Edit: Phong Nguyệt
Hôm sau, Mạnh Miên Đông cả người bủn rủn chui ra khỏi lòng Văn Nhiên, rồi lại bị Văn Nhiên kéo về, hôn lên mặt.
Mạnh Miên Đông vốn định thừa dịp Văn Nhiên chưa tỉnh mà rời giường đến phòng sách nghiên cứu ca từ, vừa bị Văn Nhiên hôn một cái, toàn bộ tinh thần của cậu đều bị Văn Nhiên chiếm lấy, không nhớ nổi ca từ gì, bỗng chốc biến thành một con thú hoang chỉ biết tầm hoan, quấn lấy Văn Nhiên không buông.
Môi cậu bị Văn Nhiên khuấy lộng cho tê dại, anh thoáng buông ra, sau đó mυ'ŧ sâu.
Nụ hôn này không tính là nụ hôn kí©ɧ ŧìиɧ gì, có lẽ do thân thể cậu quá mức mẫn cảm, dễ dàng bị khơi dậy du͙© vọиɠ.
Trong đầu chợt hiện lên ý nghĩ như vậy, Mạnh Miên Đông liền theo bản năng ôm chặt Văn Nhiên.
Văn Nhiên không tiếp tục hôn Mạnh Miên Đông nữa mà phả một ngụm nhiệt khí, nói: “Rời giường nào.”
Đại lưu manh sáng sớm đã chọc ghẹo lưu manh, còn dùng điệu bộ nghiêm chỉnh như thế, khiến Mạnh Miên Đông tức đến nghiến răng.
Cậu trừng Văn Nhiên, chui ra khỏi l*иg ngực anh, cởi đồ ngủ trước mặt anh, đang muốn thay áo phông và quần jean thì nghe thấy Văn Nhiên ở phía sau cậu huýt sáo nói: “Đẹp lắm.”
Cậu biết Văn Nhiên đang ám chỉ vết hôn trên người cậu, nhất thời càng ngứa ngáy khó nhịn, sau đó Văn Nhiên nói: “Xoay lại đây.”
Cậu chần chờ không chịu xoay người, nhanh mặc áo phong vào, sau đó áo phông của cậu bị kéo xuống.
Tên lưu manh kéo áo của cậu nói: “Xoay qua, anh giúp em.”
“Không…”
muốn anh giúp, lời còn chưa nói hết đã cầm lấy.
Cậu không nói nữa, tùy ý Văn Nhiên giúp cậu.
Xong việc, cậu bị Văn Nhiên ôm trở về giường, Văn Nhiên lau thân thể cậu sạch sẽ, thay qυầи ɭóŧ rồi mặc quần jean giúp cậu.
“Em nghỉ ngơi một tí đi.” Văn Nhiên thay quần áo rồi đi rửa mặt
Rửa mặt xong, anh lại tới phòng ngủ, hỏi Mạnh Miên Đông: “Em ngồi dậy được chứ?”
“Đương nhiên được.” Giọng Mạnh Miên Đông có chút khàn khàn, tất cả là do tối qua quá mức kịch liệt.
Cậu tự đứng lên, đi rửa mặt, ra khỏi phòng tắm, thấy Văn Nhiên đang cầm một chiếc mũ bucket*: “Miên Đông, qua đây.”
*Mũ vành rộng.
“Em…” Cậu muốn nói em không quan trọng, không ai nhận ra em đâu, nhưng lại sợ nhỡ bị người nhận ra sẽ rước phiền phức cho Văn Nhiên, liền ngoan ngoãn để Văn Nhiên đội mũ bucket lên cho mình, dạo này cậu cũng hơi bị chú ý, tuy độ chú ý của cậu độ còn kém rất xa rất xa ba năm trước, dáng vẻ của cậu cũng kém rất xa rất xa thiếu niên tinh xảo ba năm trước.
“Miên Đông thật ngoan.” Văn Nhiên đeo kính đen và đội mũ lưỡi trai lên cho mình, kéo mũ bucket thấp xuống cho Mạnh Miên Đông rồi mới nắm tay Mạnh Miên Đông ra ngoài.
Nhà Mạnh Miên Đông ở tầng năm, là tầng cao nhất, lúc tới lầu một, Văn Nhiên buông tay cậu ra.
