Editor: Troiwfmas
Sau khi khuôn mặt tuấn mỹ thanh tú của Tuyên Nhược Phong từ trên màn hình biến mất, hai vợ chồng đang ngồi ngốc trong một căn phòng xa hoa trên phi thuyền ngoài vũ trụ người thì nhíu mày người thì vui sướиɠ.
Tuyên Hách vừa lòng gật đầu, con trai hắn vẫn rất biết điều, tháng sau có thể tăng tiền tiêu vặt.
Đồng San San vẻ mặt ưu sầu, nghiêng đầu nhìn lão chồng đang dùng râu xồm xoàm cọ vào bả vai nàng, tại sao trượng phu một chút đều không quan tâm đến con trai? Cục diện rối rắm này hình như là do hắn gây ra đi.
Tuyên Hách hôn hôn đầu vai trắng nõn của nữ nhân: “Còn không yên tâm?”
“Em cứ có cảm giác Tiểu Phong sẽ không nghe lời em nói, chắc chắn sẽ đi gây chuyện với Vương gia.”
“Vậy em còn đem ruộng đất giao cho nó? Liễu Đại Bảo hắn ta……” Tuyên Hách thở dài, chuyện cũ hắn cũng không muốn nhắc lại. Đã từng là bạn tốt bây giờ lại chơi hắn, làm hắn khổ mà không nói nên lời. Vì “Hữu nghị” hai nhà, hắn lần nữa nhân nhượng. Hắn cũng biết mình tính cách yếu đuối, nhưng hắn luôn do dự đủ điều, càng chưa tính hiện tại Liễu gia còn cùng Vương gia kết thân, muốn lấy lại tài sản lại càng thêm khó khăn một bậc.
Đồng San San tức giận bất bình, nghĩ đến những việc đó liền sốt ruột: “Lúc trước em đã cảm thấy hắn tâm tư bất chính, cùng anh nói qua, chính là anh không nghe a! Hiện tại thì hay rồi, nhà cửa bị chiếm không nói, đất đai cũng bị chiếm, anh không phải nói hắn có thể tin tưởng hay sao? Hiện tại căn hộ ở khu Nam kia đã lấy không được rồi.” Đồng San San càng nghĩ càng sinh khí, mày đẹp nhướn lên, nhấc chân liền đem trượng phu đang gắt gao dựa vào người nàng một cước đá văng, “Lăn ra xa lão nương một chút, tôi như thế nào lại coi trọng đồ phế vật như anh chứ?”
“Vợ?” Ngã xấp xuống giường, Tuyên Hách liền lập tức bò lên lại, âm thanh trầm thấp tràn ngập từ tính của hắn mang theo vẻ đáng thương.
Một gương mặt chứa đầy râu xồm xoàm lộ ra biểu tình tội nghiệp, cứ coi như Đồng San San đã nhìn quen cảnh tượng này, nhưng mỗi lần nhìn thấy nữa nàng vẫn cảm thấy nổi hết da gà, không thể không cảm thấy ghét bỏ.
“Cút ngay, tôi tâm tình không tốt.”
Tuyên Hách thật cẩn thận mở miệng: “Chúng ta trở về liền đem căn hộ lấy lại?”
“ Anh đi hay là tôi đi?”
“Em.”
“……”
Hai vợ chồng mắt to trừng mắt nhỏ, đều không có ai dám chủ động đứng lên dọn dẹp cục diện rối rắm này, điều này cũng không có gì lạ cả, kỳ thật bọn họ đều thuộc về loại người có bản tính hiền lành.
----------
Tuyên Nhược Phong sau khi biết được mọi chuyện, hiểu được nguyên nhân hệ quả, vẫn đối với cha mẹ mình vô cùng nhức đầu. Đống biệt thự ở khu Nam kia, hắn vẫn luôn tưởng là của Liễu gia, ai mà nghĩ tới căn bản chính là của nhà bọn họ?! Biệt thự của nhà mình vậy mà bị người ta ở nhiều năm như vậy, có thể làm ra loại này chuyện ngu ngốc này chắc cũng chỉ có cha mẹ hắn. Người đời đều nói, phòng bị người có tâm bất chính thì không bao giờ dư thừa. Một người không hề mở miệng đề cập tới tiền thuê nhà mà vẫn ở không nhà người khác nhiều năm như vậy thì có thể là loại người tốt lành gì, cũng chỉ có cha hắn mới cùng người như vậy xưng huynh gọi đệ mà thôi.
Tuyên Hách đáng thương vô cùng nháy nháy cặp mắt to: “Lúc ấy nhà hắn mới vừa phá sản, lại là hảo bằng hữu của cha, căn hộ kia chúng ta dù sao cũng không ở, cho nên……”
“Cho nên cha để cho cả nhà bọn họ ở không nhiều năm như vậy?” Cảm thấy ấn ký hình ngọn lửa giữa mày sắp che lấp không được nữa, Tuyên Nhược Phong kịp thời lấy tay đè xuống, “Cha, cho không ruộng đất, cho không chỗ ở, cha bị rơi não à? Không đúng, đầu của cha bên trong toàn là cỏ đi.”
Tuyên Nhược Phong không thể nhịn được nữa mắng to, hung hăng ngắt liên lạc. Ở trong đầu hắn vẫn còn hiện lên bộ dáng lão cha trừng to mắt trước khi hắn ngắt quang não, Tuyên Nhược Phong áp xuống lửa giận, hắn đã không rảnh mà quan tâm cha hắn sẽ phản ứng thế nào rồi.
Bên trong phi thuyền vũ trụ, Tuyên Hách ai oán nhìn lão bà, nhi tử đáng yêu nhất của hắn cư nhiên mắng hắn không có đầu óc, Tuyên Hách tan nát cõi lòng, vô cùng thương tâm.
Đồng San San ở một bên cười thầm, còn may không phải nàng cùng con trai nói chuyện này, bằng không người bị mắng chính là nàng a.