“Anh thích cô ta, đúng không?”
Tay đang lau tóc của Thẩm Ương dừng lại một chút, liếc cậu một cái rồi đi ra ngoài, “Chuyện của người lớn em bớt can thiệp vào.”
Thẩm Phi Cảnh đi theo anh ra ngoài, “Anh nói thật đi, có đúng vậy không?”
“Uống nước đi, uống xong rồi thì liền về nhà.” Thẩm Ương lại một lần nữa ra lệnh đuổi khách.
Thẩm Phi Cảnh liếc anh một cái, “làm như ai cũng ngốc như anh vậy.” Nói xong cậu bước thẳng ra cửa, lúc tay đυ.ng vào tay nắm cửa, cậu xoay người lại nhìn Thẩm Ương, biểu cảm có chút phức tạp.
“Trong nhà nói sau khi tốt nghiệp xong sẽ đưa em ra nước ngoài bồi dưỡng thêm ngành tài chính.”
Thẩm Ương ngước mắt nhìn cậu, “Không phải rất tốt sao? Ở nước ngoài tự mình phải chú ý một chút…”
Thẩm Phi Cảnh rất chán ghét thái độ này của anh, luôn luôn làm ra dáng vẻ của người làm anh nhưng lại không có chút hành động thực tế nào, cậu không kiên nhẫn cắt lời anh, “anh biết rõ em không phải muốn nghe lời này.”
“Về nhà đi.” Nói xong Thẩm Ương quay người đi về phòng ngủ.
Thẩm Phi Cảnh nhìn bóng lưng của Thẩm Ương, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, không cam lòng la lên, “Thẩm Ương!”
Thẩm Ương vào phòng không bao lâu liền nghe thấy bên ngoài “phanh” một tiếng, là tiếng đóng cửa của Thẩm Phi Cảnh, chỉ cần nghe tiếng thôi thì anh cũng biết cậu tức giận đến mức nào.
Cuối tuần, ánh nắng ấm áp, Khương Trân đem quần áo trong máy giặt đã giặt xong ra phơi, vừa phơi xong liền nghe thấy giai điệu quen thuộc vang lên, là tiếng chuông điện thoại của cô, cô đóng cửa máy giặt lại đi vào cầm điện thoại lên thì thấy là “Thẩm lão sư”, nhìn ba chữ này không ngừng nhấp nháy, ánh mắt Khương Trân không khỏi nhìn xuống hoa hồng được cô cắm trong bình. Có lẽ vì có nước nên cánh hoa vẫn kiều diễm như ngày hôm đó, trong không khí mang theo hương thơm nhàn nhạt, mọi thứ đều làm trái tim cô rung động.
Chuông vẫn còn đang đổ, suy nghĩ đang bay xa của Khương Trân cũng kéo trở về, cô ý thức được vừa thất thần thật lâu thế là vội vàng nghe điện thoại.
“Alo, Thẩm lão sư?”
“Sao lâu vậy mới nghe điện thoại?”
Khương Trân không muốn nói cho anh biết mình vừa thất thần, “vừa rồi em phơi quần áo ở ban công, đúng rồi, anh không phải đang quay chương trình sao ạ?”
Ngày đó anh còn nói với cô vì yêu cầu của chương trình rất nghiêm ngặt, trong lúc quay không thể dùng điện thoại, vậy bây giờ…
“Dùng lén.”
Dùng lén?
Khương Trân chợt rất khó mà tưởng tượng được hai chữ này dùng trên người Thẩm Ương sẽ thành thế nào, không khỏi cười khẽ, “anh không sợ sẽ bị phát hiện sao?”
“Nghiêm Lộc đang canh chừng giúp anh đâu.”
Thẩm Ương vừa nói như vậy, Khương Trân liền nghe được giọng của Nghiêm Lộc, giống như đang giục anh nhanh một chút, trong lòng Khương Trân có chút ngọt ngào không nói nên lời, “vậy Thẩm lão sư, anh gọi cho em có việc gì không?”
“Thật ra cũng không có việc gì, chỉ là muốn hỏi em đã nghĩ kỹ lần sau chúng ta sẽ đi nơi nào ăn cơm chưa?”
Tay đang cầm điện thoại của Khương Trân không khỏi nắm chặt lại, “thình thịch thình thịch…” cô có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, “em biết một nhà hàng ăn rất ngon ạ.”
“Em đã nói như vậy, anh rất mong đợi.”
“Thẩm ca, có người tới, nhanh lên nhanh lên.” Tiếng thúc giục rõ ràng của Nghiêm Lộc truyền đến.
“Thẩm lão sư, công việc quan trọng, anh đi quay trước đi ạ.”
Thẩm Ương ở đầu bên kia khẽ cười, giọng nói ôn hòa truyền đến, “Được.”