Rõ ràng Văn Nhiên đang ở nơi cậu có thể chạm đến, cậu vẫn cảm thấy cô đơn.
Đúng vậy, chính là cô đơn.
Cô đơn đến mức muốn tay trong tay với Văn Nhiên trước mặt công chúng.
Nhưng không thể.
Văn Nhiên bén nhạy cảm giác được sự cô đơn của Mạnh Miên Đông, liền nắm tay cậu.
Khung xương Mạnh Miên Đông hơi nhỏ, tay cũng nhỏ hơn anh, tay anh có thể có thể nắm trọn tay Mạnh Miên Đông.
Song, Mạnh Miên Đông lại rút tay ra.
Văn Nhiên đã từng nói chờ cậu khôi phục lại trạng thái ba năm trước, có tự tin đối mặt dư luận rồi công khai, cậu tự hỏi bản thân, cậu cảm thấy mình không thể khôi phục lại trạng thái ba năm trước, cũng không có tự tin đối mặt dư luận, càng không muốn cản trở tiền đồ của Văn Nhiên.
Thế nên cậu mới rút tay ra.
“Miên Đông…” Cậu nghe Văn Nhiên gọi cậu, cậu cười nói với anh, “Em đói rồi, chúng ta đi thôi.”
“Được, đi thôi.” Văn Nhiên có thể đoán được suy nghĩ của Mạnh Miên Đông, anh không muốn ép buộc Mạnh Miên Đông nên không vạch trần.
Hai người đi tới tiệm bán cháo ăn sáng, rồi lái xe đến phòng GYM.
Có phòng tập GYM riêng thật tốt, không cần lo lắng có người phát hiện, hai người mở phòng ra, cả phòng chỉ có hai máy chạy bộ, ha người tháo bỏ hết các lớp ngụy trang, đổi thành quần áo thể thao rồi đến chạy bộ.
Cơ bắp trên người Văn Nhiên không đến mức đồ sộ nhưng rắn rỏi, chạy bộ thôi mà cũng có một loại mỹ cảm không nói thành lời, còn Mạnh Miên Đông lại chạy một cách vô cùng lao lực.
Mạnh Miên Đông thở hồng hộc, tắt máy chạy bộ, hâm mộ nhìn Văn Nhiên.
Mắt Văn Nhiên nhìn phía trước, lúc Mạnh Miên Đông đang nhìn anh, anh lại hỏi: “Miên Đông háo sắc đang nhìn cơ bắp của anh sao?”
Mạnh Miên Đông lập tức phủ nhận: “Không phải, em đang nhìn tư thế chạy bộ của anh.”
Văn Nhiên thất vọng nói: “Thì ra em thích tư thế chạy bộ của anh hơn cơ bắp của anh sao?”
Mạnh Miên Đông gật đầu: “Đúng đó.”
Văn Nhiên giảo hoạt nói: “Vậy mà lần nào em đều cơ bắp của anh, lúc…”
Anh cố ý ngừng lại, chờ Mạnh Miên Đông giậm chân, không ngờ Mạnh Miên Đông lại bình tĩnh nói: “Đó là em đang nghiên cứu kết cấu thân thể của anh.”
Đây là những lời Văn Nhiên nói khi anh dụ dỗ Mạnh Miên Đông cởi đồ, anh mong đợi nói: “Trò Mạnh, em dám trộm thoại của thầy, em nói xem thầy nên phạt em thế nào đây?”
Mạnh Miên Đông ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nghỉ ngơi, hai tay chống cằm, đáng thương nói: “Thầy Văn muốn trừng phạt em thế nào?”
Văn Nhiên thừa nước đυ.c thả câu: “Để thầy suy nghĩ kỹ đã.”
Mạnh Miên Đông đề nghị: “Cuối giờ giữ lại hay phạt chép sách?”
Văn Nhiên nghiêm túc nói: “Phạt đứng, phạt em đứng từ tám giờ tối đến mười giờ tối.”
Mạnh Miên Đông làm bộ run rẩy: “Thầy Văn ác quá, thật đáng sợ.”
