, xem ra … xem ra bà ấy cũng không phải là người hung ác …”.

Nàng suy đi nghĩ lại, càng thêm đau lòng, nói:

-Ta đành phải quên Đoàn lang đi, từ nay không nhớ tới chàng nữa.

Thế nhưng nói ra thì dễ nhưng dẫu chỉ trong giây lát không nghĩ tới chàng cũng không xong, mỗi khi hình bóng tuấn tú, cao thon của Đoàn Dự hiện ra thì ngực nàng chẳng khác gì bị người ta đánh một chưởng. Một lúc sau nàng đành tự an ủi: “Từ nay chàng có là anh trai ta thì cũng được. Ta vốn là đứa mồ côi không cha không mẹ, bây giờ có cha, có mẹ lại có thêm một người anh trai, thật còn gì sung sướиɠ hơn. Con ngốc ơi, ngươi còn đau lòng nỗi gì?”.

Thế nhưng đã vướng mắc vào trong lưới tình rồi, dây mềm buộc chặt, càng vùng vẫy càng rứt không ra, trên đỉnh núi cao trong dãy Vô Lượng bảy ngày bảy đêm nàng vò võ ngóng trông khiến cho tình càng thâm trọng, làm sao có thể một sớm một chiều mà xong. Tiếng nước chảy ào ào, gầm thét từ xa vọng tới khiến cho Mộc Uyển Thanh trong cơn tuyệt vọng đột nhiên muốn tìm cái chết nên lần theo tiếng ỳ ầm mà tới. Nàng vòng qua một ngọn núi thấy dòng sông Lan Thương đang cuồn cuộn chảy dưới chân, thở dài một tiếng, nghĩ thầm: “Ta chỉ cần nhảy xuống là bao nhiêu phiền não sạch trơn”. Nàng men theo triền núi đến bên bờ sông, mặt trời vừa lên chiếu trên giòng nước xanh như bích ngọc thành muôn ngàn con rắn vàng lộng lẫy, nếu như nhảy một cái thì bao nhiêu cảnh sắc đẹp đẽ kia sẽ không còn bao giờ thấy nữa.

Nàng đứng chết lặng, trong đầu ý nghĩ trồi lên hụp xuống, bỗng thấy trên một tảng đá cách chừng mươi trượng có ai đó đang ngồi. Người kia mặc một chiếc áo dài xanh, trước sau không hề động đậy, cùng một màu với đất đá nên tuy nàng đứng bên bờ sông đã lâu vẫn không nhìn ra. Mộc Uyển Thanh quan sát một hồi nghĩ thầm: “Chắc là một cái xác chết”.

Nàng vốn dĩ giơ tay ra là gϊếŧ người lẽ nào lại sợ tử thi nên nổi cơn hiếu kỳ, vội vàng đi tới xem xét. Người kia là một ông già, râu đen nhánh dài tới ngực, hai mắt mở trừng trừng nhìn ra ngoài sông, đến chớp mắt cũng không. Mộc Uyển Thanh buột miệng:

-Thì ra là một cái xác chết.

Nàng nhìn kỹ một hồi thấy quả thực người đó hoàn toàn không cử động chút nào, đến con ngươi cũng không chuyển, quả không phải là người sống liền nói:

-Quả đúng là người chết.

Nàng coi kỹ thêm thấy cái xác kia đôi mắt hữu thần, trên mặt lại ửng hồng nên đưa tay ra để dưới mũi thăm dò thử, hơi thở như có như không, bèn đưa tay sờ mặt, thì lại lúc nóng lúc lạnh, sờ tay vào ngực thì trái tim lúc đập lúc ngừng. Nàng ngạc nhiên quá đỗi, buột miệng:

-Người này lạ thật, bảo là người chết rồi thì lại dường như còn sống, thế nhưng bảo là còn sống thì lại giống như chết rồi.

Bỗng có tiếng nói đâu đó:

-Ta là người sống đấy chứ.

Mộc Uyển Thanh hoảng hồn, vội quay đầu nhìn lại nhưng sau lưng nào có ai. Bờ sông toàn những hòn đá lớn bằng trứng ngỗng, nhì ra xa xa không nơi nào có thể ẩn náu. Lúc đó rõ ràng nàng đang nhìn quái nhân kia, khi âm thanh vào tai, không thấy môi y mấp máy gì cả. Nàng gọi lớn:

-Ai đùa rỡn với cô nương đó? Bộ ngươi không muốn sống hay sao?

Nàng lùi lại hai bước, quay lưng về phía giòng sông, mắt nhìn chung quanh. Lại nghe giọng kia nói tiếp:

-Ta quả là không muốn sống đó.

Mộc Uyển Thanh bấy giờ kinh hãi không để đâu cho hết, trước mắt chỉ thấy quái nhân kia nhưng đôi môi y mím chặt có thấy động đậy gì đâu, không thể nào là y nói được. Nàng cao giọng quát lên:

-Ai nói đó?

Tiếng nói kia đáp:

-Chính ngươi nói chứ còn ai.

Mộc Uyển Thanh hỏi lại:

-Thế thì ai đang nói chuyện với ta?

Tiếng nói kia đáp:

-Chẳng ai nói chuyện với ngươi cả.

Mộc Uyển Thanh quay người nhìn chung quanh mấy bận, ngoài cái bóng của chính nàng ra đâu có ai khác. Nàng liệu chừng chính người áo xanh kia giở trò quái dị nên đến gần, thu hết can đảm, đưa tay bịt mồm ông ta lại, hỏi:

-Phải ông nói chuyện với tôi chăng?

Tiếng nói kia đáp:

-Không phải.

Bàn tay Mộc Uyển Thanh không thấy động đậy chút nào, liền hỏi tiếp:

-Rõ ràng có người nói chuyện với tôi, sao lại bảo là không có ai?

Tiếng nói kia đáp:

-Ta không phải là người, ta cũng chẳng phải là ta, trên thế gian này không còn ta nữa.