Sau khi cúp điện thoại qua một hồi lâu Khương Trân vẫn không phản ứng lại, giờ phút này những lời kia của anh vẫn còn bên tai, giọng nói ôn hòa như vậy, đối với cô mà nói quả thực là sự quyến rũ trí mạng.
**
Rời khỏi phòng luyện tập cũng đã là sáu giờ chiều, chân trời xa xa phủ một tầng ánh nắng chiều đỏ, ánh sáng chiếu vào mỗi góc của thành phố.
“Kít, kít…” Một loạt tiếng còi xe truyền đến, Khương Trân theo thói quen nhìn qua hướng đó, một khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông từ trong nhô đầu ra, nhưng mà cô cũng không có nhận ra, liền quay đầu lại đi về khu chung cư.
“Kít, kít…”
Cô vừa đi, tiếng còi xe lại vang lên, rõ ràng là đang nhắm vào cô, chiếc xe kia chậm rãi đi về phía cô, cuối cùng dừng lại trước mặt của cô.
Người đàn ông trẻ tuổi tiếp lúc nhô đầu ra, “Có phải Khương Trân không?”
Khương Trân cảnh giác lùi về phía sau một bước, “tôi không biết anh.”
“Cô không biết tôi cũng không sao, tôi tự mình giới thiệu trước, tôi là Thẩm Phi Cảnh.”
Khương Trân nhíu mày, cô quăng cho anh ta một câu, đầu cũng không quay lại liền đi về phía trước, “không được đi theo tôi nữa, nếu còn đi theo tôi thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
Thẩm Phi Cảnh sửng sốt, đây là lần đầu tiên mà anh gặp một người mà ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho anh ta? Chẳng lẽ mị lực của anh ta giảm xuống rồi? Hay là vẫn nói…
“Anh tôi là Thẩm Ương.”
Quả nhiên anh ta vừa nói xong, người phía trước dừng lại, xoay người lại nhìn anh ta.
“Không sai, là Thẩm Ương mà cô quen biết ấy, nếu như cô không yên tâm thì, đây.” Thẩm Phi Cảnh giơ cuộc trò chuyện wechat ra trước mặt cô.
Wechat đúng là Thẩm Ương không sai, từ cuộc trò chuyện của hai người có thể biết hai người họ đúng là anh em, cho dù là vậy, cô vẫn có chút không hiểu, em trai của Thẩm lão sư sao lại đến tìm cô, cô phát giác được mọi người xung quanh đều nhìn lại đây, cô vô thức kéo mũ thấp xuống một chút.
“Có chuyện gì không?”
Thẩm Phi Cảnh đem hành động của Khương Trân nhìn trong mắt, hơi kinh ngạc, “nơi này quá nhiều người, không bằng chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện.”
“Không cần, nếu như anh không có chuyện gì thì tôi đi trước.”
“Ài, ai nói tôi không có chuyện gì, tôi có chuyện nên mới đến tìm cô, thật ra chuyện rất đơn giản, không phải gần đây scandal của cô và anh tôi rất nhiệt sao?”
“Anh muốn nói cái gì?”
“Cũng không có gì, là muốn cho cô nhìn một tấm hình.”
Khương Trân nhìn thoáng qua ảnh mà anh ta lấy ra, là ảnh chụp chung của một đôi nam nữ, người đàn ông mặc áo thun đơn giản, cười ôn hòa, nhưng chỉ có thế thì Khương Trân nhìn một cái vẫn nhận ra được người đàn ông trẻ tuổi này là Thẩm Ương, là lúc Thẩm Ương hai mươi tuổi, mà bên cạnh anh là một người con gái khoác tay anh cười rạng rỡ.
Có lẽ là trực giác trời sinh, cô ngẩng đầu nhìn anh ta, “ý của anh là gì?”
Thẩm Phi Cảnh nhún vai, “tôi cho rằng cô nhìn là có thể hiểu rồi, nếu đã không hiểu vậy tôi nói rõ cho cô biết, người đàn ông này là anh của tôi, người con gái này là chị dâu của tôi, tôi biết là anh tôi làm trong giới giải trí, hoặc ít hoặc nhiều sẽ có chút scandal, chị dâu tôi không quan tâm, nhưng tôi thì không phải vậy, quan hệ của tôi và chị ấy rất tốt, nếu chị ấy đã không ra mặt, vậy cũng chỉ có thể để tôi ra mặt rồi.”
Khương Trân lùi về sau một bước, vẻ mặt lãnh đạm, “cho nên đây là mục đích của anh tới đây ngày hôm nay?”
“Có thể nói là như vậy.”
“Nếu là như vậy, thì anh đã lo lắng thừa rồi, quan hệ của tôi và Thẩm lão sư chỉ là tiền bối hậu bối mà thôi, nếu anh đã nói xong rồi thì tôi xin phép đi trước.”
