Tinh Tế Chi Nguyên Soái Phu Nhân

Chương 044: Viếng Thăm Liễu Gia

Editor: Troiwfmas

(Để bạn nào chưa nắm rõ huynh đệ Tuyên gia theo thứ tự là Đông - Nam - Tây - Bắc - Phong, ông Nam với ông Tây là song sinh ạ, ông Nam làm giáo viên nhưng bộ dáng tùy tiện phóng túng, ông Tây làm chủ quán bar nhưng bộ dáng lại dịu dàng, ôn nhu. Không biết lúc đẻ có bị lộn gì không @.@ edit mà muốn lú với cái nhà này)

Thời điểm Tuyên Nhược Phong mang theo hai hộp đựng thức ăn về đến nhà, các ca ca vẫn còn ngồi ngốc tại phòng khách chờ hắn, đem hộp đồ ăn đưa cho hầu gái, Tuyên Nhược Phong chậm rãi đi vào bên trong, trên mặt mang theo tươi cười tựa hồ như tâm tình rất vui vẻ.

Mấy vị huynh trưởng hai mặt nhìn nhau, tâm tình tiểu đệ rất tốt, vậy bọn họ lại không tiện mở miệng.

Tuyên Nhược Đông dáng ngồi đoan chính, mày kiếm không cần nhíu cũng toát ra sự nghiêm nghị: "Đường tướng quân nói như thế nào?"

Tuyên Nhược Phong cười tủm tỉm nói: "Hắn thích đồ ăn em làm, hy vọng về sau em đều có thể làm cho hắn ăn." Ngón út Tuyên Nhược Phong không kiềm chế được mà khẽ nhúc nhích.

Phản ứng rất nhỏ đó không thể nào che giấu, lập tức bại lộ trước mặt bốn vị huynh trưởng, đây là điểm đặc trưng của Tuyên Nhược Phong, mỗi lần hắn nói dối sẽ có cái tật này.

Tuyên Nhược Bắc vô cùng không nể mặt vạch trần lời nói dối của Tuyên Nhược Phong: "Em đang khoác lác à!"

Âm thanh cực kỳ thiếu đánh này vang lên làm khóe miệng Tuyên Nhược Phong co rút một hồi.

Tuyên Nhược Đông nhìn về phía hai đứa em song sinh: "Tiểu Nam, em thấy thế nào?"

Tuyên Nhược Nam ngẩn người, cười khổ nói: "Đường tướng quân so với Đường Minh đáng tin hơn."

Trừ bỏ Tuyên Nhược Đông, hai vị huynh trưởng còn lại vừa nghe lời Tuyên Nhược Nam thốt ra liền nghẹn một họng, dứt khoát để Tuyên Nhược Nam ngậm miệng.

Tuyên Nhược Phong thấy các ca ca quan tâm hắn như vậy, cũng vô cùng chân thành nói ra tiếng lòng: "Các ca ca, mọi người yên tâm, lần này em có chừng mực. Nếu Đường tướng quân thật sự không thích em, cự tuyệt em, em nhất định sẽ dứt khoát buông tay."

Nhưng vấn đề không phải ở chỗ này a...

Vài vị huynh trưởng khe khẽ thở dài, sự tình nếu thật sự chỉ đơn giản như thế bọn họ cần gì phải can thiệp mãnh liệt như vậy.

"Em hôm nay rất mệt, em về phòng trước......"

"Không được!" Tuyên Nhược Tây vội vàng tiến lên bắt lấy Tuyên Nhược Phong, đem Tuyên Nhược Phong kéo đến bên cạnh, đối với Tuyên Nhược Phong tiến hành giáo dục tư tưởng chuyên sâu, đương nhiên, Tuyên Nhược Phong nghe vào hay không lại là một chuyện khác.

Đại ca Nhị ca bước ra cửa lớn, Tuyên Nhược Bắc cũng vội vàng trốn đi, chỉ còn dư lại Tuyên Nhược Phong một mình chịu đựng sự càn quét của Tuyên Nhược Tây.

Tuyên Nhược Phong trong lòng bất đắc dĩ, sớm biết như thế hắn đã không từ cửa chính bước vào, trực tiếp leo lên cửa sổ không phải tốt hơn sao? Tam ca ôn hòa khi bắt đầu lải nhải rồi, quả thực có thể làm người ta phát điên, đôi khi, Tuyên Nhược Phong nghĩ rằng người lúc trước nên chọn con đường giáo viên phải là Tam ca mới đúng a.

Bị nghiêm khắc giáo huấn hơn một giờ, Tuyên Nhược Phong cuối cùng cũng được tự do, vội vàng cắm đầu hướng phòng mình lủi vào.

Đã nhiều ngày vì để giải quyết đống nguyên liệu nấu ăn mua về, mấy vị ca ca đều sẽ về nhà dùng cơm tối. Chờ đến lúc đem nguyên liệu nấu ăn xử lý sạch sẽ, các ca ca cũng đã quên mất 150.000 điểm tín dụng kia, Tuyên Nhược Phong lại vô cùng vui vẻ ra cửa. Chân bị thương tuy còn ẩn ẩn đau, nhưng bắt hắn cứ ru rú trong nhà thì một khắc hắn cũng không chịu nổi. Mấy vị ca ca cũng thực bất đắc dĩ, rốt cuộc mọi người cũng có sự nghiệp riêng, không có khả năng vẫn luôn bên cạnh trông coi tiểu đệ. "Nhãn tuyến" duy nhất là tài xế Lưu Vĩ giống như cũng bị tiểu đệ thu mua, hỏi cái gì cũng kêu không biết.

Phi hành khí chở Tuyên Nhược Phong tiến vào trong một tiểu khu khá giàu có ở khu Nam, ngừng trước một căn biệt thự ba tầng.

Vì sự kiện hôm nay, Tuyên Nhược Phong trước tiên đã cùng cha mẹ nói qua, nếu hai vị kia nhân lúc hắn đang hành sự, giữa đường lòng thương người lại dâng trào nhảy ra phá hư chuyện tốt của hắn, Tuyên Nhược Phong sẽ cho bọn họ biết mặt trăng vì sao lại tròn.

Không có vân tay của người nhà họ Tuyên, Liễu gia tuyệt không có biện pháp thay đổi mật mã biệt thự, cho nên, Tuyên Nhược Phong rất tự nhiên mở cửa tiến vào. Hành động của hắn đưa tới ánh mắt khó hiểu của một hầu gái. Nàng thậm chí còn tiến lên dò hỏi hắn là người phương nào, Tuyên Nhược Phong nói nơi này là nhà hắn. Hầu gái tuy rằng vẫn còn nghi vấn, nhưng Tuyên Nhược Phong thật sự có thể tự do tiến vào Liễu gia, điểm này khiến nàng không thể nhiều lời ngăn cản, lập tức nghênh đón người vào phòng khách.

Vợ chồng Liễu gia đang trêu đùa đứa cháu trai nhỏ đáng yêu, khi nhìn thấy người vừa đến kia gương mặt tươi cười cũng dần dần cứng đờ, thực mau sai người ôm cháu trai lên lầu, sắc mặt không chút biến hóa dẫn Tuyên Nhược Phong đi vào phòng khách.

Tầm mắt Tuyên Nhược Phong cẩn thận lướt qua những thứ được bài trí trang hoàng xung quanh, dường như rất là vừa lòng.

Biểu tình này bị Vợ chồng Liễu gia nhìn thấy, sắc mặt bọn họ đều có chút mất tự nhiên.