Căn cứ của Hắc Vụ Phong Sơn tuyệt đối là địa danh thần bí trong mấy năm gần đây. Đoàn phim bỏ ra trên trăm triệu, dùng hơn ba năm để dựng một phim trường cổ trang thuộc về mình, ngoài thành có bảo vệ trông coi ngày đêm, người bên trong không ra được, người bên ngoài không vào được, ở gần phim trường, tín hiệu sẽ bị chặn sóng, có thể coi là hoàn toàn bế quan tỏa cảng.
Có điều nhà sản xuất lại là cá sấu Chu Phong nổi danh với giải Kim Đại, đạo diễn là Đại ngưu Lạc Dương từng lấy nhiều giải thưởng quốc tế, nhà đầu tư sau lưng là Kinh Niên giải trí nhiều tiền lắm của, với tổ chức thành viên như thế, không biết bao nhiêu minh tinh tranh nhau vỡ đầu hòng vớ được một nhân vật trong phim, từ đó một bước lên tiên.
Minh tinh nào không cướp được vai thì nhìn ngôi thành mà thèm nhỏ dãi, các diễn viên bắt được cơ hội lại bị tình trạng phong bế ép cho khổ không nói nổi, ngay cả diễn viên chính Lô Khê được mọi người hâm mộ cũng không tốt hơn chỗ nào. Vất vả lắm mới được dịp đạo diễn Lạc Dương về nhà, đại phát từ bi thả cho cả đoàn một ngày nghỉ, Lô Khê mới có cơ hội liên hệ với Việt Từ.
Một chiếc xe Porsche màu đỏ dừng ở cửa thành làm người ta chú ý, cửa kính xe hạ xuống lộ ra một gương mặt anh tuấn không sao tả xiết, Việt Từ đặt tay lên vô lăng, mỉm cười nhìn thiếu niên đang đứng ngoài: "Còn không lên xe đi."
Thấy người tới, mắt mèo của Lô Khê tức khắc sáng ngời, thấy mình vui sướиɠ quá rõ ràng lại thu bớt về, cậu khẽ nâng cằm "Ừ" một tiếng, đợi trợ lý Trần giúp kéo cửa xe mới chậm rì đi đến, ngồi vào ghế phụ cạnh tay lái.
Thấy cậu vào rồi, trợ lý Trần đóng cửa xe, đang định lái xe khác theo thì thấy Lô Khê nhô đầu ra, nói không kiên nhẫn: "Cho anh nghỉ một ngày, không cần đi theo."
Trợ lý Trần ngốc, không thể tin nhìn ông chủ bị sắc đẹp làm cho mụ mị, trơ mắt nhìn chiếc Porsche phóng đi nhanh như chớp, để anh phía sau tha hồ ngửi xăng.
Trong xe, Lô Khê nghiêng đầu xem xét anh, híp mắt hỏi: "Lúc tôi không ở cạnh, có kẻ nào dám chọc anh không?"
Việt Từ nhìn bộ dạng giương nanh múa vuốt của cậu, trêu ghẹo: "Làm sao có chứ, có Khê thiếu che chở, ai dám động vào tôi."
Nghe anh khen, Lô Khê hạ nắm tay xuống ho khan, vành tai lại đỏ lên tố cáo chủ nhân, cậu không đổi sắc lảng sang chuyện khác: "Anh giành được vai diễn trong phim của anh Phương, không tồi, có tiến bộ."
Khi bị đóng gói đưa vào đoàn phim, cậu lo nhất là tên ngu ngốc này lại đi nhận mấy cái trợ diễn linh tinh, tự lãng phí tài năng, bây giờ xem ra có thể an tâm.
Việt Từ đang nhìn đường, nhưng vẫn có thể tưởng tượng bộ dạng lúc này của con mèo nhỏ, bật tiếng cười nhỏ, hỏi: "Cậu ở đoàn phim thì thế nào, có gặp vấn đề gì không?"
Dứt lời, anh dừng xe ở chỗ vắng, quay đầu nhìn cậu chăm chú như đang chờ được báo cáo đầy đủ rõ ràng.
Làm gì có thứ có thể làm khó tiểu gia! Lô Khê vốn định phản xạ thốt ra những lời này thì chạm phải ánh mắt không cho nói dối của Việt Từ, ma xui quỷ khiến nói thật: "Tôi và đạo diễn Lạc có quan điểm khác nhau về nhân vật, thường xuyên khắc khẩu, rất không thuận lợi."
Việt Từ gật đầu, rất vừa lòng đối với sự thành thật của cậu: "Nói xem, khác nhau ở chỗ nào."
