Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 260: Không hàng đến bên người cô

Cái tên này thế mà hỏi cũng không hỏi cô đi công tác với ai, vì vậy anh ta chắc canh cô và Vân Chi Lâm lêu lống, thật là khiến người ta giận sôi!

“Xi…… “Anh ta hít một hơi lạnh, cô có thể lờ mờ cảm nhận được răng anh ấy đang cố gắng làm dịu cơn tức giận của mình, và vẫn bình tĩnh nói: “Thật muốn ngay trước mặt Vân Chi Lâm, hung hăng cắn em!”

Cô Hạnh Nguyên nhíu mày lại: “Anh nha thật ghi là thù mà! Lòng trả thù thật nặng! Đến đây đi! Đến căn tôi đi! Coi như anh có chứng vọng tưởng, lại có bệnh chó dại, cho dù anh phóng ngựa! Chả lẽ lại sợ anh!”

Dù sao mình ở thành phố S, anh ta ở thành phố A.

Mặc dù chỉ có mấy giờ đường xe, nhưng an ta cũng chỉ nhìn chằm chằm.

“Nguyên Nhi, chớ chọc lông tôi. Cấn thận tôi lập tức làm em te tua đấy. Bắc Minh Thiện thấp giọng nói.

“Có bản lĩnh anh làm đi!” Mũi cô khinh thường hừ một cái, nếu ở như ở Thành phố A, cô sẽ không cứng đầu như thế, nhưng ở Thành phổ S, cô đắc chí đây!

Anh ở đầu bên kia điện thoại ngả ngớn cười một tiếng, giọng nói như cello tuôn ra. Nó hay đến lạ thường.

“Đừng ngang với tôi. Trong phòng có mở lò sưởi lên chưa?”

“Ưm, mở rồi”

“Nói như vậy…… Cởi ra sẽ không lạnh…… “ Tiếng nói bỗng nhiên hơi nhỏ.

Cô hít sâu một hơi, con mắt trừng trân nhà: “Đúng vậy! Không lạnh chút nào!”

“Vậy em cởi ra chưa?”

“Không! Có!” Cô lớn tiếng trả lời.

“Ha ha…..”” Anh cười khẽ một tiếng, “Vậy cởi đi, tôi muốn thấy”

Cái người này thật vô sỉ.

“….. Vân Chi Lâm còn ở bên cạnh! Anh nhất định bắt phải tôi phải cởi sao?” Cô nghiến răng nghiến lợi.

“Ưm…… “Anh dừng một chút,: “Không liên quan gì”

Cô hơi sửng sốt: “Anh trở nên hào phóng như vậy từ bao giờ thế?”

Sau đó, có một giọng nói sột soạt, và một lúc sau: “Được rồi ”

“Để trần rồi?” Anh cười.

“Đúng vậy!” Cô tức giận nói. Kỳ thật cô không chỉ không cởi, ngược lại còn mặc nhiêu thêm một áo: “Sao vậy, anh nhìn không thấy sao?”

“Ưm…… Nhắm mắt lại nhìn thấy rồi…… Nguyên nhi của tôi, có đường cong cơ thể linh lung ưu mỹ, …… Quan trọng nhất chính là, còn có chố đó yêu kiều ướŧ áŧ……

“Đủ rồi!” Cô vội vàng quát, gương mặt bởi vì lời nói của người kia không biết xấu hổ mà ửng đỏ không thôi: “Thật nên ghi âm những lời này của anh lại, bán cho mấy tạp chí lá cải! Để cho những kẻ vô tri xem, tổng giám đốc tập đoàn Bắc Minh thị là kẻ háo sắc như thế nào!”

“Ha ha…… Đàn ông trong thiên hạ đều như thế, cũng không có gì hiếm lạ. Huống chị, tôi cũng chỉ là nói với người phụ nữ tôi yêu mới như thể”

Anh câu này’ người phụ nữ tôi yêu, chãn động đến trái tim cô nhảy hụt một nhịp.

Bỗng nhiên, Ding dong

Chuông cửa vang lên.

Cố Hạnh Nguyên quay đầu nhìn thoáng qua:”Không nói với anh nữa”

Nói xong, cô vội vàng ngắt điện thoại của Bắc Minh Thiện.

