Ta Ở Mạt Thế Mở Siêu Thị

Chương 26.

Chương 26.

Trong khoảng thời gian một ngày, người của Cảnh Hoa Tiểu Khu đã nhanh chóng dung nhập vào đội ngũ, ở chỗ này có đồ ăn có đồ uống, bọn họ cũng không quá nhớ thương Cảnh Hoa Tiểu Khu, trải qua chuyện chạng vạng do nhóm người đó ầm ĩ ra, bọn họ thế mới biết Cảnh Hoa Tiểu Khu cũng không phải an toàn như tưởng tượng, ngẫm lại bọn họ có thể ở nhiều ngày như vậy, ít nhiều vẫn là do đám người Chu Hộ ở tiểu khu quét sạch tang thi, cùng hai con chó ngày đêm canh giữ ở cửa tiểu khu.

Chu Hộ đã không còn có biện pháp để cảm ơn, bất quá có thể thêm cơm cho Đại Hoàng Đại Hắc, cảm ơn ân cứu mạng của chúng nó, vì thế những người sống sót có nhiều đồng vàng, mỗi ngày đều đi siêu thị mua hai bắp ngô, nướng rồi đem cho Đại Hoàng Đại Hắc ăn.

Đám tang thi lúc chạng vạng kia hơn phân nửa là bị Hồ Mãn mang theo Đại Hoàng Đại Hắc giải quyết, xem ra chúng nó cũng có không ít công lao, Hướng Nam Xuyên cũng đem giò heo và thịt kho để lại cho hai con chó này.

Buổi tối, khi mọi người quây quần ở bên nhau ăn cơm, là thời điểm nhẹ nhàng nhất trong ngày của bọn họ, căng thẳng một ngày tinh thần được thả lỏng, mọi người nói nói cười cười, tạm thời quên đi chuyện đau khổ khi mất đi thân nhân bạn tốt.

Sau cơm chiều, Trì Nghiễm triệu tập mọi người, nói chuyện ngày mai muốn đi đại đạo* Tuyên Hoà quét sạch tang thi.

(*) Đại đạo: Đường lớn.

Trong đội ngũ dị năng giả tổng cộng có mười ba người, trừ bỏ mấy người Hướng Nam Xuyên, buổi sáng có người chủ động đến tìm Trì Nghiễm thẳng thắn, có dị năng giả kim hệ, dị năng giả hỏa hệ, dị năng giả tốc độ cùng dị năng giả lực lượng, thật đáng mừng chính là, bọn họ rốt cuộc có dị năng giả thủy hệ, là hai dị năng giả.

Đại khái dị năng giả thủy hệ thiên về thể chất nữ tính nhu hòa, hai dị năng giả thủy hệ đều là các em gái.

Hai dị năng giả thủy hệ mới cấp một, mỗi ngày chỉ có thể cung cấp một tấn nước, trước mắt còn không thể để mọi người mỗi ngày tắm rửa, nhưng dùng nước lau qua thân thể một chút vẫn là không thành vấn đề.

Đội ngũ có hơn 300 người, việc ăn uống cũng là một vấn đề, bất quá lúc trước vấn đề này không có quan trọng lắm, ở như thế nào mới là vấn đề, tối hôm qua ngủ võng là thật sự bất đắc dĩ, người bị lạnh sinh bệnh có rất nhiều, đêm nay mọi người ôm chăn từ bách hóa lấy ra, ở hiệu sách ngủ ngon một đêm.

Mỹ mỹ ngủ được một giấc, hôm nay Hướng Nam Xuyên đặc biệt dậy sớm, ngày hôm qua hệ thống ném xuống mấy câu nói liền biến mất, không có hệ thống đảm đương làm đồng hồ báo thức kêu anh rời giường, Hướng Nam Xuyên lại có chút không quen.

Rửa mặt xong mở cửa hàng.

