Edit: Phong Nguyệt
Anh không làm nhiều quá, chỉ làm một lần rồi lấy khăn ướt lau cho Mạnh Miên Đông.
Mạnh Miên Đông nằm trên sofa, hai mắt khép lại, khẽ thở hổn hển: "Rõ ràng thoải mái như vậy mà sao lúc trước em không cảm giác được nhỉ?"
Văn Nhiên lau xong, mặc quần áo vào cho Mạnh Miên Đông, nói bóng nói gió: "Anh sẽ khiến Miên Đông của anh thoải mái hơn."
Mạnh Miên Đông nhấc mắt, mím môi cười: "Dục tiên dục tử hả? Em rất mong chờ."
"Miên Đông của anh càng lúc càng to gan." Văn Nhiên để Mạnh Miên Đông gối lên đùi mình, dùng tay chải mái tóc ướt nhẹp của Mạnh Miên Đông.
Mạnh Miên Đông ấm ức nói: "Tại anh lưu manh quá nên em mới hư đó."
Văn Nhiên vô tội hỏi: "Anh lưu manh hồi nào?"
Mạnh Miên Đông hít mũi: "Hồi nãy anh..."
Văn Nhiên ra chiều nghiêm túc hỏi: "Hồi nãy anh làm gì em?"
Mạnh Miên Đông hừ: "Cái gì cũng làm."
Văn Nhiên nghi hoặc: "Cái gì là cái gì?"
Mạnh Miên Đông biết Văn Nhiên muốn nghe những lời xấu hổ, cậu không mắc mưu đâu.
Văn Nhiên thấy Mạnh Miên Đông không đáp, xoa nắn thứ nhô ra: "Đã làm cái này sao?"
Ửng đỏ trên mặt Mạnh Miên Đông còn chưa lui đi đã đỏ hơn: "Chẳng những nắn bóp mà còn liếʍ."
Văn Nhiên đặt tay xuống dưới bụng, sờ soạng: "Đã làm cái này sao?"
"Đúng, anh còn cầm tay em..." Mạnh Miên Đông khó khăn nói, "Hỏi em có sờ thấy hình dáng của anh không."
Văn Nhiên nhìn chằm chằm Mạnh Miên Đông: "Ban nãy em không trả lời anh, bây giờ có thể nói cho anh biết không?"
Mạnh Miên Đông lấy tay che mặt, bị Văn Nhiên bắt lấy, chạm tới nơi xấu hổ, ban nãy nơi này...
Văn Nhiên vì muốn có được đáp án của Mạnh Miên Đông, cầm tay Mạnh Miên Đông, vuốt ve mọi nơi Mạnh Miên Đông thấy xấu hổ, bức Mạnh Miên Đông không thể không nói: "Có thể sờ thấy."
Đáp án này làm anh rất hài lòng, anh không bắt nạt Mạnh Miên Đông nữa, chờ Mạnh Miên Đông bình tĩnh lại, hôn lên mi gian của cậu, hỏi: "Muốn ăn trưa không?"
Mạnh Miên Đông hưng phấn nói: "Muốn, muốn, muốn, em đói."
Rõ ràng người hỏi là Văn Nhiên, vậy mà sau khi nghe Mạnh Miên Đông trả lời, lại ám muội hỏi: "Chẳng lẽ anh chưa cho em ăn no hả?"
"Đúng vậy, anh chưa cho em ăn no." Cậu lấp kín môi Văn Nhiên, len vào trong, liếʍ răng môi anh, lại nhân lúc Văn Nhiên vươn lưỡi, đẩy anh ra.
Không đợi Văn Nhiên phản ứng lại, cậu đã nắm tay Văn Nhiên nói: "Chúng ta đi ăn trưa đi."
"Ừm, đi thôi." Văn Nhiên cảm nhận dư vị vừa nãy, cảm động nói, "Miên Đông của anh ngày càng biết câu dẫn anh."