Đứng lên, đi qua mở cửa

Lại không nhìn thấy bóng người.Có lẽ là ai đùa ác, cô nhíu lông mày, đưa đầu ra ngoài cửa, đột nhiên.

_

Một trận gió lạnh đập vào mặt, cô còn chưa kịp phản ứng, sau lưng bị một bàn tay đeo bao da bóp cổ, ngay sau đó ôm lấy cơ thể của cô bước vào phòng.

Trong đầu hiện lên một tia nguy hiểm, cô vô ý thức nắm chặt khung cửa, nếu như là người xấu, bị kéo vào trong phòng cô coi như toang rồi.

Phản ứng đầu tiên trong đầu là không được để xảy ra chuyện, cô còn 3 đứa con lận đấy!

Vừa kịch liệt phản kháng, vừa la lớn vê phía hành lang.

“Cứu với…… Ưm……

Miệng trong một giây đã bị bịt kín.

“Là tôi! Bảo bối…… Là tôi!”

Bên tai truyên đến giọng nói từ tính của Bắc Minh Thiện, Cố Hạnh Nguyên run lên.

Không nghĩ ra, vậy mà lại là anh!

Thần kinh bị sợ hãi còn chưa kịp thư giãn, anh ôm ngang cô một cái, cấp tốc chui vào trong phòng

Rầm ~.

Cửa phòng đóng lại.

Cố Hạnh Nguyên kinh ngạc còn chưa tỉnh táo lại: “Bắc Minh…… ưm…..”

Đẩy cô về phía vách tường, cơ thể của anh đè lên!

Đôi môi lạnh buốt trong một khắc bao trùm cô ……

Anh không nói một câu, dùng hành động biểu đạt cảm xúc của mình giờ phút này!

Nhanh!

Trêu chọc xoa nắn!

Khẩn trương!

Lửa nóng!

…. Cô bị hôn đến đầu óc choáng váng.

Đầu óc trong nháy mắt trồng rỗng.

Sao mà ngờ được, người đàn ông vừa mới còn đang nói chuyện trong điện thoại bảo cô làm càn, giờ phút này thế mà sống sờ sờ đứng trước mặt của cô I

Anh mang theo sự hung ác tàn bạo.

Dường như muốn nghiệm chứng những lời vừa mới nói kia!

Anh chạm tới phần gáy của cô, càng hướng xuống dưới…

“Ây…… “Cô ấy thở hổn hển vì đau, nhưng tên này thực sự đã cắn côi

“Là ai nói đến cắn em? Là ai nói có bản lĩnh thì làm em hả?” ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi cô, một hơi thở hoang đại tràn trêи má cô, trêu chọc dây thân kinh của cô…

Cô bị anh đè trong vách tường, không thể động đậy.

Thở hổn hển, ánh mắt long lanh nhìn anh chằm chằm: “Sao anh ở đây?”

“Thành phố S nhỏ như vậy, muốn tìm một người không khó” Anh ôm lấy eo, bụng của cô, cười tà ác một tiếng.

“Đừng nói với tôi những lời này! Tôi không tin!” Cô nhớ tới buổi chiều Vân Chi Lâm nói với cô về sự cố cháy của công trình Ánh, chợt ngộ ra:”Có phải anh biết Chi Lâm là luật sư đại diện cho “Doanh nghiệp Hoàng để” của bên xây dựng không? Không ngạc nhiên khi anh không hỏi tôi, khi biết rằng tôi đến thành phố S với Chi Lâm!”

“Hừ hừ” Anh khịt mũi lạnh lùng và hất nhẹ người cô: “Em đã biết gia tộc Bắc Minh thị đang tố cáo Đế Hoàng, vì sao không tránh hiềm nghi, ngược lại còn cùng tôi đối nghịch?”

“Vậy thì thế nào? Hai năm trước, bởi vì công trình Ánh, anh làm nhục tôi không ít lần! Bây giờ, nó cháy rồi, thành Lạn Vĩ lâu, tôi vui mừng còn không kịp, sao phải tránh hiềm nghi?” Cô ra vẻ ‘Chính là hận không thể cùng anh đối nghịch.

