Gả Cho Người Làm Tiểu Thiếp, Lấy Ngươi Về Làm Hoàng Hậu

Chương 3

Trong phòng còn có người khác, phía sau cửa lại bị canh giữ, đây là loại tình huống gì chứ?

Phiên Vân mặc dù luôn tỏ ra bình tĩnh, kể cả khi biết phụ thân nhẫn tâm mang y gả cho một nam nhân cũng không nháo, âm thầm suy nghĩ tương lai mình nên làm thế nào. Nhưng bây giờ đối mặt thì nội tâm sợ hãi, tất cả can đảm tự tin mình tìm đủ mọi lý do xây dựng vững chắc, bây giờ đều bị đánh đổ cả.

Hai bàn tay hơi siết lấy y phục, Phiên Vân lấy hết can đảm, từ từ từng bước đi vào trong. Căn phòng này rất rộng, nhưng lại quá trống trải. Một bình phong ngăn gian nhỏ bên trong, bên ngoài có hai cái tủ lớn và bàn ghế mà vẫn cảm thấy khá đơn sơ.

Đang đánh giá phòng ốc thì một loại sát khí lướt qua trên người mình, Phiên Vân chân tay cứng lại. Nhẹ xoay đầu nhìn về phía giường ngủ, xuất phát từ nơi đó một đôi mắt sắc bén đầy sát khí bắn đến phía mình. Phiên Vân không tự chủ lui về sau hai bước.

Nam nhân nằm trên giường lạnh lùng căm hận nhìn nữ nhân vừa đến, hắn lại nhìn tới hỷ phục đỏ trên người nàng. Hiểu ra đây là chuyện tốt gì, do ai làm ra. Hắn lại hướng đôi con ngươi trở về phía nóc giường, nhắm mắt lại không còn muốn quan tâm đến nữ nhân kia.

Đôi mắt dọa người khép lại không còn để ở trên người mình nữa, Phiên Vân chờ đợi hồi lâu cũng không nghe hắn nói cái gì, có thời gian bình tĩnh lại Phiên Vân bắt đầu suy nghĩ.

Vị đang nằm trên giường kia chắc chắn chính là vương gia tàn phế trong lời đồn, còn ý của Lưu Nương vừa rồi nói chính là muốn y làm đúng với nghĩa vụ, chăm sóc hầu hạ cho vị vương gia đây.

Trong lòng y lúc này lại thở phào nhẹ nhõm, chỉ có như vậy mà đám người kia cũng úp mở lời nói khiến kẻ khác hiểu lầm. Chỉ là chăm sóc một người thôi, có gì đâu chứ.

Tiếng thở ra của Phiên Vân chỉ như trút bỏ lo lắng của mình, nhưng vô tình vào tai nam nhân nằm trên giường lại đủ loại ý tứ. Xem thường hắn? Thương cảm hắn?

Phiên Vân đứng đó, ngồi không được mà đi cũng không được. Chân bắt đầu mỏi nhừ mà chẳng thấy người trên giường có động tĩnh gì, y không kiên nhẫn nữa mà lên tiếng: " Vương gia, người... ngủ rồi sao?"

Nam nhân vẫn chẳng có chút gì muốn mở miệng nói chuyện, tự cho rằng hắn đã ngủ Phiên Vẫn cũng không kiêng kỵ gì nữa. Y ngồi xuống ghế, tay nắm lại đấm đấm từ bắp chân lên đến đùi mình, một hồi cảm thấy tốt hơn mới làm chuyện nên làm.

Phiên Vân nhẹ chân cố không gây ra tiếng động đi đến bên giường, vừa rồi phía xa nhìn lại trong giường khá tối, cũng chỉ nhận ra nam nhân đang nằm. Đến khi lại gần nhìn kỹ hơn thì trên mặt Phiên Vân thể hiện rõ khó xem, đây thật sự là một nam nhân độ tuổi trên dưới hai mươi tráng kiệt sao?

Không dám tin vào mắt mình, Phiên Vân chẳng biết phải nói làm sao để thể hiện hết cảm giác trong lòng lúc này. Đừng nói là nam nhân vừa qua hai mươi tuổi, hắn còn là vang danh Nhật Minh vương có quân quyền tuyệt đối, hoàng đế nể mặt mười phần kiêng kỵ. Chỉ mới nghe đã khiến người người liên tưởng đến nam tử oai phong tuấn mỹ, người người kính sợ.

Nam nhân nằm đây lại còn chẳng ra hình hài, chân tay teo tóp lại như cơ thể chỉ dính một ít da thịt mỏng, ngón tay từng đốt từng đốt xương lộ ra cứ như đang nhìn thấy là một bàn tay của xương người chết. Gương mặt hắn trắng nhợt không một chút sức sống, hai má hóp sâu vào trong chẳng nỡ nhìn, ốm yếu đến không thể tưởng.

