Thủ Thuận Thư

Chương 7

Chu Khuynh Vãn nắm chặt tay, thân thể hơi run rẩy, cúi đầu không nói một lời.

Hai tay Lý Khí đặt trên đầu gối của cậu, lực đạo nặng trịch ép xuống, cả người căng thẳng, chậm rãi đứng dậy, từng tấc từng tấc tới gần Chu Khuynh Vãn. Chu Khuynh Vãn không nhịn được lui về phía sau, Lý Khí duỗi tay nắm chặt cằm cậu, hé miệng, thưởng thức một chút liếʍ môi Chu Khuynh Vãn.

Chu Hành đi tới ghế dài, nhìn lướt qua, kéo một người hỏi: "Nhìn thấy em trai tôi đâu không?"

Bán kính xung quanh quá ồn, người kia không nghe rõ, Chu Hành lặp lại một lần nữa, đối phương "Ồ nha" hai tiếng, cất cao thanh âm nói: "Bồi Lý Khí đi WC."

Chu Hành nghi hoặc, thời điểm còn muốn hỏi tiếp thì thấy Lý Khí cùng Chu Khuynh Vãn một trước một sau đi về phía bên này.

Lý Khí đi ở phía trước, Chu Khuynh Vãn sững sờ nhìn bóng lưng anh. Chu Hành hai ba bước đi tới trước người Chu Khuynh Vãn, cúi đầu hỏi: "Hai người vừa nãy ở trong WC? Sao anh lại không thấy em?"

May mắn ánh sáng không được coi là tốt,ửng đỏ trên mặt Chu Khuynh Vãn mới không có bị người phát giác. Cậu nghe anh trai chất vấn, ấp úng không biết nên nói cái gì. Lúc này nghe Lý Khí ở bên cạnh chen vào nói hộ: "Là tôi uống quá nhiều, nôn ra, em ấy dìu tôi, bằng không tôi đã phải nằm luôn ở trong đó rồi."

Chu Hành nghe nghiêng đầu nhìn Lý Khí, liếc mắt một cái, nửa thật nửa giả nói: "Không nghĩ tới em trai tôi cùng cậu thân đến thế."

Lý Khí nhún vai một cái, không hé răng.

Mọi người mới vừa rồi ở trong sàn nhảy đều trở về ghế dài, chỗ ngồi lập tức chen lấn người người vây cùng nhau, có người đề nghị chơi trò chơi. Một thân ốm yếu, Chu Khuynh Vãn bị đẩy ra tới phần giữa của ghế dài, bên trái là Lý Khí, bên phải là anh trai cậu Chu Hành.

Bên tai nhạc ầm ầm, có người cười bắt đầu rót rượu, cốc thủy tinh trong suốt tựa khối băng, rượu màu nâu nhạt được rót tràn ra một chút. Chu Khuynh Vãn không yên lòng nhìn, đột nhiên bên tai một đoàn nhiệt khí, Lý Khí cằm đặt trên bả vai của cậu, dán vào lỗ tai cậu nhỏ giọng nói: "Vãn Vãn, gáy em đều là dấu hôn."

Chu Khuynh Vãn cả kinh, phía sau lưng căng thẳng, cả người lập tức lùi ra sau. Tay Lý Khí vừa vặn đặt phía sau, Chu Khuynh Vãn lùi về sau một chút, nửa người liền ngã vào vòng tay vững chãi của Lý Khí. Cả người cậu cứng ngắc, cúi đầu, chỉ cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Mọi người vô cùng phấn khởi chơi trò lời nói thật lòng đại mạo hiểm, chai bia chuyển một vòng lại một vòng, rượu bên trong cốc thủy tinh cũng cạn rồi một lần lại một lần. Chu Khuynh Vãn chỉ cảm thấy bên tai ầm ầm ầm, cảm giác không rõ ràng, trong thân thể như là có hồ điệp bay loạn.