Hằng ngày sau khi nhập hàng, Hướng Nam Xuyên thường sẽ kéo giao diện của cửa hàng xem một chút, xem hàng hóa phía dưới nào sắp mở khóa, hôm nay lại có được một chút giá trị danh tiếng, hẳn là có thể mở khóa dưa hấu, bình nước giữ nhiệt cùng với khoai tây.

Bất quá hôm nay ở siêu thị có một khách hàng đặc biệt đến.

Hướng Nam Xuyên mới vừa thu dọn xong, dư quang thoáng nhìn qua một đạo thân ảnh thanh lệ đi vào siêu thị, Hướng Nam Xuyên tưởng là Trần Tuyết các nàng tới đây mua đồ ăn làm bữa sáng, liền thuận miệng nói: “Sớm a.”

“Anh từ nơi nào lại có mấy thứ như này để bán?!” Thanh âm bén nhọn truyền đến, thiếu chút nữa đâm thủng màng tai của Hướng Nam Xuyên.

Đột nhiên nghe thấy thanh âm kinh nghi của nữ nhân, Hướng Nam Xuyên ngẩng đầu nhìn lại, đột nhiên nhíu mày, như thế nào lại là cô?

Nữ nhân tóc ngắn nhìn ánh mắt Hướng Nam Xuyên có chút không thích hợp, “Anh cũng có không gian đúng không? Không gian của anh thế nhưng còn có thể làm ruộng được?!” Nữ nhân tóc ngắn ghen ghét, bàn tay vàng tốt như vậy lại không phải của cô, không gian của cô chỉ có thể để được đồ vật, đến người cũng không thể đi vào, may mắn được tặng miễn phí lọ thuốc kích phát dị năng, làm cô thức tỉnh được dị năng, bằng không chờ cô trở về, nhất định phải cho công ty kia phá sản.

Người này có phải xem tiểu thuyết quá nhiều hay không? Còn có không gian để làm ruộng? Hướng Nam Xuyên cười nhạo, “Cô gái, cô nên xem lại đầu óc của cô đi.”

Bất quá Hướng Nam Xuyên rất nhạy bén mà bắt được từ ngữ mấu chốt trong câu nói vừa nãy, “Cũng?”, Xem ra trên người nữ nhân tóc ngắn này còn có rất nhiều bí mật, Hướng Nam Xuyên đột nhiên nổi lên chút hứng thú.

Nữ nhân tóc ngắn phảng phất như đã chắc chắn anh nhất định có không gian, giọng nói của cô thân thiết hẳn lên, “Yên tâm, mọi người đều là người một nhà, tôi sẽ không đem chuyện anh có không gian nói ra.” Nói xong, nữ nhân giống như đang đi dạo trong nhà của mình, tùy tiện cầm lấy quả dâu tây để trên kệ hàng, há mồm cắn.

Ai ngờ giây tiếp theo, dâu tây trên tay cô bị cướp đi, cả người cô cũng bị khiêng lên, “A —— anh muốn làm cái gì!” Gần một giây đồng hồ, trong đầu của cô não bổ ra các loại khả năng, có khả năng nhất chính là mình đã đoán được bí mật của anh ta, đối phương muốn gϊếŧ người diệt khẩu, nghĩ vậy, khuôn mặt cô không chút huyết sắc nào, “Tôi thề sẽ không nói ra ngoài, anh thả tôi được không?”

Trong hốc mắt của nữ nhân nổi lên nước mắt, bả vai run rẩy không ngừng, bộ dáng thấp thỏm lo âu lại đáng thương, thực sự làm người khác phải động lòng, nhưng người mà cô đối mặt lại chính là Hướng Nam Xuyên trái tim băng giá cứng rắn, cùng NPC cái gì cũng không hiểu, tàn ảnh hiện lên, nữ nhân tóc ngắn bị hung hăng ném ra ngoài cửa.