Mộc Uyển Thanh nghe vậy người nổi gai ốc, nghĩ thầm: “Chẳng lẽ mình nói chuyện với ma?”. Bèn hỏi:

-Ông … ông là ma chăng?

Tiếng nói kia đáp:

-Ngươi không muốn sống nữa tức là muốn thành ma, sao lại còn sợ ma?

Mộc Uyển Thanh cố gượng đáp:

-Ai bảo ta sợ ma? Ta trời không sợ, đất không kiêng.

Tiếng nói kia đáp:

-Thế nhưng ngươi sợ một thứ.

Mộc Uyển Thanh hừ một tiếng:

-Ta chẳng sợ gì cả.

Tiếng nói kia đáp:

-Có một thứ ngươi sợ chứ, sợ lắm chứ. Ấy là ngươi sợ người chồng mình nay lại biến thành người anh.

Câu nói đó chẳng khác nào người ta giáng lên đầu nàng một gậy, hai chân Mộc Uyển Thanh nhũn ra, ngồi phệt xuống. Nàng chết sững một hồi bấy giờ mới lẩm bẩm:

-Ngươi là ma quỉ, ngươi là ma quỉ!

Tiếng nói kia tiếp:

-Ta có cách làm cho Đoàn Dự không còn là anh ngươi nữa, mà là chồng ngươi.

Mộc Uyển Thanh run rẩy nói:

-Ngươi … ngươi lừa ta. Đây là chuyện ông trời đã định, thay đổi … thay đổi thế nào được.

Tiếng nói kia lại tiếp:

-Ông trời đáng chết lắm, làm chuyện tầm phào, mình việc gì phải nói đến. Ta đã có cách, có thể biến anh ngươi thành chồng ngươi, ngươi có chịu không?

Trong lòng Mộc Uyển Thanh vốn đã nguội lạnh, không còn thiết tha gì nữa, nay nghe câu đó thật đúng là trên trời rơi xuống, tuy nửa tin nửa ngờ nhưng cũng hấp tấp nói:

-Tôi muốn chứ, tôi muốn chứ!

Tiếng nói kia không còn nghe thấy tiếp nữa. Một lúc sau, Mộc Uyển Thanh hỏi:

-Thế ông là ai vậy? Có thể cho tôi xem hình dáng được không?

Tiếng nói kia trả lời:

-Ngươi nhìn ta từ nãy giờ, chưa đủ hay sao?

Tiếng người đó từ trước tới sau lúc nào cũng ngang phè không lên giọng xuống giọng. Mộc Uyển Thanh nói:

-Ông … ông … là … chính là ông đấy ư?

Tiếng kia đáp:

-Ta cũng chẳng biết ta có phải là ta không nữa. Ôi!

Chỉ mãi đến khi nghe y thở dài mới biết lòng y đầy vẻ sầu muộn, chán chường. Mộc Uyển Thanh không còn hoài nghi gì nữa, biết là tiếng nói kia chính là từ ông già áo xanh bèn hỏi:

-Môi ông không mấp máy sao lại nói được?

Tiếng nói kia đáp:

-Ta giở sống giở chết, miệng không cử động được, thanh âm từ trong bụng phát ra.

Mộc Uyển Thanh tuổi còn nhỏ vẫn còn tính trẻ con, vừa mới đây bụng dạ ưu sầu bây giờ nghe nói ông ta không cần mấp máy môi mà vẫn nói được nên không khỏi tò mò, cảm thấy thật lạ lùng bèn hỏi:

-Dùng bụng cũng nói chuyện được sao? Thật là kỳ lạ.

Người áo xanh nói:

-Ngươi thử đưa tay sờ vào bụng ta thì biết ngay.

Mộc Uyển Thanh giơ tay để lên bụng người nọ, thanh bào khách nói:

-Bụng ta rung động ngươi cảm thấy chăng?

Bàn tay Mộc Uyển Thanh quả nhiên thấy bụng y tùy theo tiếng nói mà lên xuống, cười nói:

-Ha ha, thật là lạ lùng.

Nàng có biết đâu người áo xanh đã luyện được môn nói bằng bụng , trò này những người làm trò hát rong nhiều người biết nhưng muốn nói cho được rõ ràng như y thì thật không phải dễ, không có nội công thâm hậu thì không sao làm được.

Mộc Uyển Thanh đi vòng quanh người áo xanh mấy bận, chăm chú quan sát hỏi thêm:

-Thế môi ông không mấp máy được thì làm sao ăn cơm?

Người áo xanh đưa hai tay, một tay cầm môi trên, một tay cầm môi dưới kéo mồm mình ra, sau đó lấy hai ngón tay bên trái chống lên, tay phải bỏ cái gì đó vào mồm, nghe trệu trạo mấy tiếng nuốt vào bụng nói:

-Như thế đó.

Mộc Uyển Thanh thở dài:

-Chao ôi, tội nghiệp quá, thế thì có còn biết gì là ngon ngọt nữa đâu?

Bấy giờ nàng mới thấy rằng tất cả các bắp thịt trên mặt y đều cứng đơ, mi mắt không nhắm lại được nên không tỏ ra buồn vui giận ghét, thành thử thoạt mới gặp ai cũng tưởng là một xác chết.

Tuy nàng không còn sợ hãi nữa nhưng chợt nghĩ ra người này quả là khốn khổ không sao thoát được cảnh sống giở chết giở này nhưng sao y lại có thể biến anh trai mình thành chồng được? Xem ra những lời y nói ra chẳng qua chỉ là những câu nói bá láp lăng nhăng. Nàng trầm ngâm rồi thở dài, quay mình lặng lẽ bỏ đi. Tiếng nói kia lại vọng tới:

-Ta muốn biến Đoàn Dự thành chồng mi, mi không bỏ đi được.

Mộc Uyển Thanh cười nhạt, đi về hướng tây thêm mấy bước, đột nhiên quay phắt lại hỏi:

-Ông không hề quen biết với tôi, làm sao ông biết được bụng dạ tôi? Ông … ông quen với Đoàn lang ư?

Người áo xanh nói:

-Tâm sự ngươi thế nào ta biết chứ.

