Edited by Hari.
Linh tu đối với Bạch Lang thực xa lạ.
Sau khi được sư tôn tặng cho một ngôi sao, trong lòng nàng cũng nóng lên, đến ngôi sao mát lạnh trong lòng bàn tay cũng cảm thấy nóng.
Tiểu Bạch Long do do dự dự sờ một chút.
Ngôi sao kia giống như ánh sáng trong nước tản ra.
"Này này......"
Bạch Lang mở to mắt, chỉ chốc lát sau ngôi sao kia lại lần nữa tụ lại.
Bạch Lang quay đầu qua, thấy sư tôn nhìn thấy một màn này lại không có chút nào kinh ngạc.
Đuôi lông mày Yến Phất Quang giãn ra, ánh mắt chăm chú không rời khỏi Bạch Lang.
Hắn hơi dừng, đột nhiên hỏi: "Sợ sao?"
Sợ, sợ...... sợ gì chứ!
Xuân cung đồ cũng đã xem qua rồi, còn có cái gì phải sợ!
Bạch Lang âm thầm nghĩ, nhưng tiểu giác lại đỏ ửng lên không thể kiềm chế được.
Nàng hung hăng nắm chặt ngôi sao, nhìn về phía Yến Phất Quang, ác thanh ác khí nói: "Sư tôn ngươi chỉ cần nằm đó là được!"
Hắn còn đang bị thương, hiện giờ tự nhiên là chỉ có thể nằm yên.
Yến Phất Quang cũng không tức giận.
Lúc này trăng đã lên đến giữa trời.
Từ trong rừng cây yên tĩnh, tiếng nước róc rách, bóng đêm đã hoàn toàn bao phủ.
Bạch Lang nhìn sắc đẹp trước mặt, hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên lặng lẽ hóa chân thành đuôi.
Đuôi rồng màu ngân bạch ở trong nước lập loè, được ánh trăng chiếu rọi lên xinh đẹp không tả nổi.
Tiểu Bạch nghĩ nghĩ đến hình ảnh trong xuân cung đồ, dùng đuôi nhẹ nhàng túm lấy quần áo của sư tôn.
Nàng lúc này cũng thẹn thùng.
Nhưng có lẽ là trong tay còn đang cầm ngôi sao sư tôn tặng, tuy rằng thẹn thùng nhưng cũng kiên định rất nhiều.
Cái đuôi mềm mại quét đến phần bụng.
Ánh mắt Yến Phất Quang thẫm hơn một chút, biểu tình vốn mang ý trêu chọc rốt cuộc thay đổi.
Long giác thiếu nữ từ trong nước chậm rãi bơi tới gần.
Hơi thở ấm áp phun ở bên cổ.
Yến Phất Quang thậm chí có thể thấy rõ trong mắt Tiểu Bạch Long bởi vì động tình mà có chút ướŧ áŧ, mềm mại, một mạt kim sắc kiều diễm tan ra.
Hắn nắm chặt tay.
Đuôi rồng lột ra y phục ướt đẫm trên người hắn.
Hai người cách nhau rất gần, rất gần.
Ánh trăng từ trên ngọn cây chiếu xuống toàn bộ mặt hồ, chậm rãi ngưng kết thành nguyệt hoa, đem hai người bao bọc ở chính giữa.
Yến Phất Quang vốn nghĩ nếu Tiểu Bạch sợ hãi hắn cũng sẽ dừng lại.
Hắn tu hành đến hiện tại, chính là thật tâm thích Bạch Lang, cũng không phải vì muốn chữa thương.
"Hay là dừng lại?"
Hắn cuối cùng hỏi lại một lần, bởi vì nhẫn nại, mồ hôi trên trán rơi xuống, hơi thở trầm thấp.
Bạch Lang liếʍ liếʍ tiểu long nha, dùng long nha đột nhiên cắn lên hầu kết đang lên xuống của sư tôn.
Đuôi rồng màu ngân bạch chậm rãi chậm rãi bao quanh hắn, giống như bảo hộ đồ ăn.
Bạch Lang dù sao cũng là rồng, đồ ăn đến bên miệng còn chưa từng có đạo lý sẽ bỏ qua.
Yến Phất Quang cười khẽ một tiếng.
Theo nguyệt hoa từng chút một chữa trị thân thể, khi đuôi rồng của Tiểu Bạch Long biến lại thành hai chân là lúc hắn đột nhiên duỗi tay ôm lấy vòng eo mềm mại của đối phương, hung hăng đem người kéo xuống.
......
Cả một đêm.
Khi Bạch Lang tỉnh lại lưng đau eo mỏi, chỉ cảm thấy toàn thân đều đau.
Hàng mi dài run rẩy, phát hiện nàng không còn ở trong Nguyệt Loan Tuyền, ngược lại đã về tới khách điếm.