“Đừng sợ, thầy Văn không phải không không có tình người, chỉ cần em biểu hiện tốt, không cần đứng đến mười giờ tối…” Văn Nhiên nhấn mấy chạy bộ nhanh một chút, “Đứng đến 9 giờ 59 phút là được rồi.”
Mạnh Miên Đông ai oán: “Mười giờ tối với 9 giờ 59 chỉ kém một phút, thầy Văn quá có tình người!”
“Em cũng thấy thầy rất có tình người đúng không? Vậy là được rồi.” Văn Nhiên vừa chạy, vừa trò chuyện với Mạnh Miên Đông, hơi thở đểu đều, một chút cũng không loạn, cước bộ cũng đều đều.
Mạnh Miên Đông nghỉ ngơi thêm mười phút rồi tiếp tục leo lên máy chạy bộ.
Cậu không thể chạy nhanh nổi, chưa tới mười lăm phút, đã triệt để gục ngã, tắt máy chạy bộ, ngồi phịch trên ghế.
Văn Nhiên bước xuống, ngồi cạnh Mạnh Miên Đông, để cậu dựa vào anh, đồng thời vỗ nhẹ sau lưng Mạnh Miên Đông, giúp cậu nhuận khí.
Chờ Mạnh Miên Đông ổn định, anh và cậu cùng vào phòng tắm tắm gội, tắm xong, thay quần áo lại, rồi cùng nhau ăn trưa.
Bữa trưa là món Nhật, bọn họ chọn sushi gan ngỗng, sushi cá hồi nướng tiêu đen, tako Wasabi, sushi cuộn california, sashimi, salad cá ngừ, chuka wakame, cá shisamo nướng muối, Sukiyaki, Unagidon.
Bởi vì bọn họ tạm thời đều không việc làm nên có nhiều thời gian, bữa ăn này ăn những hai tiếng mới xong.
Sau khi ăn xong, họ lái xe về nhà, Văn Nhiên nằm ở trên giường cầm di động xem tin tức, Mạnh Miên Đông có thói quen ngủ trưa nên đã sớm đi ngủ.
Ngủ khoảng nửa tiếng, Mạnh Miên Đông xuống giường trốn vào phòng sách, Văn Nhiên thì bắt đầu nấu canh vịt hầm măng.
Ba tiếng sau, bọn họ cùng nhau ăn cơm tối.
Ăn tối xong, Mạnh Miên Đông dọn dẹp, hai người lại nhân lúc trời tối đi tản bộ.
Tản bộ khoảng chừng một tiếng thì quay về nhà, Văn Nhiên ngồi trên ghế sofa xem tv, Mạnh Miên Đông lại trốn vào phòng sách.
Văn Nhiên không xem concert của Mạnh Miên Đông trên DVD nữa, mà đổi tiết mục khác.
Từ sau khi ngừng quay phim, anh và Mạnh Miên Đông mỗi ngày đều lặp lại những việc giống nhau, một ngày ba bữa, đến phòng GYM, nếu ăn tối xong mà không mưa thì họ sẽ đi tản bộ, xong trở về tắm, cùng nhau xem TV, cỡ chín giờ rưỡi trở về phòng ngủ, có đôi khi làʍ t̠ìиɦ, có đôi khi chỉ an ủi cho nhau.
Một cuộc sống bình thường nhưng những điều bình thường này chính là những thứ anh mong mỏi, ở thế giới thật anh liều mạng gây dựng sự nghiệp cũng là vì cuộc sống bình thường này.
Mong muốn của anh chỉ có Mạnh Miên Đông, hiện tại Mạnh Miên Đông ở trong phòng sách cách anh không xa, thỉnh thoảng có tiếng đàn và tiếng hát loáng thoáng cất lên.
Đến khoảng chín giờ, Mạnh Miên Đông ra khỏi phòng sách, dựa sát vào anh, cùng anh xem tivi.
Xem không bao lâu, anh ra vẻ thầy giáo, nói với Mạnh Miên Đông: “Trò Mạnh, nên đứng lên phạt đứng rồi.”
Mạnh Miên Đông cho rằng Văn Nhiên chỉ nói chơi, ai ngờ Văn Nhiên thực sự bắt cậu phạt đứng, cậu cọ cọ vào lòng Văn Nhiên, nói: “Em không muốn phạt đứng đâu.”