Lô Khê hít một hơi, chậm rãi thả lỏng người: "Nhân vật chính trong Hắc Vụ Phong Sơn là một quân nhân, ngoài ý muốn bị cuốn vào một vụ án lớn của dân buôn, thành ra buộc phải dấn thân vào vũng nước đυ.c chứa nhiều bí ẩn, tìm kiếm chân tướng sự việc.
Đối với tôi, quân nhân hẳn là người nghiêm túc chính trực, luôn làm hết phận sự, nhưng đạo diễn lại muốn tôi diễn một kẻ có hành vi phóng đãng. Mặc dù biên kịch đã viết rõ bối cảnh nhân vật, lộ trình phát triển, tôi vẫn không thể nào chấp nhận cái hình tượng này."
Nói xong thì nhíu mày, rõ là rất buồn rầu.
Việt Từ quan sát không nhịn được bật cười, rốt cục cũng chỉ là đứa trẻ mới hai mươi tuổi, cho dù xung quanh đem lại cho cậu rất nhiều hào quang thì trải nghiệm sống của cậu vẫn còn thiếu quá nhiều, khi gặp phải hình tượng chưa từng tiếp xúc, khó tránh khỏi thấy bó tay.
Đặc biệt là khi bản thân cậu ta cũng không ủng hộ hình tượng nhân vật này.
Lô Khê khó hiểu nhìn anh, mày càng nhăn nhíu: "Anh cười cái gì?"
Việt Từ không đáp, hỏi lại: "Lạc Dương nóng tính như vậy, có mắng cậu không?"
"Tôi sợ anh ta nóng à?" Lô Khê nhướn mày, kiêu ngạo trả lời.
Tốt lắm, xem ra là có cãi lại.
Việt Từ cười cười bất đắc dĩ, lại hỏi: "Có động tay động chân không?"
Câu hỏi này làm Lô Khê sửng sốt: "Không có."
Vậy vẫn còn được.
Việt Từ gật gật đầu, yên lòng.
Lô Khê nghi ngờ tăng cao: "Anh ta còn có thể động tay động chân nữa à?"
"Tất nhiên có thể." Việt Từ nói đơn giản: "Lão lưu manh đó một khi đứng trong đoàn phim thì hoàn toàn là tên khốn hoành hành ngang ngược, động chân tay thì có lạ gì. Có lần lão mâu thuẫn quan điểm với diễn viên, ai cũng không chịu nhường bước, cuối cùng nhấc luôn đạo cụ trường quay lên choảng nhau, choảng đến nỗi đầu rơi máu chảy phải vào bệnh viện."
Lô Khê sửng sốt: "Với ai thế?"
Người nào to gan như vậy, có thể đánh nhau với loại Đại Ngưu như Lạc Dương đến mức ấy?
Việt Từ tiếp tục khởi động xe, thuận miệng vứt ra một cái tên: "Kỳ Dịch Niên."
Anh tự kể chuyện bát quát của chính mình, chả thấy xấu hổ yếu thế chút nào.
Lô Khê vẫn rất có ấn tượng với cái tên đó, nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp: "Anh hiểu rõ vậy?"
Việt Từ lấy tay sờ sờ đầu cậu, cười nói: "Không chỉ có chuyện đó, tôi còn biết đợi khi đạo diễn Lạc của các cậu trở về tiếp tục công việc, tính tính sẽ càng nóng nảy, càng dễ dàng phát hỏa hơn trước."
Chốc lát sau, xe Porsche ngừng lại.
"Đến rồi."
"Chỗ nào vậy?"
Lô Khê nghi ngờ, vừa hỏi vừa ra khỏi xe, nhìn về phía Việt Từ, sửng sốt: "Quán bar?"
Việt Từ quen cửa quen nẻo đi vào, Lô Khê vội theo sau, thấy anh thuần thục nhét tiền mặt vào trong ngực của nữ tiếp viên nóng bỏng, nói: "Tìm một chỗ ngồi ngắm cảnh đẹp."
Nữ tiếp viên liếc mắt đưa tình với anh, tà tà nói: "Được, đi theo em."
Lô Khê đỏ cả mặt, hung hăng trừng mắt anh: "Anh, anh, anh, Việt Từ, không ngờ anh là cái dạng này!"
Bộ dạng ngây thơ đó hiển nhiên là chưa gặp trường hợp này bao giờ, Khê thiếu danh tiếng vang xa, kiêu căng, bá đạo, thực ra chính là một đứa trẻ ngoan ngoãn chưa rành sự đời.
Việt Từ cười ha ha, đẩy vai cho cậu ngồi xuống, nhỏ giọng giải thích: "Trải nghiệm của cậu quá ít. Muốn diễn tốt nhân vật này, nhất định phải tự thể nghiệm sinh hoạt của anh ta một lần, rốt cục là hành vi phóng đãng hay là tận tình hưởng lạc, cậu tự đánh giá xem."