Tiểu Bạch ghé vào trên giường, ký ức hậu tri hậu giác tìm trở về.
Đợi đã, nàng tối hôm qua cùng sư tôn...... động phòng?
Nguyên lai động phòng là như thế này a.
Xuân cung đồ nói quả nhiên không sai, này còn rất thoải mái.
Bạch Lang nghĩ nghĩ, mặt liền đỏ lên.
Yến Phất Quang vừa vào phòng, liền thấy Tiểu Bạch Long hóa thành hình người ghé vào trên giường không biết đang suy nghĩ gì, không chỉ mặt đỏ, ngay cả tiểu giác trên trán cũng đỏ như thiêu như đốt.
Hắn nhướng mày, tăng thêm tiếng bước chân, Tiểu Bạch quay đầu lại có tật giật mình: "Sư tôn, ngươi đã trở lại?"
Tiểu Bạch lần đầu làm loại chuyện này, Yến Phất Quang sao có thể rời đi. Hắn bất quá là đi ra ngoài rót chén nước mà thôi.
Tối hôm qua nên thanh tẩy đã thanh tẩy qua.
Thấy Tiểu Bạch Long sinh long hoạt hổ không có dấu hiệu gì phát sốt. Yến Phất Quang đem chén nước trong tay đưa qua, sau đó ngồi ở cạnh giường.
"Đa tạ sư tôn."
Bạch Lang vừa lúc có chút khát, sau khi uống một ngụm nước mật, xoa xoa eo.
Nàng lúc này chỉ mặc một chiếc áo trong màu trắng.
Dưới tấm áo tuyết trắng có một mảng dấu vết rất sâu, như là bị cầm lấy, lại như là...... bị hôn, ở trên da thịt mịn màng lưu lại dấu vết.
Bởi vì nguyên nhân góc độ, Bạch Lang không nhìn thấy, nhưng Yến Phất Quang lại thấy rõ ràng.
"Sư tôn đang nhìn gì vậy?"
Bạch Lang uống nước xong có chút tò mò.
Yến Phất Quang tiếp nhận chén nước, đuôi lông mày dừng một chút: "Về sau có thể không cần gọi ta là sư tôn nữa. Ta đã hướng phụ thân ngươi đưa bái thϊếp cầu thân."
Thanh âm hắn có chút trầm, so với lúc trước cũng khác biệt không lớn. Nhưng lại là đang nói chuyện này. Bạch Lang cảm giác trên mặt lại muốn đỏ lên.
Lúc này đầu ngón tay Yến Phất Quang ngưng tụ chút linh lực, chậm rãi để trên vòng eo mảnh khảnh của nàng, chính là chỗ đau nhức nhất.
Bạch Lang nhẹ kêu một tiếng, thấy động tác của sư tôn tự nhiên, liền buông xuống ánh mắt.
"Là nơi này đau sao?"
Tiểu Bạch cảm thụ một chút.
Chỗ sư tôn động đến giống như có một dòng nước ấm tiến vào, chậm rãi xoa dịu đau nhức.
"Hình như không còn đau như vậy nữa."
Nàng lên tiếng nói, lại có chút tò mò: "Sư tôn, linh khí của ngươi khôi phục rồi?"
Yến Phất Quang thu tay.
"Khôi phục rồi."
Hắn dừng một chút lại nói: "Không chỉ khôi phục, còn đột phá một chút."
"A?!" Bạch Lang kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Sư tôn hiện tại đã là thánh tôn, như thế nào lại đột phá?
Như vậy ý muốn siêu việt sư tôn của nàng không phải là sẽ không thực hiện được hay sao?
Bạch Lang nghĩ như vậy, mở to hai mắt.
Yến Phất Quang nhìn nàng: "Sao vậy, ngươi không hy vọng vi sư đột phá sao?"
Có lẽ do phản ứng của nàng quá lớn, thấy sư tôn ngữ khí trở nên nguy hiểm, Bạch Lang vội vàng lắc lắc đầu.
"Cũng...... không phải vậy."
Lời này rất miễn cưỡng, bất quá Yến Phất Quang cũng hiểu bản tính của Tiểu Bạch Long này. Biết tiểu long này vẫn luôn lấy siêu việt hắn làm mục tiêu, bằng không sao lần đầu tiên gặp mặt đã kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn.
Sau khi trêu chọc nàng một phen, Yến Phất Quang mím môi, khi thấy Bạch Lang uể oải ỉu xìu nằm sấp xuống giường, liền mở miệng nói: "Không chỉ là ta đột phá, Tiểu Bạch ngươi có vẻ như cũng đột phá. Nước Nguyệt Loan Tuyền này quả nhiên là thứ tốt."
Hắn giả vờ tựa như lơ đãng nói.
Bạch Lang hoảng sợ.
"Ta cũng đột phá?"
Nàng vội vàng cúi đầu đi điều tra nội thể.