Văn Nhiên không hề bị Mạnh Miên Đông làm dao động, nói: “Mạnh Miên Đông, đứng lên đi phạt đứng.”
“Được rồi.” Mạnh Miên Đông từ trên ghế salon đứng lên, nhìn phía Văn Nhiên, “Đến chỗ nào đứng đây?”
Văn Nhiên đáp: “Vào phòng ngủ phạt đứng, xoay lưng về phía cửa.”
Mạnh Miên Đông đi vào phòng ngủ, Văn Nhiên cũng theo vào, ngồi ở trên giường, nhìn Mạnh Miên Đông đứng.
Mạnh Miên Đông xoay đầu, nhìn Văn Nhiên, đáng thương nói: “Văn Nhiên…”
“Gọi Thầy Văn…” Văn Nhiên đi tới phía sau Mạnh Miên Đông, ngồi xổm xuống, duỗi lưỡi liếʍ.
“Ưm…” Văn Nhiên lần đầu tiên làm như vậy, Mạnh Miên Đông ngẩn ra, liên tục nói, “Bẩn lắm, bẩn lắm, đừng…”
Văn Nhiên tỉ mỉ thưởng thức: “Không bẩn.”
Mạnh Miên Đông đứng không vững, lại bị Văn Nhiên ấn lưng: “Trò Mạnh, nghiêm túc đứng phạt.”
Thầy trò play này chừng nào mới kết thúc đây?
Văn Nhiên bắt cậu phạt đứng chính là vì làm chuyện này sao?
Cũng không lâu lắm, Văn Nhiên liền xông vào, cằm cậu bị Văn Nhiên bóp, không thể không quay đầu lại cùng Văn Nhiên hôn môi.
Bởi vì cậu quá dễ dàng động tình, bị Văn Nhiên hôn sâu một cái liền đứng không vững, thế nên bọn họ rất ít đứng làm.
Bây giờ cậu không thể đứng không vững nữa, nếu không phải bị áp trên cửa đã sớm ngã xuống.
Cửa phòng ngủ bị va đập từng đợt từng đợt, âm thanh vô cùng thanh thúy, dội vào hai tai Mạnh Miên Đông làm tai trái hơi hơi ù.
Dù cậu đang cố gắng cai rượu, mỗi ngày đều ngủ sớm, bắt đầu rèn luyện, không hề chìm trong bi quan mà tận lực duy trì lạc quan, nhưng tai trái không có tiến triển gì.
Chút ù tai này thực ra cũng không khó chịu, bởi vì từ lâu cậu đã quen với chứng ù tai nặng hơn, ù tai khiến đầu cậu đau nhức, nôn mửa.
Chẳng qua nó lại tàn nhẫn nhắc nhở cậu là một kẻ tàn phế.
Như là có thể cảm ứng được cậu ù tai, Văn Nhiên hôn tai trái, từ thính tai đến dái tai, từ dái tai đến vành tai, rồi hôn vào trong lỗ tai, cuối cùng đầu lưỡi Văn Nhiên liếʍ lấy lỗ tai cậu.
Tai trái được hôn là một chuyện vô cùng dễ chịu, vì nó chứng mình khuyết điểm của cậu ở trong mắt Văn Nhiên chẳng là gì, cậu trong mắt Văn Nhiên không phải là người tàn tật.
Lỗ tai bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, những bộ vị khác cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chứng ù tai không biết đã biến mất hay do cậu không để ý đến, cậu không cảm giác được gì cả.
Qua hơn nửa tiếng, cậu đứng không nổi nữa, không thể không xin Văn Nhiên tha thứ: “Chúng ta đến giường có được không?”
Văn Nhiên phê bình: “Trò Mạnh, em mới bị phạt đứng một tiếng đã không chịu nổi nữa? Em thật là một học sinh hư.”
Mạnh Miên Đông đạp Văn Nhiên một cái: “Không cho anh bắt nạt em.”
“Sắp ra rồi.” Văn Nhiên biện hộ, “Thầy đang dạy dỗ em.”
Mạnh Miên Đông cạn lời: “Thầy Văn, có ai dùng phương pháp này giáo dục học trò chứ?”
Văn Nhiên nghiêm túc nói: “Tự thể nghiệm không tốt sao?”