Từ trong hai tay áo y thò ra hai chiếc gậy sắt nhỏ đen sì, nói:

-Thôi mình đi.

Gậy bên trái ấn lên tảng đá, thân hình y đã tung lên nhẹ nhàng rơi cách xa cả trượng. Mộc Uyển Thanh thấy hai chân y rời mặt đất tuy chỉ mới chống một cây gậy nhưng thân thể thật là vững chãi, lạ lùng hỏi:

-Thế hai chân ông …

Người áo xanh nói:

-Hai chân ta tàn phế đã lâu. Thôi nhé, từ nay trở đi việc của ta ngươi không được hỏi nữa.

Mộc Uyển Thanh nói:

-Nếu tôi cứ hỏi thì sao?

Mấy tiếng đó vừa nói xong đột nhiên hai chân nhũn ra, khuỵu ngay xuống. Thì ra người áo xanh đã phất phới bay tới, cây gậy bên tay phải điểm luôn vào hai bên khoeo chân nàng, tiếp theo quất ngang một cái khiến nàng đau thấu xương, “A” lên một tiếng. Thiết trượng của y lại liên tiếp điểm vào giải khai huyệt đạo cho nàng, thủ pháp nhanh nhẹn thật không ngờ nổi. Mộc Uyển Thanh đứng bật lên, bực bội nói:

-Sao ông vô lễ thế.

Nàng vung tay lên toan bắn độc tiễn ra. Người áo xanh nói:

-Ngươi bắn ta một mũi tên, ta đánh cho một roi vào mông, bắn ta mười mũi tên, ta đánh cho mười roi, cứ thử thì biết.

Mộc Uyển Thanh nghĩ thầm: “Nếu ta bắn trúng y một mũi tên thì y đã chết đứ đừ rồi còn đâu, lấy gì mà đánh mình? Thế nhưng người này thần thông quảng đại, võ công còn cao hơn cả Nam Hải Ngạc Thần, xem ra bắn không trúng được y đâu. Người này nói là làm, để y đánh vào đít thì thật hỏng bét”.

Lại nghe y nói tiếp:

-Ngươi không dám bắn ta thì ngoan ngoãn nghe lời ta, không được trái lời.

Mộc Uyển Thanh nói:

-Tôi không nghe lời ông đâu.

Nàng tuy nói thế nhưng tay đã buông cơ quan bắn tên trong tay áo ra. Người áo xanh dùng hai cây gậy sắt thay chân, chạy thẳng về phía trước. Mộc Uyển Thanh chạy theo sau thấy hai cây gậy đó đều dài bảy, tám thước, mỗi khi đi một bước bằng mấy bước người thường. Mộc Uyển Thanh đề khí chạy thật nhanh cố gắng lắm mới theo kịp. Người áo xanh lên non vượt ngàn thật chẳng khác gì đi trên đất bằng, nhưng lại không đi vào những noi có đường mòn sẵn, mà dù cho đất đá gai góc, chỉ điểm thiết trượng một cái là vượt qua ngay, khiến cho Mộc Uyển Thanh chạy theo quần áo bị gai xé rách từng mảng, nhưng nhất định không lên tiếng thở than tỏ ra kém thế.

Đi qua dăm ngọn núi nhìn thấy xa xa một khu rừng rậm tối mò. Mộc Uyển Thanh nghĩ thầm: “Đến Vạn Kiếp Cốc rồi” bèn lên tiếng hỏi:

-Mình đến Vạn Kiếp Cốc làm gì đây?

Người áo xanh quay đầu lại đột nhiên vung thiết trượng ra, nghe vυ't một cái đã đánh trúng ngay đùi nàng, nói:

-Ngươi có còn láu táu nữa thôi?

Cứ như tính tình Mộc Uyển Thanh thì dù nàng biết địch không lại cũng không đời nào chịu cho người ta ức hϊếp như thế nhưng trong lúc này trong đáy lòng mơ hồ nẩy ra một tia hi vọng, bản lãnh người áo xanh kia cao cường như thế, biết đâu giúp được nàng đạt tâm nguyện thì sao, nên chỉ nói:

-Cô nương chẳng sợ gì nhà ngươi đâu, tạm nhường ngươi một bận.

Người áo xanh nói:

-Thôi đi!

Y không đi theo cái cửa hang nơi gốc cây mà đi vòng qua sườn núi ở bên cạnh sơn cốc, chạy về phía sau. Đường đi nước bước trong Vạn Kiếp Cốc y quen thuộc lắm, mấy lần Mộc Uyển Thanh định lên tiếng hỏi nhưng lại sợ y vung gậy đánh nên lời đến cửa miệng lại phải nhịn không nói ra. Chỉ thấy y quẹo trái quẹo phải, đi vào hậu sơn càng lúc càng xa. Khi Mộc Uyển Thanh đến Vạn Kiếp Cốc thăm sư thúc Cam Bảo Bảo đã ở đây mấy hôm bây giờ người áo xanh dẫn nàng đến những nơi nàng chưa từng đi qua bao giờ, đâu có ngờ trong Vạn Kiếp Cốc có những nơi hoang lương u tịch đến như thế.

Đi thêm mấy dặm lại đi vào trong một khu rừng rậm, toàn những cây cổ thụ cao vυ't, tuy ban ngày ban mặt ánh mặt trời sáng sủa mà vẫn tối mờ mờ như buổi chiều tà, càng vào sâu cây càng dày, đến sau phải nghiêng người mới len đi được. Đi thêm vài mươi trượng bỗng thấy những câu cổ thụ mọc thành một hàng dài trông như một bức tường cây, không còn làm sao qua được. Người áo xanh giơ gậy sắt tạt vào lưng Mộc Uyển Thanh hất một cái, người nàng bay vụt lên không, rơi ngay lên một tàn cây. Lại thấy người ấy cũng bay bổng lên, cầm thiết trượng điểm vào một cây to, thân hình bay lên nữa vượt qua luôn bức tường. Mộc Uyển Thanh đâu có tài ba như thế, đành phải trèo qua bám vào cành cây nhảy xuống.