Việt Từ và cậu dán lại rất gần nhau, hơi thở phun vào vành tai vừa nóng vừa ngứa, Lô Khê giật bắn thân thể, lập tức bắt mình bình tĩnh, làm bộ quay đầu đi hừ lạnh: "Vậy để xem có đúng như anh nói hay không."
Dù nói thế, động tác vẫn giữ chút câu nệ.
Quán bar rất náo nhiệt, nhạc sàn đinh tai nhức óc đập vào màng nhĩ, cả trai lẫn gái trẻ đẹp cặp với nhau tìm hoan mua vui, vị cồn chính là thuốc kí©ɧ ŧìиɧ tốt nhất. Đây hoàn toàn là thiên đường sa đọa.
Lô Khê nhận chén rượu Việt Từ đưa cho, nhấp một ngụm, xung quanh ầm ĩ khiến cậu sốt ruột khó chịu.
Không bao lâu, một cô nàng xinh đẹp với thân hình nóng bỏng tới gần, chuyên chú nhìn khuôn mặt kiêu ngạo ương bướng của cậu, ngọt ngào hỏi: "Anh chàng đẹp trai, mời em uống một ly rượu có được không?"
Mùi nước hoa gay mũi ập vào mặt, ánh mắt Lô Khê lập tức lạnh lẽo dựng lên: "Không được, cô làm phiền tôi ngắm phong cảnh."
Cô nàng đỏ mặt xấu hổ, hậm hực bỏ đi.
Việt Từ đã ở trên sô pha cười đến nỗi không bò dậy nổi, phản ứng này thật là... quá đáng yêu!
Cô gái kia bỏ đi, không bao lâu lại có người con trai khác tới gần, nhưng lại là gắt gao nhìn chằm chằm Việt Từ, vẻ mặt thèm nhỏ dãi.
Lần này không đợi anh ta nói gì, Lô Khê đã nổi cơn tam bành ném chén rượu trong tay qua đó, ác khí mắng: "Cút, còn nhìn nữa móc mắt ra!"
Người con trai kia bị cậu dọa sợ, rụt lại lùi về sau.
Đúng lúc này, một đám côn đồ đã để ý bên này hồi lâu đột ngột đứng lên, tên cầm đầu tóc vàng huýt sáo: "Cay nghiệt đấy, có điều các cậu hai người tình lữ rốt cục có chơi được không đây,, không chơi được thì về nhà đi, ở đây làm gì cho thêm loạn?"
Về nhà đi?
Lô Khê tối sầm mặt, đang định phát tác thì bị ngăn cản.
Việt Từ cười nhẹ, chẳng thấy tức giận mà hỏi lại: "Các anh muốn chơi cái gì?"
Tóc vàng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của anh, trong lòng nảy sinh tà niệm, được đám anh em khuyến khích, gã chỉ ngón tay vào dao gọt hoa quả trên bàn: "Có chơi được ném phi tiêu không? Dùng dao gọt hoa quả thay thế, đích là quả táo trên đỉnh đầu bạn trai cậu, cậu phi dao, có dám chơi hay không?"
Vừa nói xong, cả đám tức khắc hò reo ồn ào:
"Có dám chơi không, người đẹp nhỏ bé, không dám thì giúp anh em uống rượu bồi tội, anh đây sẽ không so đo với em!"
"Còn để em phải mặc đồ nam đến, bạn trai của em bé như vậy nên không bảo vệ được em có phải không, không bằng đá cậu ta, theo đại ca bọn này, đảm bảo em được cơm no rượu say, tha hồ hoành hành vùng này, không ai dám bắt nạt!"
Trong không gian sương khói vờn quanh, lại còn nhận nhầm gương mặt xinh đẹp quá mức của Việt Từ thành con gái.
Mặt Lô Khê ngày càng khó coi, sắp sửa bùng nổ.
Việt Từ khoanh tay trước ngực, nhìn ma quỷ nhảy nhót trước mặt, đáy mắt lạnh lùng.
....
Bên kia.
"Tam gia, trợ lý của Khê thiếu gọi điện thoại tới, nói Khê thiếu có việc đột xuất nên không thể về nhà."
Phó Bồi Uyên nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, không quá quan tâm hỏi: "Việc gì vậy?"
Quản gia nhỏ giọng trả lời: "Được Việt Từ đón đi, đến một quán bar trên phố thủ đô."
Quán bar?
Nghĩ đến cặp mắt tùy ý đa tình kia, Phó Bồi Uyên tối sầm mặt, dừng động tác trong tay bảo: "Chuẩn bị xe!"
Các thím nghĩ nó đi dạy dỗ thằng cháu hay đi đánh ghen? =))
_buirambut