Vừa vặn đúng lúc này Mộ Đông tới đây mua đồ ăn, gặp được một màn này, chuyện ngày hôm qua phát sinh ở bách hóa trong ký ức vẫn còn rất mới mẻ, Mộ Đông lập tức nhớ tới người kia là ai, hắn lãnh đạm nhìn nữ nhân tóc ngắn ngã trên mặt đất nửa ngày cũng không đứng dậy được, xoay người đi vào siêu thị, “Cửa hàng trưởng.”

Hướng Nam Xuyên nhìn thấy cánh tay Mộ Đông mang theo một rổ đồ ăn, buồn cười nói: “Hôm nay là cậu đi mua đồ ăn?”

Mộ Đông thẹn thùng cười cười, “Tiểu Tuyết các nàng đang dọn dẹp vệ sinh, không rảnh nấu cơm, bữa sáng là tôi cùng với Béo ca làm.”

Đợi lát nữa bọn họ còn phải đi đại đạo Tuyên Hoà, từ Thanh Bình Lộ đến đó còn có một khoảng cách, giữa trưa không có thời gian trở về ăn cơm, liền dứt khoát gộp bữa sáng cùng bữa trưa ăn một thể.

Hướng Nam Xuyên nói: “Cậu sau khi trở về, thuận tiện đem những người khác gọi tới đây mua đồ, toàn bộ thì càng tốt.”

“Ai! Tốt.” Mộ Đông mang theo rổ rau củ quả, tính tiền rồi đi về.

Không qua bao lâu sau, những người sống sót lục tục tới đây mua đồ, có tiền mua nước chanh, sữa bò, túng quẫn nhất, cũng chỉ lấy một chai nước lọc tinh khiết.

Trong lúc Hướng Nam Xuyên bớt chút thời giờ nhìn thoáng qua bên ngoài, nữ nhân tóc ngắn kia đã không còn ở đây nữa, đại khái là tự mình rời đi rồi, Hướng Nam Xuyên cũng không thèm để ý, lấy đủ giá trị danh tiếng hôm nay rồi, Hướng Nam Xuyên liền mở giao diện cửa hàng ra mở khóa dưa hấu, bình nước giữ nhiệt cùng khoai tây.

Thời điểm mở khóa bình nước giữ nhiệt, Hướng Nam Xuyên nghi hoặc “Ân” một tiếng? Giá cả của bình nước giữ nhiệt tựa hồ có chút không thích hợp.

Một ngàn đồng vàng có thể quá đắt hay không, chẳng lẽ cửa hàng có BUG*?

(*) BUG: Lỗ hổng.

Hướng Nam Xuyên gọi hệ thống vài lần, cũng không có phản ứng, Hướng Nam Xuyên bất đắc dĩ, bởi vì giá cả quá đắt, Hướng Nam Xuyên chỉ có thể mua mười bình nước giữ nhiệt, mấy quả dưa hấu cùng với một ít khoai tây.

Mùa đông lạnh như vậy, Hướng Nam Xuyên cũng không thích nhúc nhích, càng đừng nói ăn dưa hấu, mùa đông khắc nghiệt ăn dưa hấu, tuyệt đối sẽ vô cùng sảng khoái.

Sau khi mở khóa được bình nước, Hướng Nam Xuyên phát hiện bình nước giữ nhiệt chỉ có lớn bằng một bàn tay, Hướng Nam Xuyên nghĩ trăm lần cũng không ra, chỉ có thể chờ hệ thống trở về rồi lại hỏi nó, Hướng Nam Xuyên mang bình nước lên cùng một rổ khoai tây, đi đến cách vách ăn cơm.

Lúc Hướng Nam Xuyên đi qua, Mộ Đông bọn họ đã làm cơm trưa xong, hôm nay có món bánh ngô, còn có bắp cải trắng cùng với thịt viên, Hướng Nam Xuyên cầm một miếng bánh ngô lên, cắn một ngụm, “Ngô, ăn ngon, ai làm?”

Mập mạp cười ha hả nói: “Cửa hàng trưởng thích ăn thì lấy nhiều thêm mấy cái đi.”