Đằng trước mặt là một khoảng đất bằng, ngay chính giữa có một căn nhà đá. Thạch thất đó hình dáng lạ lùng, dùng toàn những tảng đá nặng hàng nghìn cân xếp chồng lên nhau, chỗ lồi chỗ lõm, đúng là một hòn núi nhỏ lộ ra một cái cửa trông như một cái hang. Người áo xanh quát lớn:

-Vào đi!

Mộc Uyển Thanh nhìn vào trong căn nhà đá thấy tối om không biết bên trong có cái quái quỉ gì làm sao dám ngang nhiên đi vào? Đột nhiên nàng thấy một bàn tay để lên lưng, vội tránh ra nhưng kình lực của người áo xanh đã đẩy nàng vào trong hang đá.

Nàng giơ tay trái lên bảo vệ thân mình, sử dụng chiêu Hiểu Phong Phất Liễu che trước mặt sợ từ trong hang có con quái vật gì xông ra, nghe thấy đằng sau một tiếng ầm lớn, cửa hang đã bị vật gì nặng chặn lại rồi. Nàng kinh hoảng, vội quay lại chỗ cửa cố sức đẩy thấy chỗ bàn tay chạm vào xù xì lạ thường, hóa ra đó là một phiến đá hoa cương lớn.

Nàng vận sức vào hai cánh tay, hết sức đẩy ra nhưng chẳng khác gì chuồn chuồn đẩy cột nhà, tảng đá không hề nhúc nhích. Mộc Uyển Thanh lớn tiếng gào:

-Này, ngươi nhốt ta ở đây làm gì đó?

Chỉ nghe tiếng người áo xanh vọng vào:

-Ngươi xin ta làm gì bộ quên rồi sao?

Thanh âm theo kẽ hở của khối đá truyền vào nghe rõ ràng như thường. Mộc Uyển Thanh định thần nhìn lại khối đá thấy bên trên thì sát trần nhà, hai bên tuy có khe hở nhưng chỗ thì vài tấc, chỗ độ một thước nhưng không cách nào đủ chỗ để chui qua được.

Mộc Uyển Thanh lại kêu lên:

-Thả tôi ra, thả tôi ra!

Bên ngoài không thấy tăm hơi gì, nàng theo khe cửa nhìn ra chỉ thấy người áo xanh đã nhảy vọt lên trông chẳng khác gì một con chim xanh đang bay vượt qua bức tường cây. Nàng quay trở lại giương to mắt thấy một góc nhà có bàn có giường, trên giường có một người ngồi đó. Nàng kinh hãi kêu lên:

-Ngươi … ngươi …

Người kia đứng lên, đi tới mấy bước kêu lên:

-Uyển muội, em cũng đến ư?

Trong giọng nói vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, chính là Đoàn Dự. Mộc Uyển Thanh trong cơn tuyệt vọng lại gặp được tình lang, vui mừng tưởng như trái tim ngừng đập, vội vàng nhào tới sà vào lòng chàng. Trong thạch thất ánh sáng yếu ớt, Đoàn Dự thấy nàng mặt tái nhợt, hai dòng lệ chảy dài trên má, trong lòng thật xót xa, giơ tay ôm chặt lấy nàng, thấy đôi môi nàng mấp máy, nhịn không nổi cúi xuống hôn một cái. Hai người vừa chạm vào nhau đột nhiên cùng nghĩ: “Mình là anh em ruột thịt, đâu có thế được”. Thân thể cùng giật một cái, lập tức buông nhau ra.

Hai người dựa lưng vào vách đá, ngơ ngẩn nhìn nhau, Mộc Uyển Thanh khóc òa lên. Đoàn Dự dịu dàng an ủi:

-Uyển muội, cái đó là trời đã an bài, em cũng đừng quá đau khổ. Anh nay được một cô em như thế này, thật vui mừng biết bao.

Mộc Uyển Thanh liên tiếp dậm chân, khóc nói:

-Em vẫn thấy đau khổ, em không thấy vui mừng. Chàng trong lòng vui mừng, chàng là kẻ vô lương tâm.

Đoàn Dự thở dài:

-Mình đâu có cách nào khác? Giá như anh không gặp em có phải hay biết bao nhiêu.

Mộc Uyển Thanh nói:

-Cũng có phải em muốn gặp chàng đâu? Ai bảo anh đi kiếm em làm gì? Nếu khi đó anh không quay lại báo tin thì cùng lắm là chết trong tay người ta thôi. Anh làm chết con Hắc Mai Côi của em, làm cho lòng em biết bao đau đớn, làm cho sư phụ em biến thành mẹ ruột em, làm cho cha anh thành cha em, làm cho chính mình thành anh của em. Em không muốn thế, em nhất định không muốn thế. Anh làm em bị nhốt nơi đây, em muốn đi ra khỏi đây, ra khỏi đây ngay.

Đoàn Dự nói:

-Uyển muội, quả đúng là anh không ra gì. Em đừng giận nữa, chúng mình từ từ tìm cách trốn ra khỏi nơi đây.

Mộc Uyển Thanh nói:

-Em không đi đâu hết, em chết ở trong này cũng thế mà chết ở ngoài kia cũng thế có khác gì đâu. Em không ra, nhất định không ra.

Nàng mới vừa gào lên: “Em muốn ra khỏi nơi đây” đến bây giờ lại đòi “em nhất định không ra”. Đoàn Dự biết nàng tâm tình khích động, không thể nào khuyên bảo gì đành ngồi im.

Mộc Uyển Thanh hờn giận thấy chàng không nói năng gì bèn hỏi:

-Sao anh không nói gì cả?

Đoàn Dự đáp:

-Thế em bảo anh nói gì đây?

Mộc Uyển Thanh đáp:

-Thì anh nói xem anh ở đây để làm gì?

Đoàn Dự đáp:

-Tên học trò anh bắt anh đưa đến đây …

Mộc Uyển Thanh lạ lùng:

-Học trò anh?

Nàng lập tức nghĩ ra, tuy đang khóc không khỏi bật cười, nói:

-Đúng rồi, là Nam Hải Ngạc Thần. Y bắt anh đến nhốt tại đây ư?