Liền tại lúc này, Chu Hành đột nhiên nhích lại gần, Chu Khuynh Vãn sợ hết hồn, cậu thiếu chút nữa nhảy dựng lên, ngửa đầu nhìn về phía anh trai, sốt sắng nói: "Có chuyện gì sao?"

Chu Hành chỉ chỉ trên bàn, đối Chu Khuynh Vãn nói: "Em trai, tới lượt ngươi, chọn một cái đi, lời nói thật lòng hay đại mạo hiểm."

Chu Khuynh Vãn chưa từng chơi trò này, mặt cậu đỏ lên, không biết làm sao mới tốt.

Lúc này, Lý Khí lười biếng nói: "Chọn nói thật lòng đi, đại mạo hiểm không thích hợp với tiểu hài tử."

Bên cạnh có người ở cười, Chu Khuynh Vãn nghiêng đầu liếc nhìn Lý Khí. Lý Khí dựa vào ghế sôpha, hai cái tay quy củ mà đặt ở trên đùi, thần sắc lười nhác.

Chu Khuynh Vãn thu tầm mắt, nhìn về phía cái chai rượu chỉ hướng mình, cậu "Hô" một hơi, nói rằng: "Lời nói thật lòng đi."

Có người vỗ tay, cười nói: "Em trai lá gan thật lớn."

Chu Hành tặng bọn họ một cái liếc mắt, ác thanh ác khí nói: "Em trai tôi tất nhiên khá hơn mấy người."

Người nói chuyện ho khan một tiếng, cất cao giọng nói: "Như vậy thì, em trai Vãn Vãn, tôi muốn hỏi cậu... lần đầu tiên làʍ t̠ìиɦ là khi nào?"

Chu Hành đang uống rượu, phụt một tiếng trực tiếp phun hết ra ngoài, Chu Khuynh Vãn trầm mặc, Lý Khí nghiêng đầu nhìn cậu, bên trong ánh sáng mơ hồ, Chu Khuynh Vãn biến thành một vị tượng đá không động, không nói một lời, chỉ là nhiệt độ trên mặt từ từ cao lên.

Rất nhiều nhiều người đang cười, Lý Khí thở dài, mở miệng nói: "Vấn đề này không thích hợp với trẻ em, các cậu đổi câu hỏi khác đi."

"Đổi cái gì, không đổi, nếu không trả lời, sẽ bị trừng phạt."

Chu Khuynh Vãn ngẩng đầu lên, liếʍ môi một cái, đỏ mặt khô cằn nói: "Còn không có... Em vẫn chưa có... Cái kia."

"Oa, đệ đệ là xử nam a, thật là thuần tình."

Không biết là ai nói, ngược lại Chu Khuynh Vãn mặt cũng không ngẩng lên được.

Lý Khí nghe cậu nói cười nhạo một tiếng, đến gần sát vào bên tai Chu Khuynh Vãn, hạ thấp giọng cười, "Tiểu nói dối."

Trò chơi hơn nửa canh giờ, đến phiên Chu Hành hai lần đại mạo hiểm một lần lời nói thật lòng, Lý Khí cũng có một lần chọn lời nói thật lòng. Bọn họ hỏi anh đối với tiền nhiệm có phải là nhớ mãi không quên? Lý Khí trầm mặc vài giây, lập tức cười nói: "Tôi không có tiền nhiệm."

Chu Khuynh Vãn chấn động, mặt ửng hồng lập tức trắng bệch, thần sắc hoảng hốt nghĩ về câu nói kia của Lý Khí.

Bởi vì bận tâm đến Chu Khuynh Vãn, Chu Hành chơi một vòng rồi định về, Lý Khí mấy ngày nay đều ở tại nhà Chu Hành, rượu cũng uống không ít, liền theo Chu Hành một đường trở về. Thời điểm anh muốn đi, nữ sinh ban nãy vừa mới bắt đầu đã an vị ngồi bên cạnh Lý Khí có chút không bỏ được, dính lấy Lý Khí hỏi anh có muốn ở lại chơi thêm một lát rồi hãy về hay không.