Hướng Nam Xuyên cảm thấy ngoài ý muốn, “Không nghĩ tới cậu còn có tay nghề như này, không hổ là đầu bếp, lấy mấy miếng bánh cho tôi với.” Ăn xong một miếng bánh, Hướng Nam Xuyên xoa xoa tay, hỏi mập mạp, “Thân thể của cậu không đáng ngại đi? Hôm nay cậu cũng phải đi sao?”

Mập mạp vỗ vỗ ngực, “Không có việc gì, thật sự rất tốt.” Hai ngày nay Mộ Đông đã trị liệu cho hắn, đã có thể chạy có thể nhảy, “Hoạt động tập thể, cần phải tham gia a.”

“Trì Nghiễm đâu?” Hướng Nam Xuyên lúc này mới chú ý tới Trì Nghiễm không ở trong hiệu sách.

“Đội trưởng. . . . .” Mập mạp còn chưa nói xong, đã bị Mộ Đông nhéo cánh tay một chút, mập mạp vội vàng sửa miệng, “Đội trưởng hắn đi ra ngoài.”

Hướng Nam Xuyên liếc xéo hai người một cái, động tác rõ ràng như vậy, các cậu xem tôi là đứa ngốc sao? Thật sự là không còn gì để nói.

Hướng Nam Xuyên xụ mặt, “Mau thành thật nói, che che dấu dấu cái gì, chẳng lẽ Trì Nghiễm đi tán gái?”

“Cửa hàng trưởng cậu đừng hiểu lầm, đội trưởng thật không có làm chuyện gì có lỗi với cậu.” Dường như mập mạp sợ Hướng Nam Xuyên hiểu lầm, liền nhanh chóng thay Trì Nghiễm giải thích.

Nghe được lời này, Hướng Nam Xuyên ngây người vài giây, tiếp theo đó anh tức giận đánh hắn một cái, “Tôi nói các cậu có phải đã hiểu lầm cái gì hay không, tôi cùng Trì Nghiễm là quan hệ trong trong sạch sạch.” Ngữ khí Hướng Nam Xuyên ghét bỏ, “Các cậu có suy nghĩ quá bẩn, mệt các cậu có thể nghĩ ra được, còn đem tôi cùng Trì Nghiễm nhìn thành một đôi.”

Mập mạp sờ sờ cái ót, có chút vô tội, “Cậu cùng đội trưởng mỗi ngày đều dính sát vào nhau, còn lôi lôi kéo kéo, chúng tôi muốn nghĩ khác cũng khó a.” Hơn nữa đội trưởng đối với cậu nói gì nghe nấy, mỗi ngày lại đích thân đi nấu cơm cho cậu ăn, phỏng chừng về sau đối xử với lão bà cũng chả được tốt như cậu. Đương nhiên câu nói kế tiếp này hắn không dám nói ra.

“Các cậu?” Đôi mắt Hướng Nam Xuyên nguy hiểm lên, “Trừ bỏ cậu, còn có ai nghĩ như vậy?”

Mập mạp quyết đoán bán đứng kẻ đầu sỏ gây tội, “Là Chung Hạc Sinh hoài nghi trước, nói cậu cùng đội trưởng cả ngày tình tình ý ý, khẳng định có gian tình, tôi bị nhiễm từ hắn.”

Hướng Nam Xuyên không còn lời nào để nói, không nghĩ tới Chung Hạc Sinh nhìn qua lịch sự văn nhã, nội tâm lại đen tối như vậy, “Đợi lát nữa tôi sẽ tìm cậu ta tính sổ, đúng rồi, các cậu đừng nói sang chuyện khác, Trì Nghiễm rốt cuộc đi làm gì?”

Mập mạp ấp úng nửa ngày, Hướng Nam Xuyên chờ đến mức không thể kiên nhẫn nổi, trực tiếp hỏi Mộ Đông, “Cậu nói đi.”

Mộ Đông là một người thành thật, chưa bao giờ biết nói dối, hắn thấp giọng nói: “Đội trưởng để người khác mang nữ nhân kia đi, tôi cũng không rõ ràng lắm bọn họ đi nơi nào.”