Nếu không phải đã thấy đôi mắt hắn lúc đó mở ra nhìn mình, Phiên Vân thật đã tin nam nhân này chỉ là một cái xác chết đang chờ phân hủy. Đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy, không lạ khi mấy tiểu thư nhà quan nhân gả đến hầu hết đều chọn cái chết. Sợ rằng nếu đứng đây bây giờ là Đàn Lục Nhi, nàng chắc là lập tức đập đầu tự tử cho xong rồi.

Phụ thân y nói đã tìm hiểu qua, Nhật Minh vương gia tên Duật Ngôn Phong, ba năm trước khi chưa trở thành kẻ tàn tật, hắn nằm hàng đầu trong danh sách tên của nữ nhân muốn được gả, quyền thế không cần phải nói đến, hắn chính là tuấn mỹ uy phong vô hạn. Phiên Vân không thể lý giải được ở con người này bây giờ, ở đâu tuấn mỹ, ở đâu uy phong?

Chỉ trong ba năm lại có thể trở nên như thế này, cho dù là phế nhân đi nữa cũng thật khó tin. Hắn không phải hộ giá bị thương, được hoàng đế dốc lòng truy tìm danh y trị chữa?

Ra cái hình hài này, còn thua kém mấy tên ăn mày nằm dài trên đất ngủ xin cơm, họ xem ra còn có da có thịt, ít nhất giống người sống hơn cả Nhật Minh vương gia danh tiếng đồn xa này.

Phiên Vân là vốn thông minh, nhìn ra đây chắc chắn có gì đó không đơn giản. Nhưng y cũng đâu có năng lực quản nhiều như vậy, làm tốt việc của mình chăm sóc hắn là được.

Quyết định xong chẳng còn muốn nghĩ nhiều nữa, Phiên Vân tháo ra mạng che mặt của mình, bỏ đi mấy cây trâm cài cùng một ít trang sức. Y phục duy chỉ có hỷ phục trên người, bản thân không có mang theo thứ gì để thay đổi. Phiên Vân chỉ cởi lớp áo ngoài rườm rà vướng víu treo lên giá, sau đó bắt một cái ghế lại bên giường ngồi đó chờ hắn tỉnh.

Thời gian kéo dài rất lâu nhưng chẳng có gì thay đổi, trời bên ngoài chắc cũng đã bắt đầu tối mà đôi mắt đã từng dọa Phiên Vân sợ hãi kia vẫn chưa mở ra thêm lần nào. Y bắt đầu nghi ngờ có phải hắn thật đã chết, bờ ngực hắn dù rất khó nhận ra nhưng vẫn phập phồng lên xuống.

Cho đến giờ bụng đói y vẫn cố nhịn, nhưng đến bụng của vương gia cũng đã kêu ra tiếng mà vẫn chẳng thấy ai mang đồ ăn qua. Phiên Vân tự hỏi bọn họ muốn bỏ đói y thì thôi, vậy tại sao vương gia ở đây mà cũng chẳng thấy người đưa cơm tới. Nghĩ xong lại giật mình, y nhớ lại lời Lưu Nương.

" Ngươi ở đây mỗi ngày muốn ăn, muốn tắm chỉ cần nói với hai a hoàn ở tây phòng nhỏ bên kia."

" Những cái khác đều tự mình làm lấy, an phận sống qua ngày là tốt rồi."

" Nhớ rõ, vì sao vương phi lại rước ngươi về làm thϊếp cho vương gia."

Phiên Vân lắc đầu, đúng là trong chăn mới biết chăn có rận. Ai mà nghĩ đến loại chuyện như Vương gia ở vương phủ của chính mình lại bị xem nhẹ đến mức này, chẳng trách hắn sau ba năm trở thành thân xác người không ra người ma không ra ma như vậy.

Trong lòng Phiên Vân bây giờ chính là thương xót hắn, y luôn xem thường mình mang hình dáng như nữ nhi này, vô sức vô lực không làm nên chuyện. Bây giờ y nhìn ra, so với vương gia y còn tốt hơn trăm lần.

Phiên Vân đứng lên khỏi ghế, trăm trên đầu đã tháo nên mái tóc thả xuống ngang lưng. Bóng lưng đó của y vừa quay đã hiện lên trong đôi mắt của người phía sau, hắn thật ra chưa từng ngủ, hắn chưa từng buông lỏng cảnh giác. Cho dù bản thân bây giờ có là trẻ lên hai cũng có thể gây bất lợi, thế nhưng hắn không muốn mình trở nên đáng thương hơn nữa nằm chờ chết.

