Bé Con, Làm Vợ Anh Nhé

Chương 25: Em không thể khiêm tốn hơn sao

CHƯƠNG 25: EM KHÔNG THỂ KHIÊM TỐN HƠN SAO

Trên ghế sofa bên trong phòng làm việc, La Thành ngồi xuống bên cạnh Tô Ngọc Châu. Nhìn bản hợp đồng cô đang cầm trên tay, anh tò mò hỏi

“Tim anh có việc sao?”

“Vâng” Tô Ngọc Châu nhìn anh gật đầu rồi cô nói tiếp

“Có phải anh đang theo dự án Tô Kiêu không”

“Đúng vậy, mà sao em lại quan tâm đến dự án này làm gì” La Thành nghiêm túc quan sát sắc mặt Tô Ngọc Châu lúc này. Ngay cả một chỉ tiết biến đổi nhỏ trên gương mặt cô, anh cũng không bỏ qua

Tô Ngọc Châu không hề để ý đến ánh nhìn của La Thành lúc này, cô đẩy bản hợp đồng về phía anh nói

“Em xem qua hợp đồng có một chỗ không được hợp lý, em muốn hỏi anh vì sao lại như vậy”

La Thành lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi anh cứ nghĩ cô đã biết được chuyện gì rồi nên có phần căng thẳng. Xem ra anh đã quá phòng bị rồi

Anh cầm hợp đồng lên xem qua một lượt rồi hỏi Tô Ngọc Châu

“Em cảm thấy chỗ nào không hợp lý nói anh nghe xem”

Tô Ngọc Châu cẩn thận mở trang hai của bản hợp đồng ra rồi chỉ ngón tay mảnh khảnh vào nơi mà cô thắc mắc

“Chính là ở đây. Trong điều khoản này thể hiện Tô Thị góp vốn trễ quá mười lăm ngày sẽ bị áp dụng lãi phạt không phẩy không năm phần trăm một ngày, trong khi Kiều thị lại không bị bất kỳ một biện pháp chế tài nào khi họ giao đất trễ hạn”

La Thành gật đầu hài lòng, cô bé này thật sự rất thông minh, cô tiếp cận công việc nhanh hơn so với anh đã nghĩ.

La Thành nhìn Tô Ngọc Châu chậm rãi giải thích

“Pháp lý của khu đất này có chút vấn đề, phía Kiều thị đang xử lý. Tuần sau họ sẽ bổ sung phụ lục hợp đồng cho chúng ta. Về phần này thì em yên tâm”

“Thì ra là vậy” Tô Ngọc Châu chóng cảm gật gật đầu

La Thành mỉm cười nhìn cô khen ngợi

“Biểu hiện cũng không tồi đó”

“Tất nhiên rồi. Em mà” Tô Ngọc Châu được anh khen càng thêm đắc ý

La Thành cưng chiều giơ tay gõ đầu cô

“Em không thể khiêm tốn hơn sao”

Tô Ngọc Châu xoa đầu oán thán

“Anh lại nữa rồi”

La Thành nhìn cô chỉ biết bật cười

Chợt tiếng gõ cửa vang lên

Cốc cốc cốc

Bên ngoài Huỳnh Hồng Hân bê khay nước rón rén đẩy cửa đi vào. Cô ta mang tách cà phê đặt trước mặt La Thành rồi tiếp tục mang ly nước trái cây đến cho Tô Ngọc Châu

“Mời phó tổng, mời tiểu thư dùng nước”

Nhưng lúc này Tô Ngọc Châu đã quay mặt đi hướng khác, không thèm để ý Huỳnh Hồng Hân. Từ lúc nhìn thấy cô ta đi vào thì nụ cười trên mặt cô cũng bắt đầu tắt dần.

La Thành thu hết những cảm xúc biến đổi trên gương mặt Tô Ngọc Châu vào trong đáy mắt. Thấy Huỳnh Hồng Hân xoay lưng đi ra. Anh lạnh lùng lên tiếng

“Huỳnh Hồng Hân, khoan đi đã”

Nghe La Thành gọi, cô ta ngoan ngoãn quay lại, lễ phép đứng trước mặt anh

“Dạ phó tổng còn gì căn dặn”

“Vừa rồi ở bên ngoài, cô đã nói gì với tiểu thư?” La Thành nghiêm nghị nhìn Huỳnh Hồng Hân hỏi

Anh biết rõ Tô Ngọc Châu trước nay không phải là người hay chấp nhặt nhưng hôm nay cô lại tức giận với Huỳnh Hồng Hân như vậy, chứng tỏ vừa rồi ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì đó không đơn giản

Nhìn đôi mắt sắc lạnh của La Thành lúc này, toàn thân Huỳnh Hồng Hân trở nên run rẩy.

Ở tập đoàn Tô thị ai ai cũng biết La phó tổng vô cùng yêu chiều Tô tiểu thư, nếu như La phó tổng biết được vừa rồi cô có những lời lẽ xúc phạm Tô tiểu thư chắc chắn anh sẽ không bỏ qua cho cô

Chờ đến ba phút sau vẫn chưa nghe được câu trả lời của Huỳnh Hông Hân, La Thành bắt đầu mất kiên nhẫn, gương mặt lạnh lùng của anh tăng thêm mấy phần đáng sợ, ánh mắt nguy hiểm quét qua người cô ta

“Sao còn chưa nói”

Huỳnh Hồng Hân cảm giác như mình đang rơi vào cõi A tu la, nói cũng chết mà không nói cũng chết, hai tay cô ta siết chặt vào khay nước, giọng nói trở nên lắp bắp

“T….tôi…. hai hàm răng liên tục va vào nhau khiến cô ta không thế phát ra một câu trọn vẹn

Nhìn dáng vẻ vô cùng chật vật của Huỳnh Hồng Hân lúc này, Tô Ngọc Châu cũng đã nguôi giận. Cô quay sang nhẹ nhàng nói với La Thành

“Thôi bỏ đi anh. Em không trách cô ấy nữa”

“Nhưng anh không chấp nhận việc nhân viên bên cạnh làm việc thiếu suy nghĩ. Nếu vừa rôi không phải là em, mà là đối tác của anh thì sao?” La Thành nghiêm túc nói

Nghe anh nói vậy Tô Ngọc Châu cũng không định nói gì thêm, nhưng khi nhìn vào gương mặt tái nhợt đầy vẻ sợ hãi của Huỳnh Hông Hân làm cô không đàng lòng.

Tô Ngọc Châu nhìn La Thành khuyên nhủ

“Em thấy cô ấy đã biết lôi rồi. Lân này anh bỏ qua đi”

Không thấy La Thành nói gì nữa, Tô Ngọc Châu quan sát thấy sắc mặt anh cũng đã dịu xuống, cô quay sang nói với Huỳnh Hồng Hân

“Được rồi, cô ra ngoài trước đi”

Đôi mắt ngấn lệ, mang theo vẻ vừa áy náy vừa biết ơn. Huỳnh Hồng Hân cuối đầu nói

“Cám ơn Tô tiểu thư đã bỏ qua”

Trước khi đi cô ta cũng không quên nhìn về phía La Thành cuối đầu

———————