*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh ấy chính là một đứa trẻ mồ côi.
Nhà họ Chí chính là nhà mẹ ruột của anh.
Có vẻ như anh ấy khá phù hợp với vấn đề này.
Nhưng làm sao Dương Hạo Quân có thể? Một
mình anh sao có thể náo loạn toàn bộ Hải Lâm?
Dẫm đạp những người mạnh nhất của Hải Lâm
dưới chân mình?
Sao có thể như thế được?
Ngô Thị Lan nói với ánh mắt ngưỡng mộ:
"Nhà họ Triệu của tôi mà có thế hệ trẻ như vậy thì
tốt biết mấy? Chưa kể, náo loạn Hải Lâm cũng
chính là náo loạn Kim Lan. Có bản lĩnh như thế, Phùng Ngọc Hân lễ phép hỏi: "Cuộc họp
thường niên thế nào?”
"Cũng ổn!"
Dương Hạo Quân mỉm cười.
Đoàn Lê Nguyên ngạc nhiên.
Tại sao bây giờ Phùng Ngọc Hân lại lịch sự với
Dương Hạo Quân như vậy? Trước đây cô ta đâu
có như vậy!
Bây giờ hình như Dương Hạo Quân là sếp của
Phùng Ngọc Hân.
Đoàn Lê Nguyên không nghĩ nhiều, đảo mắt
nhìn Dương Hạo Quân, xoay người đi vào văn
phòng.
Dương Hạo Quân ngay lập tức đuổi theo.
Tuy nhiên, Đoàn Lê Nguyên đã đóng cửa văn
phòng để không cho Dương Hạo Quân vào. - -------------------