Nấu mì gói cũng chỉ mất vài phút, Nhuế Ngạn đổ mì vào trong bát, đặt lên bàn cơm, lại rót cho Trác Lương một cốc nước.
Khi ăn xong mì đã hơn ba giờ sáng, Nhuế Ngạn vào phòng ngủ chính trải ga giường cho Trác Lương, chăn đã rất lâu không phơi, nhưng cũng may không bị ẩm, coi như khô mát.
Không biết chân anh có thể chịu được hay không, Nhuế Ngạn nghĩ ngày mai phải mang chăn ra ngoài sân phơi, nếu mai trời không đủ nắng thì đành mượn máy sấy của nhà hàng xóm vậy.
“Ối.” Nhuế Ngạn mải nghĩ ngợi, quay người lại, suýt nữa va vào Trác Lương trên xe lăn, lùi lại một bước, ngã ngồi xuống giường.
“Cháu không sao chứ?” Trác Lương hỏi cô.
“Dạ?” Nhuế Ngạn đứng lên, tiện tay vỗ vỗ ga giường, “Cháu chuẩn bị xong rồi, chú nghỉ ngơi đi ạ, giờ khuya quá.”
“Ừ, cảm ơn cháu nhé.”
“Không có gì đâu ạ.” Nhuế Ngạn thoáng khựng lại, “Cháu ra ngoài trước đây, chú Tiểu Trác nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
Nhuế Ngạn đi được mấy bước mới chợt nhớ ra gì đó, vào WC lấy quần áo của Trác Lương ra, còn nói thêm: “Cháu có đặt một cốc nước trên tủ đầu giường, buổi đêm nếu khát thì chú uống nhé.”
“Ừ.” Trác Lương đáp lời.
Nhuế Ngạn không còn lý do ở lại đây, mở cửa đi ra ngoài, khi đóng cửa, cô nhìn thấy Trác Lương quay lưng về phía cửa phòng, không hề nhúc nhích mà ngồi yên trên xe lăn.
Cửa phòng đóng “Lạch cạch” một tiếng, ngăn lại ánh sáng trong phòng ngủ.
Nhuế Ngạn đứng ngoài cửa, không lập tức rời đi mà ở lại nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Cô đợi rất lâu, mới thấy trong phòng truyền ra một tiếng vang, âm thanh không lớn, hình như là tiếng gậy tiếp xúc với sàn nhà.
Nhuế Ngạn chờ đến khi trong phòng ngủ yên tĩnh mới vào WC phòng khách giúp Trác Lương giặt quần áo, dòng nước màu đỏ từ kẽ ngón tay cô chảy ra, đầu ngón tay Nhuế Ngạn không kìm được run rẩy.
Nhuế Ngạn phơi quần áo ngoài sân, sau đó mới đi tắm rửa.
Tắm rửa xong, cô ôm chăn gối ra khỏi thư phòng, đặt lên sô pha.
Phòng khách gần phòng ngủ chính, chỉ cần nhấc đầu là có thể nhìn thấy, dù đóng cửa, nhưng tóm lại gần anh hơn, trong lòng cô cũng yên tâm hơn.
Cô không quên, mấy tiếng trước, anh còn đang cầm một con dao định cắt cổ tay.
Nhuế Ngạn nghĩ vậy, tìm con dao kia trong ba lô.
Dưới ánh đèn, lưỡi dao tản ra ánh sáng lạnh lẽo, chuôi dao màu đen loang lổ dấu vết theo năm tháng.
Chắc hẳn anh rất thích con dao này, cho nên lúc nào cũng cầm trong tay thưởng thức.
Song cũng chính con dao này vừa rồi đã cắt lên cổ tay anh.
Nhuế Ngạn tắt đèn, nằm trên sô pha, đầu hướng về phía phòng ngủ chính, rõ ràng rất mệt, mệt đến mức ngáp liên tục, mắt cay xè chảy nước, nhưng nhắm mắt lại trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ, vô cùng tỉnh táo.
Nếu ai đó đã có ý định hủy hoại bản thân, tuyệt đối không thể biến mất trong một chốc một lát.
Cảm giác từ trên mây rơi xuống nhất định không dễ chịu, huống chi là người đã từng tâm cao khí ngạo như vậy.
Tay Nhuế Ngạn vô thức sờ lên xương quai xanh, một người không muốn sống nữa thì sẽ nghĩ những gì?
Một lần chết không thành, sẽ có lần thứ hai ư?
Sẽ.
Đáp án này Nhuế Ngạn rất chắc chắn.
*****
Trác Lương nằm trên giường nhưng không ngủ, rèm cửa chưa kéo kín, có thể trông thấy ánh đèn bên đường, ánh sáng mờ ảo, đêm tăm tối.