“Không…” Mạnh Miên Đông muốn tiếp tục kháng nghị, nhưng bởi vì Văn Nhiên đột nhiên tăng thêm sức mà nói không ra lời.
Âm thanh vang vọng vào tai cậu vẫn là tiếng cửa phòng ngủ bị va chạm, dường như không ù tai nữa.
Thật ra cậu hơi đau nhưng kɧoáı ©ảʍ đã lấn át đau đớn
Làm hai lần, cậu mới bị Văn Nhiên ôm trở về trên giường làm lần thứ ba.
“Phạt đứng kết thúc.” Văn Nhiên hôn lên mảng đỏ trên ngực cậu, “Đau không?”
“Đau.” Cậu làm nũng nói, “Anh nhanh xoa em đi.”
Văn Nhiên cười nói: “Không phải anh đang xoa em sao?”
Xoa như thế sao đủ, Mạnh Miên Đông bất mãn: “Xoa em nhiều hơn nữa.”
Văn Nhiên bật cười: “Miên Đông thật háo sắc.”
Mạnh Miên Đông phản pháo: “Còn không phải do anh thích lưu manh với em.”
“Không phải em thích anh lưu manh với em sao?” Văn Nhiên không khách khí mà tiếp tục lưu manh, lưu manh đến khoảng một giờ sáng mới đi tắm.
Tắm xong, anh ôm Mạnh Miên Đông về giường, hôn trái cậu, nói: “Xin lỗi vì không thể để em ngủ sớm.”
“Không sao, em rất thoải mái.” Mạnh Miên Đông mơ mơ màng màng nói xong, liền chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ ba, Mạnh Miên Đông ngủ thẳng gần mười một giờ trưa mới tỉnh lại.
Vừa tỉnh lại cậu đã ngửi thấy mùi pizza.
Mấy hôm trước, Văn Nhiên có mua một lò nướng, hôm nay liền thử làm pizza hải sản kết hợp với thịt đỏ, anh không mua mì sẵn mà tự làm, hải sản là tôm hùm Mỹ, thịt đỏ là bò bít tết, còn thịt xông khói, cà rốtvà ớt để hai bên.
Mạnh Miên Đông lần theo mùi hương đến phòng bếp, Văn Nhiên đem bưng pizza từ lò nướng ra, dù là hình dáng hay mùi vị đều không thua kém tiệm pizza.
Mạnh Miên Đông nhịn không được cười nói: “Văn Nhiên, anh nhất định là người có trù nghệ giỏi nhất giới giải trí.”
Văn Nhiên không biết xấu hổ nói: “Anh cũng là người đẹp trai tiêu sái nhất giới giải trí.”
Quả thực, bàn về dáng dấp, đúng là trong vòng này không ai so nổi với Văn Nhiên, nhưng từ Văn Nhiên trong miệng thốt ra lại khiến người ta muốn phỉ nhổ.
Đáng tiếc, không biết phải phỉ nhổ chỗ nào.
Không đợi Mạnh Miên Đông nghĩ kỹ làm sao phỉ nhổ Văn Nhiên, cậu lại nghe Văn Nhiên nói: “Nếu không… làm sao anh khiến Miên Đông của anh mê muội mất lý trí được chứ.”
Mạnh Miên Đông cãi: “Anh làm em mê muội mất lý trí hồi nào?”
Văn Nhiên xấu xa nắn eo Mạnh Miên Đông: “Em không bị anh mê muội mất lý trí à?”
Eo Mạnh Miên Đông rất mẫn cảm, chỉ đành khuất phục: “Có, chỗ nào cũng bị anh mê muội mất lý trí hết.”
Văn Nhiên hài lòng, nói: “Nào, đến ăn pizza.”
Pizza có mười hai miếng, đủ cho bọn họ ăn, Văn Nhiên lại bưng món Borsch vừa nấu xong lên bàn, rồi bắt đầu bữa trưa.
Vừa tỉnh ngủ không bao lâu, Mạnh Miên Đông không ngủ trưa nữa mà cùng Văn Nhiên đến phòng tập GYM.
Sau khi trở vể, Mạnh Miên Đông lại trốn tới phòng sách.
