*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sở Mạnh Hùng sờ râu, cười nói: “Tôi vô
cùng an tâm khi thấy Thiên Truyền càng
ngày càng hiểu chuyện.”
“Nhân tiện, ông Trương, báo cho nhà họ
Trịnh chuẩn bị cẩn thận, trưa mai tôi sẽ tới
của câu hôn.
“Hiểu rồi thưa ông chủ.”
Sở Thiên Truyền lo lắng trở về phòng.
“Bây giờ các vị lãnh đạo cấp cao đều nhớ
mình rồi, nhà họ Sở tuyệt đối không thể đặt
chân ở Kim Lan. Nếu không chết thế nào
cũng không biết.”
Sở Thiên Truyên toát mồ hôi lạnh, sờ
cảm suy nghĩ: “Nghĩ cách để ông nội rồi khỏi
Kim Lan thôi.”
Câu lạc bộ Ám Dạ.
Dương Hạo Quân chính thức trò chuyện
với đám người.
Sau màn chào hỏi lịch sự.
Dương Hạo Quân nói rõ mục đích của
mình: “Vụ lộn xôn giữa tập đoàn Tam Tinh và
Viên Sơn Hà là do tôi gây ra, lần này tôi sẽ
kết thúc.”
“Hả? Cậu Dương nói với chúng tôi là
được rồi, không cần phiên phức như vậy.”
Bọn người Trần Đằng kinh sợ.
“Không! Chuyện do tôi thì tôi sẽ tự giải
quyết.”
Thái độ của Dương Hạo Quân rất kiên
quyết.
“Với cả tôi chuẩn bị phát triển mạnh tỉnh
Giang Nam, bắt đầu từ tập đoàn Minh
Cường, thực hiện một số đóng góp để mang
lại lợi ích cho người dân và đất nước! Thành
tích của Tô Hàng, các người cũng thấy rồi!”
Dương Hạo Quân nói.
“Hiểu rồi, anh Dương có yêu cầu gì,
chúng tôi sẽ xuất ngựa đầu tiên.
Đồng thời cũng nổi lên lòng tôn kính với
anh.
Trêи chiến trường anh dũng cảm gϊếŧ
địch, bảo vệ đất nước.
Ở hậu phương còn lo lắng cho sự phát
triển của nhân dân và đất nước.
Quả là một vị tướng quân hiểm co.
Tôi đó Dương Hạo Quân từ chối tiệc
chiêu đãi, cố ý đi vào quân đội Kim Lan, ở
cùng với các chiến sĩ.
Sáng sớm hôm sau, Dương Hạo Quân
liền nhận được điện thoại của Mai Châu Anh.
“Anh rể, hôm nay em đi xem mắt, lát anh
đến cùng đi, không thì em không chắc chắn!”
Mai Châu Anh khẩn cầu.
“Yên tâm, có anh ở đây, ai cũng không
thể ép buộc em làm chuyện mà em không
muốn!”
Dương Hạo Quân lạnh lùng nói.
“Anh rể thật tốt với em, anh nhất định
cũng không nỡ nhìn em gả đi phải không?”
Mai Châu Anh cười hì hì nói.
“Bởi vì em là em gái của Lê Nguyên, nên
không ai được bắt nạt em cả.”
Dương Hạo Quân nghiêm túc nói.
“À, là vì chị sao, nhưng mà chỉ cần anh rể
quản em là được.”
Có chút lạc lõng, nhưng Mai Châu Anh
vẫn rất vui vẻ.
Mười một giờ.
Sơn trang Hoành Nguyên.
Nhà họ Sở đã chuẩn bị đầy đủ.
Trừ hai chiếc xe con, phía sau xe bảo vệ
còn chưa rương vàng bạc châu báu.
“Nhà họ Sở chúng ta đi cầu hôn, cảnh
tượng phải hoành tráng.”
Sở Mạnh Hùng vuốt râu nói.
Ông cụ quay đầu nhìn lại, kinh ngạc nói:
“Thiên Truyền, con làm gì vậy? Tối qua nghỉ
ngơi không tốt à, sao mắt thâm đen vậy? Mặt
ủ mày chau.”
——————–