Anh nhíu mày, khóe môi cong lên, “Cũng được. có lẽ tôi lại bởi vì em, để Vân Chi Lâm thua thảm hại hơn một chút”

Cô hung hãng nhìn anh như phi đao, lúc này

Cốc cốc cốc

Những tiếng gö cửa dồn dập.

“Nguyên Nguyên! Em ở đâu? Vừa mới nãy có phải em kêu cứu không? Nguyên Nguyên, em không sao chứ?” Giọng nói Vân Chi Lâm lo lắng vang lên theo.

Cố Hạnh Nguyên giật nảy mình!

Bắc Minh Thiện mi tâm theo bản năng vặn lên, lại không quan tâm, cúi đầu cuốn lấy môi của cô bất chấp, mặc kệ Vân Chi Lâm ở bên ngoài khàn cả giọng hô hào.

“Nguyên Nguyên! Em đừng dọa anh! Em trả lời anh một tiếng đi…… “

Vân Chi Lâm ở bên sát phòng Cố Hạnh Nguyên, lúc này đang tắm, dường như nghe thấy tiếng có người hô cứu mạng, giày cũng không kịp đi, lao ra ngoài, đập cửa, sợ là Cố Hạnh Nguyên xảy ra chuyện.

“Ưm…… “ Tim Cố Hạnh Nguyên đập mạnh, muốn đẩy ra Bắc Minh Thiện ra.

Nhưng cái gã này rất không muốn mở cửa. Cường bạo ôm lãy người phụ nữ mềm mại trong ngực.

Rầm râm râm!

Vân Chi Lâm liên tục đạp cửa.

Nhưng cửa phòng dày dặn, căn bản đạp không ra.

“Nguyên Nguyên? Nguyên Nguyên?”“Khi Vân Chi Lâm hô hai tiếng vẫn không có ai đáp lại, anh ta vội vàng nói: “Em đừng sợ, anh lập tức báo cảnh sát! Anh đi gọi bảo vệ khách sạn tới cứu em…..”

Miệng Nguyên Nguyên bị phong ấn “……. “

Bắc Minh Thiện nghe Vân Chi Lâm muốn báo cảnh sát, lúc này mới buông lỏng cô ra.

Cố Hạnh Nguyên lớn tiếng thở hổn hển!

Hung hăng trừng tên đáng chết vô lại kia một chút, ra hiệu anh an phận đi!

Sau đó, dùng sức đấy Bắc Minh Thiện ra, nhỏ giọng nói: “Xin anh mau đi trốn đi! Nhà vệ sinh, ban công đều có thểt”

Anh vòng hai tay lại, dáng vẻ chết cũng không đi.

“Bắc Minh Thiện!” Cô trâm giọng gào thét, gấp đến độ giống như kiến trong chảo nóng vậy, anh đã đồng ý với tôi”

Đã đồng ý với cô, không công khai mối quan hệ hôn nhân của bọn họ!

Anh lúc này mới nhún nhún vai, quay người rời đi……

Cô Hạnh Nguyên vội vàng chạy tới mở cửa ——

Đã thấy bóng dáng của Vân Chi Lâm đang muốn xông vào trong thang máy, cô vội vàng cuống họng hô: “Chi Lâm, em không sao……”

Vân Chi Lâm dừng chân lại.

Quay người lại, chạy thật nhanh về phía cô, thở hông hộc: “Nguyên Nguyên! Em..”

“Em không sao mà. Vừa mới ở toilet, cho nên mở cửa chậm một chút” Cô cười xấu hổ.

Sau đó nhìn lướt qua Vân Chi Lâm, trêи tóc còn nước gội đầu bọt biến màu trắng…

“Làm anh sợ muốn chết!”

Vân Chi Lâm lúc này mới thở dài một hơi, bên hông vẻn vẹn quấn mỗi môt chiếc khăn lông, bọt biển màu trắng xuôi theo thân trôi xuống dưới: “…Anh cho là em xảy ra chuyện, cho nên..” Anh ta cười khúc khích gãi gãi bọt biển trêи đầu.