Văn Nhiên hy vọng lúc Mạnh Miên Đông soạn ca từ có thể để anh ngồi bên cạnh nhưng bây giờ Mạnh Miên Đông chưa thể được, có điều nếu như Mạnh Miên Đông mê mang, gặp cản trở, nhất định sẽ tới bên cạnh anh, như vậy là đủ rồi.
Tất cả tiến bộ phải tiến hành từng bước, Mạnh Miên Đông từ một con nhím biến thành một con mèo con, từ không dám tiếp xúc âm nhạc đến một lần nữa cầm lấy đàn guitar bắt đầu tác ca khúc, trước sau không đến hai tháng đã làm anh nhìn với cặp mắt khác xưa, anh không thể đòi hỏi hơn được.
Cho dù hiện tại anh và Mạnh Miên Đông cách một cánh cửa, nhưng anh biết tối đa hai giờ sau, Mạnh Miên Đông sẽ trở lại bên cạnh anh, bởi vì sắp đến giờ ăn tối rồi.
Tối ngày thứ tư, lúc bọn họ đang trên đường tản bộ về, một con Samonyed vọt tới, đi vòng vòng quanh Mạnh Miên Đông.
Văn Nhiên đột nhiên nhận ra được con Samonyed này chính là con chó thích được Mạnh Miên Đông xoa đầu, tên là Husky, được Mạnh Miên Đông gọi là đứa nhỏ đáng yêu.
Tuy Husky rất đáng yêu, nhưng hình dung nó bằng cụm từ “đứa nhỏ đáng yêu” thì thật quái dị.
Mạnh Miên Đông bên cạnh anh ngồi xổm xuống, sờ đầu Husky một cái, Husky liền vui vẻ vẫy vẫy đuôi.
Sờ chưa được bao lâu, “con sen” của Husky lén lén lút lút đi tới chỗ Mạnh Miên Đông, thấp giọng nói: “Tiểu Miên Đông, anh không biết dạo này anh rất được chú ý sao? Còn dám mỗi ngày tản bộ, may mà quanh đây không có ai.”
Mạnh Miên Đông cười nói: “Không có chuyện gì.”
“Con sen” lo lắng nói: “Anh vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn, không phải anh và Văn Nhiên mới bị chụp lén sao.”
Chuyện chụp lén đã kết thúc, Văn Nhiên cố ý tìm bảo tiêu tuần tra ở tiểu khu, không nhìn thấy cẩu tử nữa.
Có lẽ vì chụp lén cậu và Văn Nhiên không có giá trị, cũng chả phải ở chung với nữ minh tinh.
Nhưng Mạnh Miên Đông vẫn thật lòng nói: “Cảm ơn em quan tâm.”
“Đừng khách sáo.” Lúc này “Con sen” mới phát hiện Văn Nhiên đứng bên cạnh Mạnh Miên Đông, cô cẩn thận nhìn Văn Nhiên, muốn kinh hô, cố che miệng, “Là Văn Nhiên sao? Anh là bạn của Tiểu Miên Đông?”
Thấy Văn Nhiên gật đầu, cô ngạc nhiên nói: “Văn Nhiên, em là fan của anh.”
Nói đoạn, cô chỉ chỉ Husky: “Husky cũng là fan của anh.”
Văn Nhiên nhìn cô gái đáng yêu từng được Mạnh Miên Đông ôm, ưu nhã cười nói: “Cám ơn em đã ủng hộ điện ảnh của tôi.”
— Anh bắt được trái tim Mạnh Miên Đông, cũng bắt được dạ dày Mạnh Miên Đông, không sợ Mạnh Miên Đông bị người khác bắt cóc.
“Em thích nhất là phim điện ảnh của anh, Husky, Tiểu Samonyed, bạn trai em cũng nhất thích phim điện ảnh của anh.” “Con sen” nhớ lại, “Bộ phim điện ảnh đầu tiên mà em và bạn trai đi xem lúc cả hai còn trong giai đoạn mập mờ chính là bộ phim anh diễn chính, lúc xem cảnh nóng của anh và nữ chính mà đỏ bừng mặt.”