Đoàn Dự đáp:

-Đúng thế.

Mộc Uyển Thanh cười:

-Thế thì anh phải ra oai sư phụ, bảo hắn thả anh ra chứ.

Đoàn Dự đáp:

-Ta nói đâu phải chỉ một lần mà thôi, thế nhưng hắn nào có nghe, ngược lại còn nói là chỉ khi nào ta chịu lạy hắn làm thầy thì mới thả ta ra.

Mộc Uyển Thanh nói:

-Hừ, chắc là anh lên mặt không đúng cách.

Đoàn Dự thở dài:

-Chắc hẳn là thế. Uyển muội, còn cô bị ai bắt đến đây thế?

Mộc Uyển Thanh đem chuyện người áo xanh kể lại sơ qua nhưng chuyện chính mình muốn “anh trai biến thành chồng” không đề cập đến. Đoàn Dự nghe nói người này môi không động đậy mà lại nói bằng bụng, hai chân tàn phế mà chạy như bay, không khỏi thích thú, liên tiếp hỏi cho ra, tấm tắc khen là lạ lùng.

Hai người nói chuyện một lúc lâu, bỗng nghe bên ngoài nhà có tiếng lách cách, một cái bát theo khe hổng đưa vào, có tiếng nói:

-Ăn cơm này.

Đoàn Dự đưa tay đón lấy, thấy trong bát là thịt quay thơm phức, kế đến đưa thêm vào độ mươi cái bánh hấp. Chàng đem hết đồ ăn đặt trên bàn, hỏi nhỏ:

-Em liệu xem họ có bỏ thuốc độc trong thức ăn chăng?

Mộc Uyển Thanh đáp:

-Họ muốn gϊếŧ mình thì dễ như chơi, việc gì phải hạ độc.

Đoàn Dự nghĩ quả thực không sai, bụng đang đói cồn cào liền nói:

-Thế thì ăn thôi.

Chàng đem bánh kẹp thịt quay vào giữa, đưa cho Mộc Uyển Thanh ăn trước rồi tới lượt mình. Người bên ngoài nói:

-Ăn xong đem bát bỏ ra ngoài sẽ có người đến lấy.

Nói rồi y đi mất. Mộc Uyển Thanh từ trong hang nhìn ra thấy gã kia trèo lên cây lên đến trên mới nhảy qua phía bên kia nghĩ thầm: “Người này thân thủ cũng thường thôi”. Nàng quay lại ngồi bên cạnh Đoàn Dự, hai người cùng ăn bánh với thịt quay. Đoàn Dự vừa ăn vừa nói:

-Em cũng đừng lo, bá phụ và gia gia thể nào cũng đến cứu mình ra. Nam Hải Ngạc Thần, Diệp Nhị Nương bọn họ võ công tuy cao cường thật nhưng chưa chắc đã là địch thủ của cha mình. Còn nếu như bá phụ đích thân ra tay thật chẳng khác nào gió thổi lá rơi, sẽ đánh cho chúng một trận thất điên bát đảo.

Mộc Uyển Thanh nói:

-Hừ, ông ấy là hoàng đế Đại Lý, võ công được bao nhiêu? Em không tin là ông ấy đánh thắng được quái nhân áo xanh kia đâu. Chắc phải đem theo vài nghìn kỵ binh thiết giáp tấn công vào.

Đoàn Dự liên tiếp lắc đầu, nói:

-Không được, không được! Họ Đoàn chúng ta tổ tiên vốn là nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên, tuy ở Đại Lý làm vua một cõi nhưng quyết không quên qui củ võ lâm. Nếu như ỷ thế chèn ép người, lấy đông để thắng chẳng khiến anh hùng thiên hạ chê cười họ Đoàn Đại Lý hay sao?

Mộc Uyển Thanh nói:

-Ồ, thì ra trong nhà anh tuy làm đến hoàng đế, vương gia nhưng vẫn không để mất thân phận anh hùng hảo hán.

Đoàn Dự nói:

-Bá phụ và gia gia vẫn thường nói rằng làm người không được quên nguồn cội.

Mộc Uyển Thanh hừ một tiếng nói:

-Sí, mồm thì nói nhân nghĩa đạo đức, đến việc thì lại đê tiện vô liêm sỉ. Cha anh đã có mẹ anh rồi, sao lại … sao lại còn gian díu với sư phụ em?

Đoàn Dự chưng hửng nói:

-Hử, sao em dám nói nặng cha anh? Cha anh không phải là cha em sao? Hơn nữa, trên đời này vương công quí tộc, có người nào không có mấy vị phu nhân? Dẫu có tám người, mười người thì đã sao đâu.

Thời đó là đời Bắc Tống, miền bắc là Khiết Đan, giữa là Đại Tống, tây bắc là Tây Hạ, tây nam là Thổ Phồn, nam là Đại Lý. Trong năm nước các vương công ngoài chính thất ra ai ai cũng có cơ nhân thị thϊếp, nhiều thì mấy chục người, ít cũng ba bốn, đến dưới một mức như hầu bá, quan to, cũng còn có vợ lẽ, nàng hầu. Từ xưa đến nay, đời nào cũng thế, người đời coi như đó là chuyện đương nhiên.

Mộc Uyển Thanh nghe thế, cơn giận bừng bừng nổi lên, bốp một tiếng giơ tay tát ngay trên má chàng khiến cho Đoàn Dự há hốc mồm, miếng bánh ăn dở còn cầm trên tay rơi bịch xuống đất. Chàng lắp bắp:

-Cô … cô …

Mộc Uyển Thanh giận dữ nói:

-Em không gọi ông ấy là cha. Đàn ông lấy nhiều thê thϊếp là người không có lương tâm. Người nào lòng nọ dạ kia là kẻ vô tình vô nghĩa.

Đoàn Dự xoa xoa chỗ má sưng, cười gượng:

-Ta là huynh trưởng của cô, cô là em gái của ta, phận là em không được vô lễ với anh như thế.

