Tinh Tế Chi Nguyên Soái Phu Nhân

Chương 015: Phế Vật Linh Năng

Editor: Troiwfmas

Mấy người kiềm chế không được nữa, toàn thân nóng nảy nhanh như hổ đói vồ mồi liền xông lên muốn đè Tuyên Nhược Phong lại.

Nhưng vào lúc này, một trận cuồng phong mang theo lệ khí gào thét mà thổi qua, bốn người đàn ông trong nháy mắt bất động tại chỗ, biểu tình ghê tởm xấu xí nhất cũng bị đông cứng trên khuôn mặt bọn họ. Võ Cường trong lòng sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía trước, phát hiện thiếu niên tuấn mỹ đã biến mất khỏi tấm nệm dơ bẩn, nhẹ nhàng phiêu phù lơ lửng ở phía xa.

Thiếu niên luôn tỏa sáng với đôi mắt đào ngây thơ trong trẻo, giờ phút này ẩn chứa trong đó là quang mang hắc ám âm u, môi mỏng hồng nhuận vẽ ra một nụ cười lạnh, trên trán ấn ký màu đỏ như ẩn như hiện, tiểu bạch thỏ đơn thuần đáng thương khí thế đại biến, liền thành một thiếu niên tà mị làm người khác nhìn vào không thể mắt.

Nhưng khi kinh diễm qua đi, mấy nam nhân càng chú ý đến tình trạng hiện tại, bọn họ hoàn toàn không thể nhúc nhích, loại năng lực này căn bản chưa từng nghe qua, bọn họ chỉ có thể quy cho thiếu niên trước mắt là đầu sỏ gây ra mọi chuyện phát sinh trên người mình.

Võ Cường oán thầm tất cả là do hắn bất cẩn. Nhưng hắn nhớ rõ ràng, Tuyên Nhược Phong nổi danh là phế vật Tuyên gia, cấp bậc Linh Năng đến nay vẫn luôn dừng ở một sao sơ kỳ, so với một đứa trẻ năm tuổi cũng không bằng. Nguyên nhân chính là vì biết Tuyên Nhược Phong không phải đối thủ của bọn hắn, hắn mới dám quang minh chính đại đem Tuyên Nhược Phong lừa lên xe, mang đến nơi này.

Tuyên Nhược Phong không thích cái nệm dơ bẩn kia, bởi vì mặt trên của nó lây dính hơi thở tuyệt vọng của rất nhiều người, theo tay vung lên, một ngọn lửa hừng hực rất nhanh đem cái nệm bao lấy, sau vài giây liền hóa thành tro tàn.

Hỏa hệ?

Mấy người Võ Cường lo sợ bất an, Hòa Khánh chính là một Linh Năng giả hỏa hệ, nhưng hắn cũng không có kỹ năng đem người định trụ như vậy a!

Võ Cường cắn chặt răng: “Mày muốn làm cái gì?”

Thiếu niên nhẹ nhàng hạ xuống đất, đạp lên đống tro tàn, chậm rãi đi đến trước mặt bốn người bị định trụ kia.

Chung quy vì cảm thấy hơi thở đối phương quá mức ghê tởm, thiếu niên chỉ đến cách bốn người mấy mét liền dừng bước chân, từ không gian lấy ra ghế dựa thoải mái dễ chịu ngồi xuống, thong thả ung dung bắt chéo chân, dùng tay nâng má nghiêng đầu chống lên thành ghế.

“Ông cảm thấy tôi muốn làm cái gì đây?” Tuyên Nhược Phong cười lạnh, “Ở trên cái nệm kia, người bị các ngươi cường bạo hẳn là không ít đi?!”

“Tuyên Nhược Phong, khuyên mày tốt nhất nên nghĩ kỹ đến hậu quả.” Hà Vinh bởi vì phẫn nộ mà sắc mặt trở nên dữ tợn khó coi, hướng Tuyên Nhược Phong rống giận. Tuyên Nhược Phong tuyệt đối sẽ không muốn biết hậu quả khi đắc tội hắn đâu.

“Hậu quả?” Đời trước hắn cửa nát nhà tan, đời này nếu còn để người dắt mùi mà vẫn không biết gì vâng vâng dạ dạ, thì hắn mới có thể hối hận.

Chi khí thị huyết lại trào dâng trong ngực khiến hắn thật vất vả mới áp chế xuống……

“Các ngươi có chết ở chỗ này cũng sẽ không có người biết đến.” Tuyên Nhược Phong khẽ cười một tiếng, thu liễm vẻ tươi cười nhìn về phía Võ Cường, “Võ thúc thúc, các ông một người là hỏa hệ Linh Năng ba sao sơ kỳ, một người là mộc hệ Linh Năng ba sao trung kỳ, một người là phong hệ Linh Năng bốn sao sơ kỳ, một người là thổ hệ Linh Năng ba sao hậu kỳ. Các ông Linh Năng so với tôi đều cao hơn nhiều như vậy, các ông cảm thấy sẽ có người tin tưởng là tôi gϊếŧ các ông hay sao?”

Võ Cường nhíu mày, chính xác, vũ lực vi tôn, ai sẽ tin tưởng một phế vật lại có thể gϊếŧ được mấy người chiến sĩ ba sao trở lên? Nhưng mà, hắn lại có thể xác định, Tuyên Nhược Phong tuyệt đối không phải là phế vật. Mà Linh Năng làm cho bọn họ bị định thân tại chỗ như vậy, bọn họ còn chưa bao giờ gặp qua. Còn có, hiện tại nhẫn không gian cao cấp nhất cũng chỉ có một mét khối không gian, mà cái ghế Tuyên Nhược Phong đang ngồi kia tuyệt đối không thể từ trong một mét khối không gian lấy ra được.

Tuyên Nhược Phong trên người có điểm quái dị, bọn họ nhất thiết phải toàn tâm ứng phó.

“Nếu cho các ông chết quá nhẹ nhàng, tôi lại cảm thấy không được thoải mái! Võ thúc thúc, ông có kiến nghị nào tốt hay không a?” Tuyên Nhược Phong hướng Võ Cường cười cười, ý cười lại chưa chạm tới đáy mắt.