Mạnh Miên Đông nghiêng đầu hỏi: "Anh còn cần em câu dẫn?"
"Không cần, nhưng anh rất thích dáng vẻ câu dẫn của em." Văn Nhiên sờ bụng Mạnh Miên Đông, không tiếp tục đề tài này nữa.
Hai người đến một quán cháo hải sản Triều Châu, chọn cháo cá basa sò khô, xôi xíu mại, bánh bao chiên và xà lách xào dầu hào.
Ở phương diện ăn uống, Mạnh Miên Đông còn cần chú ý, vậy nên hai người lâu rồi không ăn đồ cay, đồ chiên và những món không có lợi cho quá trình khôi phục của Mạnh Miên Đông.
Ăn xong, trở lại văn phòng, Văn Nhiên tiếp tục làm việc, Mạnh Miên Đông vào phòng nghỉ trong văn phòng ngủ trưa.
Lâu rồi cậu không ngủ một mình, Văn Nhiên không có thói quen ngủ trưa nhưng vẫn ngủ chung với cậu.
Cậu cảm thấy cô đơn, Văn Nhiên đang làm việc bên ngoài, cậu cố nhẫn nhịn không quấy rầy Văn Nhiên, khi nằm xuống, cậu bỗng cảm nhận được hơi ấm của Văn Nhiên, đúng rồi, cái giường nhỏ này vốn là của Văn Nhiên, Văn Nhiên từng nằm ở đây khi bận quá không thể về nhà.
Nghĩ vậy, cả người cậu bắt đầu khoan khoái, không lâu sau ngủ mất.
Lúc ngủ, cậu mơ thấy mình khỏi hẳn, hưng phấn ôm Văn Nhiên.
Mà thực tế, bệnh tình của cậu cứ lặp đi lặp lại.
Lúc trở nặng, cậu lại muốn tự sát, nếu không có Văn Nhiên bên cạnh, cậu đã tự sát rồi.
Nhà họ ở trên tầng rất cao, không biết nhảy xuống sân thượng có sướиɠ không, không biết có phải cả người nhuộm đầy máu không, không biết não có văng ra không.
Vì bệnh tình của cậu lặp đi lặp lại, Văn Nhiên không thể không làm việc ở nhà để tiện chăm sóc cậu.
Có đôi khi tỉnh giấc giữa đêm, cậu vừa mở mắt ra là thấy Văn Nhiên đang ôm laptop ngồi bên cạnh cậu.
Thị lực của Văn Nhiên rất tốt, anh không muốn làm ảnh hưởng giấc ngủ của cậu, sử dụng laptop trong bóng tối suốt một thời gian dài, khiến cho hai mắt mệt mỏi quá độ.
Hầu như mỗi lần cậu tỉnh lại đều thấy Văn Nhiên dùng thuốc nhỏ mắt.
Cậu vô cùng đau lòng, cậu không thể bảo Văn Nhiên đừng chăm sóc cậu, cũng không thể bảo Văn Nhiên ngừng làm việc.
Cậu chỉ có thể âm thầm động viên mình nhanh chóng tốt lên.
Không biết bệnh tình lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, rốt cuộc mộng đẹp của cậu cũng thành sự thật.
Chuyện đầu tiên sau khi rời giường mỗi ngày của cậu chính là viết lên lịch một câu "Hôm nay là ngày xx sau khi Văn Nhiên cầu hôn mình", nên sau khi bác sĩ tuyên bố cậu đã khỏi hẳn, cậu biết đó là ngày thứ 546 sau khi Văn Nhiên cầu hôn cậu.
Hoá ra chỉ mới có bấy nhiêu ngày, vậy mà cậu cảm thấy mình đã bị trầm cảm dày vò rất nhiều năm.
Nhưng đối với Văn Nhiên bị cậu hành hạ, có phải 546 ngày này dài đến nỗi có rất lần tuyệt vọng không?
Ra khỏi bệnh viện, cậu thấp giọng nói: "Cảm ơn anh luôn ở bên cạnh em."