Mộc Uyển Thanh trong lòng uất ức chưa tan, giơ tay toan đánh nữa. Lần này Đoàn Dự đã đề phòng, chân liền bước ra sử dụng Lăng Ba Vi Bộ đã lòn ra sau lưng cô nàng. Mộc Uyển Thanh giơ tay đánh ngược trở về nhưng Đoàn Dự đã tránh được. Trong thạch thất chỉ chừng một trượng vuông nhưng Lăng Ba Vi Bộ quả thực thần diệu, Mộc Uyển Thanh xuất chưởng càng lúc càng nhanh nhưng không sao đánh trúng được chàng.

Mộc Uyển Thanh càng bực tức hơn, đột nhiên kêu lên “Ôi chao” một tiếng, làm như bị ngã, Đoàn Dự kinh hoảng nói:

-Sao thế?

Chàng vội cúi xuống đỡ lên. Mộc Uyển Thanh nằm thõng trong tay chàng đột nhiên tay trái vòng lên ôm lấy cổ, vít mạnh một cái, cười nói:

-Anh còn chạy nữa thôi?

Tay phải vung lên tát chàng một cái đích đáng. Đoàn Dự bị đau chỉ kêu được “A” một tiếng, bỗng thấy trong Đan Điền một luồng nhiệt khí bốc lên, chỉ giây lát huyết mạch bừng bừng, tìиɧ ɖu͙© dâng lên như sóng biển, không sao kiềm chế được. Chàng thấy thiếu nữ đang nằm trong lòng mình thon thon xinh đẹp, hương thơm ngây ngất bốc lên, trong lòng đại loạn, liền ghé miệng hôn lên môi nàng.

Nụ hôn đó khiến cho Mộc Uyển Thanh người nhũn ra. Đoàn Dự bồng nàng lên để nằm trên giường, giơ tay cởϊ áσ. Mộc Uyển Thanh nói nhỏ:

-Chàng … chàng là anh trai của thϊếp mà!

Thần trí Đoàn Dự tuy loạn nhưng câu nói đó thật chẳng khác nào một tiếng sét giữa ban ngày, ngơ ngẩn rồi vội vàng buông nàng ra, lùi lại mấy bước, xoạc chân giơ hay tay bốp bốp bốp bốp, tự đánh lên mặt mình bốn cái tát liền, chửi:

-Đáng chết thật, đáng chết thật.

Mộc Uyển Thanh thấy chàng hai mắt đỏ ngầu, phóng ra những tia sáng kỳ lạ, trên mặt bắp thịt giựt giựt liên tiếp, lỗ mũi phập phồng, kinh hoảng kêu lên:

-Chao ôi! Đoàn lang, trong thức ăn có độc, chúng mình bị trúng kế người ta rồi.

Đoàn Dự lúc ấy toàn thân nóng như sôi, chẳng khác nào bị người ta bỏ trong một cái lò hấp, nghe Mộc Uyển Thanh nói đồ ăn có độc, trong lòng lại thấy vui mừng: “Thì ra độc dược đó làm loạn bản tính mình, nên mới định làm trò lσạи ɭυâи với Uyển muội, không phải mình uổng công đọc sách thánh hiền, đột nhiên táng tâm hóa điên hành động như loài cầm thú”.

Thế nhưng trong thân nóng dường như không chịu nổi, từng món từng món y phục cởi cả ra sau cùng chỉ còn một chiếc quần, một chiếc áo cánh, lúc ấy mới không cởi tiếp, ngồi xuống xếp bằng, mắt nhìn mũi, mũi tập trung vào tâm, hết sức khắc chế không để cho ý niệm loạn động. Chàng ăn phải Mãng Cổ Chu Cáp vốn dĩ vạn độc không thể nào xâm nhập, nhưng trong thịt quay lại trộn với những loại thuốc không làm hại tính mạng con người, mà chỉ là xuân dược kích phát tìиɧ ɖu͙© mà thôi. Tìиɧ ɖu͙© trai gái vốn là bản tính trời sinh, thuốc khích da^ʍ này chẳng qua chỉ để thúc đẩy cái tính tự nhiên của con người khiến cho người uống phải thấy thèm khát không sao chế ngự nổi. Còn chất kịch độc của Mãng Cổ Chu Cáp là lấy độc công độc, có thể trừ mọi loại độc dược nhưng xuân dược lại không phải thuốc độc nên Mãng Cổ Chu Cáp không có tác dụng gì.

Mộc Uyển Thanh cũng thấy trong lòng bồn chồn nóng nảy, đến sau không chịu nổi bèn cởϊ áσ ngoài ra. Đoàn Dự kêu lên:

-Em không được cởi thêm nữa, dựa lưng vào tường cho hạ bớt xuống.

Hai người cùng ngồi dựa lưng vào vách đá, sau lưng tuy mát, nhưng trong ngực bụng tứ chi, đầu cổ chỗ nào cũng nóng bừng bừng. Đoàn Dự thấy hai má Mộc Uyển Thanh đỏ au, trông thật kiều diễm đáng yêu, đôi mắt long lanh hiển nhiên chỉ muốn nhảy vào lòng mình. Chàng nghĩ thầm: “Lúc này hai người mình quyết tâm chống lại dược tính nhưng sức người có hạn, nếu như mình giở trò lσạи ɭυâи thì thanh danh họ Đoàn vứt đi hết, dù chết trăm lần cũng không chuộc được tội lỗi”. Chàng bèn nói:

-Em cho anh một mũi độc tiễn.

Mộc Uyển Thanh hỏi:

-Để làm gì thế?

Đoàn Dự đáp:

-Ta … ta nếu như không chống nổi với sức thuốc, thì một mũi tên tự kết liễu đời mình, khỏi làm hại đời em.

Mộc Uyển Thanh đáp:

-Em không cho anh đâu.

Hai người có biết đâu thuốc độc trên mũi tên không làm hại được chàng. Đoàn Dự nói:

-Em hãy bằng lòng làm cho anh một việc.

Mộc Uyển Thanh hỏi:

-Việc gì?