Cảnh nóng! Mạnh Miên Đông đương nhiên đã xem phim kia, là một bộ điện ảnh, ngay cả cảnh nóng cũng rất nghệ thuật, có tìиɧ ɖu͙©, không thể kìm chế nhưng không phản cảm, trước khi yêu nhau, Mạnh Miên Đông cảm thấy đỏ mặt, nhưng chưa từng nghĩ sẽ có ngày cùng Văn Nhiên lên giường, hoặc có lẽ là cậu vốn không nghĩ tới mình sẽ thành đồng tính luyến ái.
Sau khi hai người yêu nhau, cậu sợ mình ghen, không xem lại phim đó nữa, bị “con sen” nhắc tới, nhất thời ăn dấm chua, chẳng qua có “con sen” ở đây, cậu không bộc lộ ra ngoài, bình tĩnh nói: “Anh xem cảnh đó cũng thấy ngượng ngùng.”
“Con sen” bỗng dưng nói: “Hai người có thể cùng nhau xem lại cảnh đó, không biết Văn Nhiên có ngại không, thật tò mò~”
Mạnh Miên Đông nói sang chuyện khác: “Ngoại trừ cảnh nóng, em còn thích cảnh nào?”
“Con sen” trầm tư suy nghĩ: “Cảnh tự an ủi cũng rất tuyệt, mập mờ lại tinh tế, thể hiện rõ nhớ nhung của nam chính dành cho nữ chính.”
Mạnh Miên Đông lại hỏi: “Ngoại trừ tự an ủi thì sao?”
“Con sen” đáp: “Cảnh tự hành hạ mình, em và bạn trai em đều khóc, Husky với Samonyed sửa gâu gâu, bọn em còn vì thế mà bị hàng xóm mắng vốn.”
Nói xong, cô đắc ý: “Văn Nhiên, em có toàn bộ DVD phim của anh, em và bạn trai em xem cảnh anh tự hành hạ mình ba lần trong rạp chiếu phim, em khóc đủ ba lần, cái phim bị hàng xóm mắng đã xem năm lần.”
Husky “gâu” một tiếng tán thành.
Khẩu vị “con sen” này nặng như vậy đó!
Mạnh Miên Đông ở trong lòng lặng lẽ nghĩ, đồng thời lại rất vui vẻ Văn Nhiên được người thích.
Note: Là thích kiểu thần tượng phim ảnh!
Văn Nhiên hài lòng nhìn Mạnh Miên Đông ăn dấm, muốn sờ tai Husky, nào ngờ bị nó tránh né.
Husky là fan của tôi như đã nói đâu?
Husky dùng con mắt đen láy liếc nhìn Văn Nhiên, sau đó cọ cọ chân Mạnh Miên Đông, muốn Mạnh Miên Đông xoa đầu một cái.
Mạnh Miên Đông lần nữa xoa xoa đầu Husky, Văn Nhiên chưa từ bỏ ý định, nhân cơ hội muốn xoa tai Husky, lại bị Husky tránh thoát.
“Con sen” lúng túng nói: “Husky thích tiểu Miên Đông hơn nha.”
Văn Nhiên ung dung nói: “Không sao, Miên Đông quả thực rất đáng được Husky thích.”
Mạnh Miên Đông nhìn Husky cực lực cự tuyệt Văn Nhiên, thầm cười trộm, sau đó sờ sờ lưng và đuôi Husky.
Husky bị sờ đuôi, lăn trên mặt đất, ngửa bụng lên.
Mạnh Miên Đông liền xoa xoa bụng Husky.
Husky thoải mái hơi híp mắt lại, không ngừng vẫy đuôi.
Nhưng chỉ cần Văn Nhiên hơi nhích gần một chút, Husky lại đứng lên, trở về trạng thái một con Samonyed bình thường.
Mạnh Miên Đông không khỏi phì cười, “con sen” vội vàng giải thích: “Văn Nhiên, Husky thực sự rất thích xem phim điện ảnh của anh.”
Văn Nhiên ưu nhã cười: “Nó không thích tôi xoa nó.”
Anh thầm bổ sung trong lòng:
Không sao, chỉ cần Miên Đông của mình thích được mình xoa là đủ rồi.
“Con sen” sợ quấy rầy Mạnh Miên Đông và Văn Nhiên, tạm biệt hai người, sau đó nói với Husky: “Husky, đi thôi.”