Cổ tay quấn băng gạc hơi nhưng nhức, nhắc nhở anh rằng, chỉ vừa mới mấy tiếng trước anh đã dùng con dao mình thích nhất cắt vào cổ tay.
Thật ra lưỡi con dao kia đã dính rất nhiều máu.
Trước nay anh chưa từng nghĩ tới lần cuối cùng nó dính máu sẽ là máu của bản thân.
Anh thật sự muốn cắt xuống ư?
Bây giờ cách lúc đó đã mấy tiếng, anh không còn nhớ tâm trạng lúc ấy của mình như thế nào nữa rồi.
Phải chăng là vì đã chịu đựng quá lâu, muốn thử xem cảm giác trước khi chết như thế nào sao?
Nếu thật sự đối mặt với cái chết, anh sẽ lựa chọn tồn tại như một cái xác không hồn hay dùng một dao để thế giới quy về yên lặng?
Anh muốn nhìn xem tới giây phút đó bản thân sẽ lựa chọn như thế nào, song anh còn chưa kịp cảm nhận được nỗi sợ hãi trước cái chết thì Nhuế Ngạn đã tới rồi.
Giống như hắt một chậu nước lạnh thấu tim làm anh ướt từ đầu đến chân, thật sự muốn lấy phương thức này để kết thúc sao?
Nếu để Lục Liễm biết, chắc chắn tên đó sẽ chê cười anh mấy ngày mấy đêm.
Nếu chỉ đạo viên mà biết, nhất định sẽ chỉ vào mũi anh chửi ầm lên: “Cậu thật nhu nhược!”
Anh thật sự đã nghĩ tới cái chết.
Bởi vì anh không biết nên sống như thế nào.
Nhất là sống với bộ dáng tàn phế này.
Trác Lương sờ sờ cái chân gần như không còn cảm giác, ban đầu, anh cũng tràn ngập hy vọng có thể phục hồi lại hai chân, nhưng đã hơn nửa năm, cuối cùng anh vẫn rơi vào tuyệt vọng, đôi chân này không có bất cứ dấu hiệu phục hồi nào, không hề có.
Điều duy nhất làm anh biết ơn đó là hai chân còn có cảm giác, anh có thể chống gậy đi WC, nếu thật sự phải nằm bất động trên giường mặc người sắp xếp, có lẽ anh đã sớm không băn khoăn mình có nhu nhược hay không.
Nhuế Ngạn nằm trên sô pha lăn qua lăn lại một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được, lặng lẽ đi đến trước cửa phòng ngủ chính, dán tai vào cánh cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong, sau đó nhớ lại, chắc chắn trong phòng ngủ không còn vũ khí sắc bén, ngay cả bấm móng tay cũng bị cô lấy ra, không có động tĩnh gì thì tốt rồi.
Nhuế Ngạn dựa vào tường ngồi xuống, hai chân co lên, cả người cuộn tròn.
Dựa vào nơi này, có thể giảm bớt căng thẳng trong lòng cô.
Nhuế Ngạn không rõ mình ngủ từ bao giờ, khi tỉnh lại thì trời đã sáng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ ngoài phòng khách chiếu vào lông mi của cô, tạo thành bóng râm nho nhỏ.
Còn chưa mở mắt, Nhuế Ngạn đã cảm thấy cả người đau nhức, cổ đau, cánh tay đau, eo đau, chỗ nào cũng khó chịu.
Mở mắt ra, đập vào mắt chính là một bóng dáng màu đen, Nhuế Ngạn sợ tới mức co rụt người lại, đầu đập vào tường, phát ra tiếng vang rất lớn.
Xe lăn lùi ra sau, Trác Lương nhìn cô: “Sao cháu lại ngủ ở đây?”
“Dạ?” Nhuế Ngạn xoa đầu đứng dậy, do chân đã tê rần, người hơi lảo đảo, vất vả lắm mới đứng vững, đầu lưỡi lại bắt đầu líu lại, “… Có, có lẽ cháu bị mộng du…”
“Ồ.” Trác Lương gật đầu, xe lăn xoay sang hướng khác, vừa đi vừa nói, “Tư thế mộng du của cháu mới mẻ đấy.”
“…Cũng bình thường ạ.” Nhuế Ngạn đỏ mặt đi vào WC, sau đó đóng cửa lại.
Trác Lương nhìn chăn gối đặt trên sô pha, lại nhìn thoáng qua nhà vệ sinh, kéo xe lăn đi đến bên sô pha gấp chăn gối rồi cất vào phòng cho khách.
Phòng cho khách có một chiếc giường 1m5, không gian còn lại kê một tủ sách, một cái bàn làm việc lớn, trong góc phòng có một cái sô pha nhỏ.
Cửa sổ là cửa kính sát đất, ngoài cửa sổ là sân nho nhỏ.
Bên cạnh cửa kính là cửa đi vào trong sân.