Lý Khí vẫn chưa trả lời, Chu Hành đã khoát tay lên bả vai Lý Khí, nhìn nữ sinh kia nửa đùa nửa thật nói: "Sao không thấy cậu gọi tôi ở lại nhỉ?"

Nữ sinh kia sững sờ, lập tức liếc mắt trừng Chu liếc mắt một cái, nổi giận mà ngồi xuống lại.

Rời khỏi quán bar, gió đêm lạnh buốt làm Chu Khuynh Vãn khẽ rùng mình một cái. Chu Hành đi tới giao lộ đón xe, Lý Khí một tay đút trong túi quần, đi ở phía sau. Chu Khuynh Vãn càng đi càng chậm, ôm chặt cánh tay, bị gió đêm thổi lạnh đến mức môi tím tái.

Đèn đường đem bóng của ba người kéo dài, Chu Khuynh Vãn cúi đầu nhìn dưới đất, cái bóng luôn đi phía sau bỗng nhiên rất nhanh tiến về trước, cậu ngẩn người, thời điểm phản ứng lại, trên đầu đã bị một cái áo khoác bịt kín. Nhàn nhạt mùi rượu cùng mùi cam thảo, Chu Khuynh Vãn ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy bóng lưng Lý Khí. Không có áo khoác, anh chỉ mặc một cái áo sơ mi đen, bóng lưng cao gầy.

Thời gian này xe không nhiều, Chu Hành dùng phần mềm đón xe cũng đợi năm, sáu phút, hắn ngồi phó lái, nhượng Lý Khí cùng Chu Khuynh Vãn ngồi ở phía sau.

Phía ghế sau hai người hai bên trái phải dựa vào cửa sổ, trung gian như là cách nhau cả vũ trụ, Chu Khuynh Vãn cảm thấy có chút ngộp, thoáng mở cửa kính xe xuống tí, gió qua khe nhỏ thổi vào mặt, cậu thở ra một hơi.

Xe Ford màu đen lái qua giao lộ, đoạn đường đè ép có chút không bằng phẳng, xe xóc nảy một cái, đầu Chu Khuynh Vãn hướng trên kính nhẹ nhàng va vào đó một phát. Không tính là đau, ngược lại khiến người có chút ngượng ngùng, Chu Khuynh Vãn nghiêng đầu, lén lút nhìn về phía Lý Khí.

Một bên gò má cũng đủ miêu tả sự anh tuấn của anh, quang ảnh ảm đạm hiện trong tầm mắt, đường nét trên mặt anh qua thời gian đã thêm phần trầm ổn. Chu Khuynh Vãn không nhịn được mà nhìn vài lần, ánh mắt càng ngày càng trắng trợn không chút kiêng dè, cậu nghĩ bốn phía xung quanh tối như vậy, sẽ không bị ai phát hiện.

Trong lòng cậu kỳ thực rất loạn, nghĩ về chuyện phát sinh vừa nãy trong phòng rửa tay, Lý Khí là say rồi sao, là say rượu thất thố mới hành động như vậy sao? Lại nghĩ đến Lý Khí nói anh không có tiền nhiệm, tâm lý hoảng hoảng sợ lớn dần, có lẽ chính mình ngay cả tư cách làm tiền nhiệm của anh cũng không có.

Lúc xuống xe. Lý Khí đi phía sau Chu Khuynh Vãn, Chu Khuynh Vãn một chân bước ra cửa xe, thời điểm muốn đi ra ngoài, cánh tay nhẹ nhàng bị người kéo một cái. Thân thể nghiêng về sau, lăn vào trong l*иg ngực của Lý Khí, vừa ngẩng đầu lên chính là gương mặt Lý Khí hơi ngà say, trong bóng tối ánh mắt anh chăm chú trực diện nhìn thẳng vào cậu.

Đối phương cúi đầu, đôi môi lướt qua thái dương của cậu, tận lực đè thấp giọng âm thanh thả nhuyễn ghé vào sát lỗ tai cậu. Lý Khí hỏi: "Sao lại nhìn anh?"