Đoàn Dự nói:

-Nếu như ta giơ tay ra đυ.ng đến người cô thì cô bắn ta một mũi tên cho chết liền.

Mộc Uyển Thanh nói:

-Em không bằng lòng đâu.

Đoàn Dự nói:

-Anh van em, bằng lòng đi. Thanh danh của họ Đoàn nước Đại Lý mấy trăm năm nay, không thể để hỏng trong tay anh. Nếu không khi anh chết đi rồi còn mặt mũi nào nhìn liệt tổ liệt tông?

Bỗng nghe từ ngoài thạch thất một giọng nói truyền vào:

-Họ Đoàn Đại Lý vốn dĩ có ra gì đâu, đến tay Đoàn Chính Minh, miệng nói nhân nghĩa đạo đức, nhưng trong lòng thì khác nào lang sói, có còn gì mà bảo là thanh danh?

Đoàn Dự nổi giận đáp:

-Ngươi là ai? Sao dám nói lếu láo.

Mộc Uyển Thanh nói nhỏ:

-Y chính là thanh bào quái nhân.

Chỉ nghe người áo xanh kia nói:

-Mộc cô nương, ta làm cho nàng rồi đó, biến ông anh trai thành đức ông chồng, việc cô đã nhờ đến ta là phải xong.

Mộc Uyển Thanh giận dữ nói:

-Ngươi hạ độc hại người, nào có liên quan gì đến việc ta nhờ cậy ngươi?

Người áo xanh nói:

-Trong bát thịt quay kia, ta đã trộn khá nhiều Âm Dương Hòa Hợp Tán, ai ăn phải rồi, nếu như không điều hòa âm dương, trai gái thành vợ thành chồng thì da thịt sẽ nứt ra, thất khổng ứa máu mà chết. Dược tính của hòa hợp tán kia, càng ngày càng ghê gớm, đến ngày thứ tám thì dù có là Đại La thiên tiên cũng không chịu nổi.

Đoàn Dự giận đữ nói:

-Ta với ngươi không thù không oán, sao lại dùng kế độc ác như thế để hại ta? Ngươi muốn ta sau này không còn mặt mũi nào nhìn ai, để bá phụ và phụ mẫu ta suốt đời nhục nhã, ta … ta thà chết trăm lần, nhưng nhất quyết không làm trò lσạи ɭυâи vô sỉ.

Người áo xanh nói:

-Ta với ngươi không oán không thù thật nhưng ta với bá phụ ngươi thì thù sâu như bể. Đoàn Chính Minh, Đoàn Chính Thuần hai tên tiểu tử đó suốt đời nhục nhã không còn dám nhìn mặt ai thì thật tốt quá rồi còn gì. Hay lắm, hay lắm! Ha ha! Ha ha!

Miệng y không cử động được, giọng cười từ cổ họng thoát ra thật là cổ quái khó nghe.

Đoàn Dự còn đang toan cãi tiếp, liếc mắt nhìn thấy Mộc Uyển Thanh mặt như đóa hải đường mùa xuân mơn mởn, thân hình chẳng khác gì bông phù dung hé nhụy, tim đập thình thình, đến như chính mình cũng nghe được, đầu óc mơ hồ nghĩ thầm: “Uyển muội và ta vốn có ước định hôn nhân, nếu như không về Đại Lý, thì có ai biết đâu hai đứa lại là anh em cùng chung một bọc? Oan nghiệt kia đúng là trời xui đất khiến đời trước kết thành, với mình có liên quan gì đâu”.

Chàng nghĩ đến đó, chập choạng đứng lên, thấy Mộc Uyển Thanh cũng tựa tay vào tường, đang chầm chậm trỗi dậy, đột nhiên trong lòng như một ánh chớp lóe lên: “Không được, không được! Đoàn Dự ơi là Đoàn Dự, cái khác biệt giữa con người và cầm thú chỉ là một ý niệm mà thôi, nếu hôm nay ngươi sẩy chân rồi, không phải chỉ mình thân bại danh liệt, mà cả bá phụ và cha mẹ ngươi cũng bị vạ lây”.

Chàng bèn quát lớn:

-Uyển muội, ta là anh trai của nàng, cô là em gái của ta, biết chứ? Cô có biết Kinh Dịch không nào?

Mộc Uyển Thanh đang cơn mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe chàng hỏi, liền đáp:

-Cái gì Dịch Kinh? Em không biết.

Đoàn Dự nói:

-Được, để ta dạy cho cô. Học Dịch Kinh rất là khó khăn, cô phải lắng tai nghe cho kỹ.

Mộc Uyển Thanh lạ lùng hỏi lại:

-Em học để làm gì?

Đoàn Dự đáp:

-Cô cứ học đi mai này có nhiều ích lợi lắm. Không chừng mình nhờ đó mà thoát được cảnh ngộ khó khăn.

Chàng biết rằng dục niệm của mình đang sôi sục, giữa người với thú chỉ là nghìn cân treo trên sợi tóc, nếu như Mộc Uyển Thanh sà vào lòng mình khêu gợi thì bờ đê chống giữ thể nào cũng lở nên chỉ có cách dạy cho nàng kinh Dịch, một người dạy, một người học, hai người chuyên chú, không nghĩ gì đến việc gái trai. Chàng nói:

-Cơ bản của Dịch Kinh là từ thái cực. Thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái. Em có biết hình vẽ bát quái như thế nào không?

Mộc Uyển Thanh đáp:

-Không biết, nghe chán quá mất thôi. Đoàn lang, chàng lại đây, em có chuyện muốn nói với chàng.

Đoàn Dự đáp:

-Ta là anh trai của cô, không được gọi ta là Đoàn lang mà phải gọi là đại ca. Để ta đọc ca quyết đồ hình bát quái cho cô nghe, cô cố mà ghi nhớ.

Quẻ Càn ba vạch liền ngang,

Quẻ Khôn đứt đoạn ba hàng sáu que.

Quẻ Chấn chén ngửa giống ghê,

Quẻ Cấn bát úp chớ hề nhớ sai.