Văn Nhiên nghiêng đầu cười nói: "Anh cũng cảm ơn em cho anh ở bên cạnh em."
Hốc mắt Mạnh Miên Đông nong nóng, không nói nữa.
Hai người lên xe, người lái xe là Văn Nhiên, Mạnh Miên Đông tưởng Văn Nhiên sẽ lái về nhà, nào ngờ Văn Nhiên dừng trước một cửa hàng bán hoa.
Cậu không hiểu gì nhìn Văn Nhiên mở cửa xuống xe, cũng xuống theo.
Văn Nhiên muốn mua hoa tươi về trang trí phòng?
Tiếp đó, giọng nói nhẹ nhàng của Văn Nhiên truyền vào tai cậu: "Xin hỏi hoa hồng đỏ tôi đã đặt trước có chưa?"
Văn Nhiên muốn tặng hoa hồng đỏ cho cậu để mừng cậu khỏi hẳn?
"Đã có rồi." Nghe nhân viên cửa hàng đáp xong, Văn Nhiên mở cốp xe.
Nhân viên cửa hàng ôm từng bó từng bó hoa hồng đỏ bỏ vào trong cốp xe.
Khi hoa hồng đỏ đầy hơn nửa cốp, Mạnh Miên Đông hoang mang hỏi: "Anh mua nhiều hoa hồng đỏ như vậy làm gì?"
Văn Nhiên thần bí nói: "Bí mật, lát nữa em sẽ biết. "
Sau khi cốp xe đầy, nhân viên cửa hàng đưa thêm một bó hoa hồng đỏ cực kỳ to cho Văn Nhiên.
Văn Nhiên nhận hoa hồng đỏ, đặt lên ghế sau mới nhìn Mạnh Miên Đông nói: "Chúng ta đi thôi."
Mạnh Miên Đông rất để ý những bó hoa hồng đỏ đó, Văn Nhiên không chịu nói cho cậu biết, cậu hờn dỗi: Văn Nhiên là quỷ hẹp hòi!
Cậu chỉ lo hờn dỗi, không chịu nhìn phía trước, khi dừng xe mới nhận ra xe đang đậu trước chỗ đăng ký kết hôn, Văn Nhiên của cậu mở cửa xe cho cậu, quỳ một gối, giơ đóa hoa hồng to kia lên, trịnh trọng nói: "Miên Đông, em có đồng ý kết hôn với anh không?"
Trước chỗ đăng ký kết hôn, người qua kẻ lại không ít, bọn họ lập tức trở thành đối tượng bị vây xem.
Mạnh Miên Đông giật mình, nghẹn ngào đáp: "Em đồng ý."
Cậu cầm hoa hồng đỏ của Văn Nhiên, ngửi ngửi, khó xử nói: "Em không mang sổ hộ khẩu với chứng minh nhân dân."
"Bé ngốc." Văn Nhiên hôn trán Mạnh Miên Đông, "Anh đã đặt 999 đóa hoa hồng đỏ trước đó, đương nhiên sẽ không quên mang theo sổ hộ khẩu và chứng minh nhân dân của chúng ta."
Mạnh Miên Đông đỏ mặt, bị Văn Nhiên dắt ra khỏi xe, lướt qua các cặp đôi mới cưới, rồi bị dắt đến chỗ chụp ảnh kết hôn, điền thông tin, chính thức cùng Văn Nhiên trở thành chồng chồng hợp pháp.
Nhận được tờ hôn thú rồi mà cậu vẫn không có cảm giác chân thật, dọc đường về, một tay cầm giấy hôn thú, một tay ôm hoa hồng đỏ, nhìn giấy hôn thú và hoa hồng đỏ rồi lại nhìn Văn Nhiên.
Cứ như vậy hơn nửa tiếng, rốt cuộc cũng đến nhà.
Hai người lần lượt chuyển hoa hồng đỏ trong cốp xe vào nhà.