Do đã một thời gian dài không ai xử lý, trong sân mọc rất nhiều cỏ dại, một cái sân nhỏ, nhưng vì vài cọng cỏ này mà khiến người ta cảm thấy hoang vắng.
Nhuế Ngạn ra khỏi nhà vệ sinh, không thấy Trác Lương đâu, cuối cùng cô tìm được anh ở trong sân.
Anh vẫn mặc bộ đồ của cậu nhỏ mà cô đưa đêm qua, nhìn nắng mai đến ngẩn người.
Khu đô thị vào buổi sớm cũng không yên tĩnh, trước căn hộ của Nhuế Ngạn có một vườn hoa nhỏ, trong vườn hoa có các cụ ông đang luyện kiếm, thỉnh thoảng lại có người chạy bộ qua, còn có người đi từ xa đã bắt đầu chào hỏi, ồn ào náo nhiệt, nếu bạn hay ngủ nướng, những âm thanh như vậy sẽ trở thành tạp âm.
Có nhiều căn hộ ở tầng một đã khiếu nại chuyện này với bên bất động sản, nhưng Nhuế Ngạn cảm thấy rất tốt, bởi vì có hơi thở nhân gian.
“Sáng sớm tiết trời vẫn còn se lạnh, chú Tiểu Trác vào nhà đi ạ.” Nhuế Ngạn ra chỗ giá phơi quần áo sờ sờ, đêm qua có ít gió, hong cho quần áo khô được hơn nửa, đợi lát nữa có nắng, lại phơi thêm một buổi sáng thì khô rồi.
Nhuế Ngạn giơ tay nhìn đồng hồ, mới 7 giờ, “Bữa sáng chú muốn ăn gì ạ, ngoài cổng tiểu khu có rất nhiều nhà bán bữa sáng, sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh bao, bánh vừng vòng, chú muốn ăn gì để cháu đi mua.”
“Gì cũng được, cháu ăn gì chú ăn nấy, cảm ơn cháu nhé.”
Chú đừng khách khí như vậy mà.
“Không có gì ạ.” Nhuế Ngạn cầm ví và chìa khóa ra cửa.
Sau khi Nhuế Ngạn ra khỏi cửa, trong lòng chợt thấy hoảng hốt, chỉ cần Trác Lương không ở trước mắt cô, cảm xúc hoảng loạn này lại ập đến, cảm xúc đó như ăn phải chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nháy mắt phát triển thành cây to che trời.
Nhuế Ngạn vội vàng chạy ra ngoài khu đô thị mua bữa sáng, rồi lại lo lắng chạy về.
Chạy đến cửa nhà, mở cửa ra, Nhuế Ngạn thở hổn hển cùng với người đang sắp bát đũa trước bàn ăn bốn mắt nhìn nhau.
“Về rồi à.” Trác Lương đẩy xe lăn tới, nhận lấy túi đồ trong tay cô.
Anh đổ sữa đậu nành vào cốc, xếp bánh bao, bánh quẩy ra đĩa, động tác thuần thục nho nhã, nhìn trông rất bình thản, tựa như đạo sư biểu diễn trà đạo trong quán trà, cả người bao phủ tiên khí.
Từ đêm qua đến giờ, Nhuế Ngạn luôn trong trạng thái hoảng hốt, sáng sớm lại chạy vội như thi chạy trăm mét, hiện tại chỉ cảm thấy hai chân bủn rủn.
“Cháu đứng đấy làm gì? Lại đây ăn sáng đi.” Trác Lương gọi cô.
“Dạ.” Nhuế Ngạn khách khí ngồi xuống như một vị khách.
“Sữa đậu nành có cần thêm đường không?” Trác Lương đẩy một cốc sữa tới.
“Có ạ.” Nhuế Ngạn gật đầu, kết quả của việc chạy quá nhanh là đến bây giờ vẫn còn khó thở, đầu óc do thiếu oxy nên không kịp phản ứng.
Trác Lương liếc cô một cái: “Trong nhà cháu có đường không?”
“Không ạ.” Nhuế Ngạn lắc đầu.
“Ồ.” Trác Lương cầm bánh bao lên cắn một miếng, nhìn người còn đang ngơ ngác trước mặt, “Thế cháu còn muốn thêm đường không?”
“Có ạ.” Nhuế Ngạn lại gật đầu.
Chờ đến khi Trác Lương ăn xong một cái bánh bao, Nhuế Ngạn mới phản ứng lại, lập tức đỏ mặt.
“…Chú Tiểu Trác, chú muốn thêm đường không, cháu đi mua ạ.” Nhuế Ngạn vừa nói vừa đứng lên.
Trác Lương chỉ chỉ vào cái cốc rỗng: “Chú không cần đâu, cảm ơn.”
Nhuế Ngạn: “… Không có gì ạ.”
Nhuế Ngạn lại ngồi trở về, cầm bánh quẩy lên cắn một miếng.