Quẻ Ly ở giữa đứt đôi,

Quẻ Khảm chính giữa là nơi vạch liền.

Quẻ Đoài chia hai bên trên,

Quẻ Tốn dưới đứt còn nguyên phía ngoài.

Mộc Uyển Thanh theo đúng thế đọc lại một lượt, hỏi:

-Chén uống nước với bát ăn cơm là cái gì thế?

Đoàn Dự đáp:

-Đó là nói về hình dáng của quẻ. Còn như nghĩa lý bên trong bát quái, trời đất vạn vật cái gì cũng bao trùm cả, chẳng hạn như trong một nhà, Càn là cha, Khôn là mẹ, Chấn là con trai lớn, Tốn là con gái lớn … hai đứa mình là anh em, ta là quẻ Chấn, còn cô là quẻ Tốn.

Mộc Uyển Thanh lại nhơn nhơn nói:

-Không phải, chàng là quẻ Càn, thϊếp là quẻ Khôn, hai ngưới kết thành vợ chồng, sinh con đẻ cái, mới sinh ra quẻ Chấn, quẻ Tốn chứ …

Đoàn Dự nghe nàng ăn nói lả lơi, không khỏi động lòng, kinh hãi nói:

-Cô chớ nên suy nghĩ lăng nhăng, nghe tiếp ta nói đây.

Mộc Uyển Thanh nói:

-Chàng … chàng ngồi cạnh bên em, em sẽ nghe chàng nói.

Chỉ nghe người áo xanh từ bên ngoài nói vọng vào:

-Hay lắm, hay lắm! Hai đứa ngươi thành đôi lứa rồi, sinh ra con cái lúc ấy ta sẽ thả cho ra. Ta sẽ không gϊếŧ hai đứa bay mà lại truyền cho hai người một thân võ công để hai vợ chồng dọc ngang thiên hạ.

Đoàn Dự giận dữ đáp:

-Nếu đối đế lắm ta sẽ đập đầu vào tường mà chết, con cháu họ Đoàn Đại Lý, thà chết chứ không chịu nhục, ngươi mong dùng ta để báo thù thì đừng hòng.

Người áo xanh đáp:

-Ngươi chết hay sống thì ta cũng chẳng cần. Nếu hai đứa ngươi tìm đường chết, ta sẽ lột sạch quần áo không còn một mảnh vải che thân, viết rõ là cháu trai và cháu gái của Đoàn Chính Minh, con trai và con gái Đoàn Chính Thuần nước Đại Lý, hai đứa thông gian bị người ta bắt được nên xấu hổ tự sát. Ta sẽ đem xác hai đứa bay ra ướp muối, treo nơi thành Đại Lý ba ngày, sau đó đem đi Biện Lương, Lạc Dương, Lâm An, Quảng Châu các nơi cho mọi người đều biết.

Đoàn Dự giận quá, lớn tiếng quát:

-Họ Đoàn chúng ta có tội tình gì với ngươi mà ngươi trả thù độc ác đến thế?

Người áo xanh đáp:

-Việc của ta nói với bọn trẻ con chúng bay làm gì?

Đến đây không còn nghe gì thêm nữa. Đoàn Dự biết rằng còn nói chuyện với Mộc Uyển Thanh câu nào thì chỉ càng thêm nguy hiểm, ngồi quay vào vách ôn lại Lăng Ba Vi Bộ từng bước từng bước những chỗ phức tạp, mơ mơ màng màng hồi lâu đột nhiên nghĩ tới: “Thần tiên tỉ tỉ trong hang núi kia so với Uyển muội xinh đẹp gấp mười lần, nếu ta có lấy vợ, phải lấy được người như thần tiên tỉ tỉ mới khỏi uổng đời”. Trong cơn mê man Đoàn Dự quay đầu lại, thấy dung nhan trang sức của Mộc Uyển Thanh từ từ biến thành ngọc tượng trong thạch động, kêu lên:

-Thần tiên tỉ tỉ, ta thật khổ, nàng cứu ta với.

Chàng quì gục xuống đất, ôm chặt lấy chân Mộc Uyển Thanh. Ngay lúc đó bên ngoài có tiếng người gọi:

-Cơm chiều đây.

Y đưa vào khe hở một ngọn nến đỏ cười nói:

-Mau cầm lấy, đêm động phòng phải có hoa chúc chứ!

Đoàn Dự kinh hãi đứng phắt dậy, dưới ánh nến thấy Mộc Uyển Thanh sóng mắt đưa tình, xinh đẹp không sao tả hết. Chàng liền thổi tắt phụp ngọn nến quát lên:

-Trong cơm có chất độc, mau đem đi. Bọn ta không ăn đâu.

Người kia cười nói:

-Ngươi vốn trúng độc rồi, phân lượng đã đủ, cần gì phải thêm.

Y nói rồi đẩy cơm và đồ ăn vào. Đoàn Dự ngơ ngẩn cầm lấy đặt lên bàn, nghĩ thầm: “Người ta chết đi rồi muôn việc đều xong, chuyện thị phi trên đời còn nghĩ tới làm gì?” Nhưng chàng chợt nghĩ lại: “Cha mẹ và bá phụ cưng chiều ta biết là nhường nào, làm sao lại để cho họ Đoàn bị người đời cười chê cho được?”.

Đột nhiên Mộc Uyển Thanh nói:

-Đoàn lang, thϊếp muốn dùng tên độc tự sát để khỏi làm hại đến chàng.

Đoàn Dự kêu lên:

-Khoan đã! Dẫu cho hai anh em mình cùng chết, tên vạn ác chi đồ kia cũng không buông tha. Người này âm hiểm độc địa, so với Diệp Nhị Nương gϊếŧ trẻ con, Nam Hải Ngạc Thần vặn cổ người còn tệ hơn nhiều, không biết y là ai?

Chỉ nghe tiếng người áo xanh ở ngoài truyền vào:

-Tiểu tử quả có đôi chút hiểu biết. Lão phu chính là Ác Quán Mãn Doanh đứng đầu trong Tứ Đại Ác Nhân đây!