“Ha ha, đừng lo lắng, em không phải đều ổn rồi sao? Nhanh đi vào tắm rửa đi” Đối với Vân Chi Lâm, cô thực tình cảm thấy vô cùng có lỗi.

“Được! Vậy em nghỉ ngơi thật tốt! Ngày mai chúng ta còn phải đi sớm lên đi hiện trường khám nghiệm, em nghỉ ngơi lấy tỉnh thân” Vân Chi Lâm gật gật đầu, quay người về căn phòng sát vách bên cạnh.

“Đợi đã!” Cố Hạnh Nguyên vui mừng nói: “Cám ơn anh, Chi Lâm”

“Ngốc ạ! Cái này có gì mà cảm ơn? Em là đên đây cùng anh, anh chịu trách nhiệm an toàn của em mà!” Vân Chi Lâm cười.

“Ưm, vậy ngủ ngon” Nội tâm của Cô thở dài.

“Ngủ ngon”

Cố Hạnh Nguyên lúc này mới trở về phòng, đóng cửa lại.

Quay người, cô quét đến dáng người cường tráng kia: “Ây…..” Giật nảy mình.

Mắt liếc nhìn cái tên này, xem bộ dạng là dự định không đi! Cô cắn răng nói: “Giữa mùa đông giá rét này, anh cởi hết như thế. Không lạnh à?”

Tay anh chống đầu, ánh mắt thâm thúy lười biếng liếc mắt nhìn cô, tiếng nói mê hoặc khàn khàn

“Vậy em tới ủ ấm cho tôi”

Câu nói làm tiếng lòng cô run lên.

Không thể không nói, Bắc Minh Thiện cái tên này có thân hình hoàn mỹ quả thực có thể so sánh với Zeus.

Gợi cảm, quyến rũ, làn da bánh mật của nam giới.

Chuẩn tới từng inch. Hầu như không có sai sót.

Chút trêu chọc chọc cô khiến tim cô loạn nhịp.

Khả năng dụ dỗ và gây rồi của người đàn ông này thực sự rất khủng khϊế͙p͙ …

“Anh nghĩ hay lắm!” Cô đảo mắt nhìn anh, đi đến bên cạnh, nắm lấy quần áo anh cởi vứt trêи mặt đất, dùng sức hất về cơ thể anh: “Mặc xong quần áo cút trở về cho tôi!”

Anh nhíu nhíu mày lại, u oán nhìn cô: “Tôi ngàn dặm xa xôi chạy đến Thành phố S..”

“Được!” Cô vội vàng cắt lời anh: “Công trình chưa xong kia ở Thành phố S, đừng nói cái gì mà vì tôi mà đến!”

Khóe môi anh cong lên, trâm thấp cười ra tiếng.

Từ trong túi quân móc ra một tờ giấy A4, đưa tới trước mặt cô.

“Cái gì?” Cô cau mày, nhận lấy xem xét.

“Thỏa thuận cưới thay”

Cô trợn to mắt, nhanh chóng xem một lần nội dung thoản thuận, thì thâm: “Sau khi hôn nhân thay thế kết thúc, Bên A sẵn sàng nhường quyên giám hộ một đứa trẻ cho bên B, nhưng bên B không được phép rời thành phố A cùng con mình, và hứa sẽ gặp bên A mỗi tuần một lần để bàn bạc việc học hành của hai đứa trẻ … “

Tay cô chỉ xiết chặt: “Dựa vào cái gì sau này còn phải mỗi tuần gặp mặt anh?”

“Không phải đều nói rõ rôi hay sao?” Anh cong môi cười tà ác một tiếng.

Cô cắn răng:”Thảo luận về việc học hành của con, trong điện thoại cũng có thết”

“Chẳng lẽ em thật sự nhẫn tâm, để hai đứa bé cũng chỉ gọi điện thoại không thấy mặt sao?”

“Bọn chúng đương nhiên có thể gặp mặt!”

“Vậy nếu là bọn chúng muốn cùng lúc nhìn thấy cả ba và mẹ thì sao?”

”… Cô nghẹn lời.

Cái tên này là chuẩn bị cùng cô ăn thua đủ đây?

—————————-