*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mọi người hoan nghênh thần tượng trở về.
Hoan nghênh.
”
Đám fan hâm mộ bắt đầu hô hào.
Thậm chí có một số fan hâm mộ còn thoát khỏi sự kiềm chế, xông về phía trước để đón tiếp thân tượng của mình.
Đám người Cao Triệu Minh thuận thế đi xuống tàu.
Chỉ cần bọn họ đến Lạc Việt thì chuyện khôi phục thân phận đều không là vấn đề gì cả.
Cửa quan trọng nhất đã qua rồi.
Hàng nghìn tỉnh anh đều đắc ý bước vào Lạc Việt, rất nhiều ánh mắt còn kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Dương Hạo Quân.
Sắc mặt nhóm người Tiêu Phong rất khó nhìn.
Sự việc đã phát triển đến mức bọn họ không muốn nhìn thấy.
Lần này không dễ khống chế chỉ có thể trơ mắt ra nhìn.
Phương pháp hòa bình cũng đều không được nữa, chứ đừng nói đến phương thức bạo lực.
“Ai cho các người xuống đây?”
Lúc này, giọng nói của Dương Hạo Quân vang lên.
“Hả?”
Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên người Dương Hạo Quân.
Chỉ nhìn thấy Dương Hạo Quân đi từng bước về phía nhóm người, sau đó dừng trước mặt bọn họ.
Dương Hạo Quân giẫm lên vạch kẻ, lạnh giọng nói: “Tôi xem ai dám bước về phía trước một bước.
" “Ai dám bước qua vạch kẻ này, tôi sẽ không lưu tình”
Đám người Tiêu Phong nhìn thấy Dương Hạo Quân tức giận, trong lòng lo lắng không yên.
“Sư phụ, cái này không hợp lắm đâu? Chuyện này không thể làm lớn được?”
Tiêu Phong nói nhỏ bên tai Dương Hạo Quân.
“Xảy ra chuyện gì, một mình tôi sẽ tự gánh vác”
Thái độ của Dương Hạo Quân rất kiên quyết.
“Sao anh lại bá đạo như vậy chứ? Anh cho rằng anh là ai chứ?”
“Đám fan hâm mộ bắt đầu không đồng ý.
Cao Triệu Minh cười nói: “Tôi ngược lại muốn xem nếu như bước lên vạch này thì sẽ thế nào?”
Cao Triệu Minh kiêu ngạo nhìn Dương Hạo Quân, giâm qua vạch mà Dương Hạo Quân chỉ định.
“Bây giờ thì sao? Anh làm gì được tôi?”
Cao Triệu Minh nhìn Dương Hạo Quân cười lạnh nói.
Dương Hạo Quân nhíu mày nhìn Cao Triệu Minh.
"Ầm? Giây tiếp theo, Dương Hạo Quân giơ chân lên, đạp Cao Triệu Minh bay đi.