Husky vẫn còn luyến tiếc Mạnh Miên Đông, cọ chân vào Mạnh Miên Đông, mới bị “con sen” nắm đi.
Văn Nhiên liếc mắt nhìn “con sen” và Husky, kề tai Mạnh Miên Đông nói: “Không biết sau này họ có tiến hóa thành fans cp của chúng ta không, tên cp anh đã nghĩ xong rồi, cứ gọi, CP danh ta đều nghĩ xong, cứ gọi Nhiên Đông.”
Nhiên Đông, đốt cháy mùa đông, mình quả thật bị Văn Nhiên đốt cháy, kể cả thân thể lẫn tinh thần.
Nhưng cảnh nóng, cảnh tự an ủi gì đó vẫn không thể cho qua được!
Mạnh Miên Đông nhón chân lên, cắn môi Văn Nhiên một cái: “Về nhà, chúng ta xem lại cảnh nóngcủa anh đi!”
— Cảnh nóng- Hai chữ trọng tâm.
Văn Nhiên cười trêu: “Chua quá.”
Mạnh Miên Đông cũng có giữ cái đĩa kia, cậu bỏ nó vào ổ đĩa trên máy tính, chiếu lên tường.
Cảnh nóng nằm ở đoạn cuối bộ phim, là cảnh tiếp xúc thân mật duy nhất của nam nữ chính, cũng là lần cuối cùng.
Sau đó, bi kịch xảy ra, nam chính bị hãm hại thành gian tế của địch quốc, chịu đủ mọi tra tấn hành hạ đến chết, thi thể bị treo trên cửa thành, còn nữ chính bị mẹ ruột phát điên xô ngã, gáy đập xuống đất, mất trí nhớ.
Từ ngày đó trở đi, nàng không nhớ nỗi từng có một thiếu niên chăn trâu vì nàng mà trở thành tướng quân chiến công hiển hách.
Khi nàng đến núi dâng hương, vô tình vén màn kiệu lên nhìn thấy người yêu bị treo trên cổng thành, bởi vì thi thể quá mức kinh khủng mà vội nhắm mắt lại, đồng thời thúc giục kiệu phu: “Đi nhanh lên.”
Cảnh cuối cùng là hình ảnh một cô nương quỳ gối trước tượng nguyệt lão, thành kính cầu xin: “Xin nguyệt lão ban cho con một đoạn nhân duyên mỹ mãn.”
Cảnh thân mật mãnh liệt, say sưa làm nổi bật kết cục tàn nhẫn, tuyệt vọng, lúc phim này mới chiếu, không ít người rơi lệ, trong đó bao gồm cả Mạnh Miên Đông.
Diễn xuất của Văn Nhiên rất động lòng người, dẫu diễn vai thi thể cũng có sức hút, nữ diễn viên diễn cùng anh cũng là diễn viên nổi tiếng phái thực lực, hai người từ đầu đến cuối đều bắn ra tia lửa ái tình mãnh liệt, còn vì vậy bị truyền scandal.
Song bởi không có ai chứng kiến, cũng không chụp được quan hệ thân mật, nên scandal nhanh chóng kết thúc.
Lúc xem đến cảnh nóng, Mạnh Miên Đông không nhịn được muốn đè Văn Nhiên xuống làm chuyện quá đáng hơn trong phim, nhưng khi xem đến kết cục, cậu nhịn không được khóc lên.
Văn Nhiên ôm Mạnh Miên Đông vào lòng, hôn nước mắt của cậu: “Đừng khóc.”
Mạnh Miên Đông càng khóc lợi hại hơn, nghẹn ngào nói: “Thật đáng thương, thật đáng thương..”
Văn Nhiên ôn nhu nói: “Anh không thấy đau lòng chút nào, bởi vì có Miên Đông nằm trong lòng anh.”
Thế nhưng Mạnh Miên Đông lại nói: “Anh không đáng thương chút nào, ngày nào anh cũng bắt nạt em, là nhân vật anh diễn đáng thương.”
Nghe Mạnh Miên Đông nói như vậy, Văn Nhiên đột nhiên ghen tỵ với “chính mình” có thể làm Mạnh Miên Đông nổi máu ghen, có thể làm cho Mạnh Miên Đông khóc nức nở.