Phóng mắt nhìn, nơi nơi đều là hoa hồng đỏ.
Mạnh Miên Đông nâng niu tờ hôn thú trên tay, tò mò hỏi: "Sao anh mua nhiều hoa hồng đỏ vậy? Chỉ vì cầu hôn em?"
"Vì hoa hồng đỏ sẽ cùng anh và em trải qua đêm tân hôn." Văn Nhiên hài lòng nhìn Mạnh Miên Đông mặt đỏ tai hồng, đến trước mặt Mạnh Miên Đông, ngắt cánh hoa, rải lên cạnh cửa, trên sofa, trên thảm, trên giường, trong phòng tắm.
Kế đó, anh đè Mạnh Miên Đông lên cửa, phả hơi nóng lên mặt Mạnh Miên Đông: "Bắt đầu từ đây đi."
Anh vừa ôn nhu hôn hầu kết Mạnh Miên Đông vừa hỏi: "Không buông giấy hôn thú ra hả?"
"Em không muốn buông." Mạnh Miên Đông nghiêm túc nói, "Đây là món quà tốt nhất anh giành cho em."
"Món quà tốt nhất giành cho em không phải là anh sao? Mà em thích cầm thì cầm đi." Văn Nhiên vừa nói vừa di chuyển, "Anh nghĩ lát nữa em không thể cầm nổi."
"Không có chuyện đó." Giọng Mạnh Miên Đông chưa rơi xuống đất đã vỡ vụn, cậu bị Văn Nhiên đè lên cửa làm một lần.
Tiếp theo là trên sofa, trên thảm, trên giường, trong phòng tắm.
Tuy thể lực của cậu đã hồi phục, nhưng liên tục làm năm lần vẫn không chịu nỗi.
Lần cuối cùng, hai tay cậu thật sự không còn sức lực, không cầm nổi tờ hôn thú, Văn Nhiên đắc ý nói: "Anh biết ngay em sẽ không cầm nổi mà."
Cậu không nói ra lời, dựa vào người Văn Nhiên, nhìn giấy hôn thú nằm dưới mặt đất rồi mới liếc Văn Nhiên một cái.
Chờ mọi chuyện bình ổn, Văn Nhiên nhìn Mạnh Miên Đông không mở nổi mắt, đau lòng nói: "Xin lỗi, anh làm hơi quá."
"Không sao." Mạnh Miên Đông cố gắng mở hai mắt ra, "Em rất thích được anh làm, chờ em tỉnh lại làm thêm lần nữa đi, chồng em."
Từ "chồng" nghe rất êm tai, có điều quá văn hóa, thiếu một chút tình thú.
Văn Nhiên vân vê da thịt mê người được nước hoa hồng thấm ướt của Mạnh Miên Đông, dụ dỗ: "Kêu ông xã."
Mạnh Miên Đông ngoan ngoãn nói: "Ông xã."
Giọng Mạnh Miên Đông hơi khàn do lao lực quá độ, làm hai chữ "ông xã" càng gợϊ ȶìиᏂ hơn.
Văn Nhiên lấy lại bình tĩnh, cất giấy hôn thú của Mạnh Miên Đông, sau đó mở vòi cho nước vào bồn.
Tắm rửa xong, anh ôm Mạnh Miên Đông đi ngủ.
Trong lòng anh là Miên Đông của anh, giấy hôn thú của hai người đặt trên tủ đầu giường, mặc kệ anh trải qua bao nhiêu tuyệt vọng, cũng đều rất đáng giá.
Anh không biết về sau chứng trầm cảm của Mạnh Miên Đông có tái phát không, song anh tin cho dù nó tái phát, dù họ có gặp khó khăn hiểm trở khác, họ cũng có thể nắm tay nhau vượt qua.
Tác giả có lời muốn nói: Chính văn đã hết, kế tiếp là phiên ngoại.
HOÀN CHÍNH VĂN
Hoàn chính văn rồi đó mọi người