Đi đến cửa lớn, Phiên Vân đưa tay mở cửa không có trở ngại. Mấy gia nhân cao lớn giữ cửa vẫn ở đó chưa đi, chẳng quan tâm bốn người bọn họ nhìn mình đến không chớp mắt, tất cả đều hiện lên ý nghĩ gì trong đầu y hiểu rõ hơn ai hết, nhiều lần gia nhân Đàn phủ nhìn y như vậy đã không còn lạ.

Phiên Vân nói: " Trời tối rồi, ta và vương gia đều đã đói. Có thể làm phiền các vị nói cùng mấy a hoàn kia, mang lại cho ta thêm vài cây nến cùng với dọn cơm qua có được không?"

Bốn người nhìn nhau xong liền đồng ý với Phiên Vân, lý ra nhiệm vụ của họ chỉ là canh giữ ở đây, xem chừng tiểu thϊếp mới đến của vương gia muốn chạy trốn hay tự sát, chuyện khác không liên quan đến họ.

Thế nhưng mấy nam tử lần đầu tiên nhìn thấy một cô nương xinh đẹp đến mức này, mới nhìn đã muốn bị bắt mất hồn, bản thân nhận được lời nhờ vả thì chưa nghĩ nhiều cũng đã đáp ứng rồi.

Thấy việc đơn giản hơn mình tưởng, như Lưu Nương nói chỉ cần y muốn ăn là có nên cũng không đến nổi bị bỏ đói chết. Phiên Vân chỉ đứng ở cửa nói xong thì lập tức đóng cửa lại, chính là muốn nhanh chóng tránh đi mấy cái ánh nhìn khao khác của mấy gia nhân về phía mình.

Trở về vị trí cũ ngồi xuống, vương gia vẫn chưa thức dậy. Phiên Vân cho rằng hắn ngủ quá nhiều càng không tốt, quyết định đánh thức người dậy mà lên tiếng gọi: " Vương gia."

" Vương gia." Vẫn như từ lúc bước vào cửa đến giờ, không tiếng nói không động tĩnh. Phiên Vân kiêng trì gọi: " Vương gia nên dậy thôi, người đã ngủ rất lâu rồi, cho dù muốn ngủ cũng phải ăn chút gì đã có được không?"

Sợ rằng chỉ gọi thì hắn chắc sẽ không nghe thấy, Phiên Vân đưa tay định động hắn để đánh thức. Bất ngờ người kia như nhận ra hành động của Phiên Vân, đôi mắt mở ra lại sắc lạnh nhìn y đến đông cứng.

Phiên Vân lần thứ hai vì bất ngờ mà vẫn bị dọa cho sợ, đôi mắt hắn quá dọa người, cho dù cơ thể đã là phế nhân nhưng thần sắc trong mắt này cũng đủ cho y hiểu, hắn trước kia không sai chính là uy phong quyền hạn như lời đồn.

Đối diện với đôi mắt chằm chằm vào mình như chim ưng chờ bắt mồi, Phiên Vân biết hắn cảnh giác mình. Y thu lại tay, giữ một khoảng cách để hắn an tâm mà nói: " Ta chỉ là muốn gọi vương gia dậy, người ngủ lâu chắc đã đói lắm, ta đã gọi người mang đồ ăn đến."

Đôi mắt kia vẫn chẳng giảm chút đề phòng, Phiên Vân nhận ra mình thiếu sót gì đó nên liền bổ xung: " Ta là Đàn Lục Nhi, là do vương phi cấp đến làm thϊếp hầu hạ cho vương gia, ta không có ý xấu mà chỉ muốn làm tốt việc của mình, chăm sóc cho người."

Duật Ngôn Phong trong mắt lạnh lùng ánh lên vẻ khinh thường, cho dù gương mặt hành động hắn đều không có khả năng biểu hiện ra thái độ gì, nhưng chỉ cần nhìn sắc thái trong mắt hắn đã khiến Phiên Vân hiểu ít nhiều. Hắn lại xoay đầu vào bên trong giường, chẳng buồn muốn quan tâm y nữa, cũng thể hiện nói y tránh xa một chút.

Nếu chuyện này xảy ra đối với kẻ khác, Phiên Vân chắc chắn không bao giờ muốn có bất cứ quan hệ gì với loại người có thứ tính khí này. Thế nhưng với Nhật Minh vương gia y lại chẳng chút khó chịu hay tức giận, hắn trải qua chuyện gì y không biết, nhưng khẳng định đều đã là điều tồi tệ nhất, chán ghét phòng bị một người xa lạ đột nhiên xuất hiện như y là lẽ thường.

Phiên Vân không những không tức giận hắn, trái lại thấu hiểu cho hắn. Y lại im lặng ngồi ở chiếc ghế bên giường, không làm phiền đến người nọ.