*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đoàn Kim Hạo cực kỳ đắc ý nhìn mấy người.
Dám làm mất mặt cậu ra? Đáng chết! Lâm Hiểu Hàm cũng tức giận nói: “Tôi còn tốt bụng, chỉ cân mấy người xin lỗi vì chuyện lúc nãy, chuyện này coi như cho qua, cũng không để bọn họ làm khó mấy người!”
Cô ta còn đang vướng mắc vấn đề trước đó.
Cảm thấy bản thân không sai! Là bọn Dương Hạo Quân sai! Cô ta canh cánh trong lòng.
“Đúng vậy, xin lỗi đi! Chỉ cần xin lỗi, tôi sẽ tha cho mấy người!" Đoàn Kim Hạo nói theo.
“Chúng tôi không sai, xin lỗi cái gì?”
Dương Hạo Quân hỏi ngược lại.
Buồn cười quá nhỉ? Cảm thấy bản thân có chút quyền lực là có thể ép người khác xin lỗi? Nếu đây là ở nước ngoài, Dương Hạo Quân đã tát chết từ lâu rồi.
Dẫu sao cũng là người dân Lạc Việt.
Anh mở một mắt nhắm một mắt vậy.
“Con mẹ nó anh không uõng rượu mời mà thích uống rượu phạt à? Còn không sai?”
Đoàn Kim Hạo trực tiếp tức giận.
“Tôi hỏi lân cuỗi cùng mấy người có xin lỗi không? Nếu không xin lỗi thì tôi không quan tâm mấy người nữa!”
Lâm Hiểu Hàm tức giận nói.
Theo cô ta thấy, là đang cho mấy người Dương Hạo Quân một cơ hội.
Chỉ cần bọn họ xin lỗi là xong chuyện rồi! Này thì có gì chứ? Xin lỗi thì cô ta sẽ bảo Đoàn Kim Hạo đừng ra tay, bọn họ đều rời đi an toàn.
Chỉ là bọn họ không cảm kích! Vậy thì cô ta không quan tâm nữa.
Tùy cho Đoàn Kim Hạo dạy bọn họ một bài học! Dương Hạo Quân cười: “Xin lỗi thì không thết Hơn nữa đợi lát nữa mãy người sẽ phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi!”
“Cái gì? Dập đầu xin lỗi anh? Sao có thể chứ?”
Một câu nói khiến Đoàn Kim Hạo bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tức giận.
Lâm Hiểu Hàm và các bạn học cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Bây giờ người đang ở thế khó là mấy người Dương Hạo Quân mà? Sao lại bắt bọn họ xin lỗi ngược lại? Nhưng câu này khiến Lâm Hiểu Hàm hoàn toàn tức giận.
Cô ta quyết định không quan tâm đến chuyện này nữa.
“Mấy người không tin sao?”
- -------------------