Nữ nhân? Nữ nhân nào? Hướng Nam Xuyên đột nhiên nhớ tới nữ nhân tóc ngắn kia, Trì Nghiễm sẽ không đem người gϊếŧ chết đi, 1314 này còn phải hội báo tình hình với tổng công ty, thương lượng xử lý như thế nào với người xuyên việt phi pháp này, ngộ nhỡ Trì Nghiễm đem người ta gϊếŧ chết thì làm sao bây giờ?

“Các cậu đi tìm một chút xem hắn ở đâu.” Hướng Nam Xuyên mới vừa nói xong, liền thấy Trì Nghiễm tản bộ tới đây, đôi tay cho vào trong túi áo, thật là một bộ dáng rất nhàn nhã.

Hướng Nam Xuyên nhanh chóng hỏi hắn, “Nữ nhân kia đâu?”

Khóe miệng của Trì Nghiễm hơi hơi cong xuống, ngữ khí trầm thấp, “Cậu tìm cô ta có việc gì?”

Hướng Nam Xuyên thầm nghĩ, tôi là sợ anh đem người ta gϊếŧ chết a! Hướng Nam Xuyên lại không biết nên giải thích chuyện hệ thống như thế nào, đành phải hàm hồ nói: “Lưu cô ta lại còn có chút hữu dụng, anh trước tiên đừng gϊếŧ chết cô ta.”

Khóe miệng của Trì Nghiễm giương lên một độ cung rất nhỏ, “Tôi tự có chừng mực.”

Nghe thấy Trì Nghiễm bảo đảm, Hướng Nam Xuyên liền yên tâm, chỉ cần giữ người còn một hơi thở là được, còn về phần Trì Nghiễm muốn nghiêm hình khảo vấn như thế nào, Hướng Nam Xuyên cũng sẽ không quản.

Sau khi ăn xong bữa sáng, lại sửa sang lại một chút vũ khí, mọi người liền xuất phát đi đến đại đạo Tuyên Hoà, lần này trừ bỏ già yếu bệnh nặng, tất cả mọi người đều tham dự vào nhiệm vụ dọn dẹp.

Vũ khí không đủ, liền dùng dao phay bổ sung, mất công bách hóa có một cửa hàng chuyên bán dụng cụ cắt gọt trong bếp, bằng không thì nấu cơm bằng dao phay cũng được.

Mộ Đông còn muốn dùng mã tấu bên kia của hắn đổi với Hướng Nam Xuyên, bị Hướng Nam Xuyên cự tuyệt, “Dao phay của tôi dùng rất tiện tay, yên tâm tôi sẽ không để tang thi đến gần.”

Trì Nghiễm liếc mắt nhìn dao phay trên tay Hướng Nam Xuyên một cái, “Chờ.” Nói xong, hắn bước ra ngoài, qua vài phút sau, trên tay hắn nhiều thêm một thanh đao.

Đôi mắt Hướng Nam Xuyên không dời ra được, anh yêu thích không buông tay vuốt vuốt chuôi đao, ngón tay gập lên búng búng thân đao, vang lên tiếng thanh thúy “Tạch” một cái, dùng bằng mắt thường xem, lưỡi dao sắc bén cơ hồ có thể chặt đứt sắt, "Anh từ đâu ra lấy thanh đao này?"

Trì Nghiễm hiển nhiên không muốn trả lời, hắn né qua vấn đề này, thanh đao đưa cho Hướng Nam Xuyên, “Thích?”

Hướng Nam Xuyên dùng sức gật đầu, anh cười cười mà tiếp nhận đao, “Cho tôi?”

Trì Nghiễm gật đầu, “Thích là được rồi.”

Còn về phần thanh đao này từ đâu mà ra, Hướng Nam Xuyên đại khái đã đoán được, không nghĩ tới Trì Nghiễm sẽ làm ra hành động cường đạo như thế, thật sự là. . . Quá làm người khác. . . . Vui mừng!