Thẩm Phi Cảnh nhìn bóng lưng gầy gò của cô, anh đưa tay sờ gáy, tình huống này như thế nào lại không giống anh suy nghĩ? Cô ta cứ thế mà đi? Chẳng lẽ đây chỉ là Thẩm Ương đơn phương mà thôi? Nghĩ đến đây, Thẩm Phi Cảnh không khỏi cảm thấy có chút thú vị, người phụ nữ có thể làm cho Thẩm Ương đơn phương mình, thật sự là vô cùng thú vị.
Đột nhiên điện thoại trong túi rung lên, anh nhìn thoáng qua.
Chị Tố.
Thẩm Phi Cảnh nuốt nước miếng, thận trọng nói: “Alo? Chị Tố?”
“Thẩm Phi Cảnh tên tiểu tử này, là em cắt hình của chị phải hay không?”
Đàm Tố cầm một phần ba còn lại của tấm ảnh, tức đến run người, cô nói tên tiểu tử này luôn luôn là không việc không lên điện tam bảo, hôm nay ân cần mời cô ăn cơm như thế, còn đích thân đến nhà đợi cô, kết quả là vừa về đến nhà cô liền thấy tấm hình mình chụp chung với Thẩm Ương và Hoắc Diệc Trình bị cắt mất, chỉ còn lại Hoắc Diệc Trình!
“Không phải, chị Tố, chị nghe em giải thích…”
“Cút! Chị không muốn nghe em giải thích, em chờ đó cho chị!”
“Chị…”
“Tút tút tút tút…”
Nghe thấy âm thanh tắt máy của đầu bên kia, Thẩm Phi Cảnh biết mình triệt để xong rồi, từ nhỏ đến lớn anh ta sợ nhất là chị gái Đàm gia này, chơi thật thân thiết với anh trai anh và anh Hoắc không nói, tính cách giống như con trai vậy, hùng hùng hổ hổ, hoàn toàn không có chút dáng vẻ nào của con gái, càng không có chút giác ngộ nào là không được chấp nhặt với trẻ con, anh từng bị chị ấy đánh khóc vô số lần.
Anh biết Thẩm Ương thích Khương Trân, cho nên anh mới cố ý, anh ta không để anh sống dễ chịu, vậy thì anh cũng sẽ làm anh ta không như ý, nghĩ đến chị Tố có một tấm hình, lập tức bị mỡ heo mê muội đầu óc, đầu óc mơ hồ giơ tay chém xuống, hiện tại mới hậu tri hậu giác biết sợ hãi là gì.
Anh cuống quít lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.
“Alo, Phi Cảnh?”
“Anh Hoắc, cứu em!”
**
“Chị Vy em về trước đây ạ.”
“Được, đi đường cẩn thận chút.”
“Dạ.”
Chu Mộng Nguyên cảm thấy người trước mặt hơi quen mắt, nhìn kỹ, đây không phải là Khương Trân hay sao?
“Khương Trân.”
Cô đi sau cô ấy gọi liên tiếp mấy tiếng cô ấy đều không có quay đầu lại, thẳng đến khi cô vỗ nhẹ vai cô ấy, lúc này cô ấy mới phản ứng lại.
“Mộng Nguyên?”
“Vừa rồi cậu suy nghĩ gì thế? Nhập tâm như vậy, tớ gọi cậu thật lâu.”
“Không có… không có gì.”
“Đúng rồi, sáng sớm hôm nay tớ về thấy bàn ăn trong phòng khách có một bình hoa hồng, là của cậu à?”
“Ừ.” Khương Trân gật đầu.
“Là ai tặng vậy?” Trên mặt Chu Mộng Nguyên hiện lên một tia bát quái.
Khương Trân há to miệng, liền nghe được cô ấy nói: “Ai da, cậu cũng đừng có lừa tớ à, tớ biết cậu luôn không thích hoa, cho nên không phải là tự cậu mua, nếu nói là người tặng, thì là ai tặng mà có thể làm cho cậu đổ nước vào bình để dưỡng nó, vậy chỉ có thể là người vô cùng quan trọng tặng nha?”
Người vô cùng quan trọng sao?
Khương Trân nghĩ đến lời của Thẩm Phi Cảnh, cô lắc đầu, “không phải.”
“Ài, không thừa nhận đi, có phải là Thẩm lão sư tặng cậu hay không, scandal kia của các cậu, nhưng…”
Khương Trân đột nhiên dừng bước, Chu Mộng Nguyên cũng dừng lại, cô kỳ lạ mà nhìn cô ấy, “A Trân, sao vậy?”
“Không phải cậu cũng nói là scandal sao, nếu đã là scandal thì tự nhiên không phải là sự thật.”
Chu Mộng Nguyên cảm thấy hôm nay Khương Trân có chút kỳ quái, nhưng cụ thể là kỳ quái ở chỗ nào, thì cô lại không nói được.