Vậy mà thấy nội đan lúc trước dung hợp huyết long đan lại trở nên lớn hơn một chút.
Nội đan kia căng tròn, màu sắc còn phiếm kim quang, vừa nhìn liền biết phẩm chất rất cao.
Bạch Lang phát giác mình thế nhưng ổn định ở quyết tử cảnh giới.
Huyết long đan mang đến linh lực bất ổn đã được cơ thể hoàn toàn hấp thu.
Bạch Lang vốn cho rằng mình chỉ có thể làm tu sĩ quyết tử cảnh giới trong mấy tháng, không nghĩ tới trải qua tối qua ở trong Nguyệt Loan Tuyền, hiện tại trực tiếp đột phá tới cấp bậc đó.
Nàng đầu tiên là không thể tin tưởng, sau khi phản ứng lại cẩn thận dò xét một phen nội đan không có vấn đề gì, lại sung sướиɠ dùng thức hải lượn một vòng trong nội phủ, cao hứng nháy mắt đã quên mất sư tôn, vội vàng nhảy dựng lên muốn chạy đi viết thư cho phụ thân.
Đột phá quyết tử cảnh chính là vấn đề lớn.
Ngay cả phụ quân nàng hiện tại cũng bất quá là ở cảnh giới này mà thôi.
Nàng cao hứng quên hết tất cả, lại bị Yến Phất Quang túm lấy tay.
"Sao vậy, sư tôn?"
Nàng quay đầu lại, Yến Phất Quang cười nhạt một tiếng.
"Viết thư không gấp. Dù sao sau khi ra khỏi Phong Nguyệt Thành, ngươi cũng sẽ nhìn thấy Bạch Trần Long Quân. Hiện tại trước cùng ta đi ra ngoài nhìn xem."
Đi ra ngoài, nhìn xem?
Bạch Lang không hiểu ý tứ của những lời này.
Chờ đến khi cùng sư tôn ra đến cửa phòng, mới ý thức được bầu không khí trong khách điếm có chút không đúng.
Nhị sư huynh ngồi trong đại sảnh, Già Ly thánh tăng tay lần tràng hạt, đứng trước cửa sổ, như đang đợi chuyện gì.
"Ai, Tiểu Bạch ngươi tỉnh."
Phong Vân Xu vừa thấy người đi ra, làm mặt quỷ nói.
"Oa, ngươi không chỉ tỉnh lại, lại còn đột phá!"
Những lời này đánh vỡ sự yên tĩnh trong đại sảnh.
Bạch Lang vốn dĩ cảm thấy đột phá thực hưng phấn, nhưng không biết vì cái gì lúc này thế nhưng cảm thấy có chút xấu hổ.
Nàng mím môi, nhỏ giọng lên tiếng chào hỏi Phong Vân Xu, lại nhìn về phía nhị sư huynh cùng thánh tăng.
"Ha ha, mọi người đều chờ ở đây làm gì vậy?"
Quý Tu ngẩng đầu lên, liền thấy Yến Phất Quang đứng ở sau Bạch Lang, thậm chí còn tràn ngập tính chiếm hữu nắm lấy tay nàng.
Trên mặt Bạch Lang thoạt nhìn tinh thần thực tốt.
Chẳng qua...... một mạt vệt đỏ trên cổ tỏ rõ đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Hắn đã sớm dự đoán được, lúc này không khỏi nắm chặt kiếm.
Hắn rốt cuộc vẫn chậm sao?
Ánh mắt Quý Tu phức tạp.
Trải qua chuyện bắt cóc hôm qua, Bạch Lang cũng có chút xấu hổ.
Nàng vẫy vẫy tay rồi buông xuống.
Khi nàng cho rằng nhị sư huynh sẽ không nói gì, hắn lại nói: "Ta tới...... thăm ngươi."
Quý Tu nói đến đây dừng một chút.
"Thương đã trị khỏi."
Thương?
Nàng sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ tới nàng hôm qua nói nhị sư huynh
đi trị thương.
Miệng vết thương trên mu bàn tay đã được đắp dược, lạnh lạnh, mang theo chút lạnh lẽo.
Ánh mắt hắn hơi lóe, nhìn Tiểu Bạch sửng sốt một chút, bỗng nhiên đuôi lông mày chậm rãi chậm rãi thả lỏng.
"Vết thương trên long giác của ngươi còn đau không?"
Bạch Lang lắc lắc đầu.
"Không đau."
Khách điếm lúc này chỉ có mấy người bọn họ.
Yến Phất Quang tuy có chút bất mãn Tiểu Bạch Long cùng người khác nói chuyện, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì thêm.
Sau khi Quý Tu đứng dậy, hắn hơi hơi nhíu mày, lại thấy đối phương lập tức đi hướng Bạch Lang, dừng ở trước mặt nàng bỗng nhiên cúi lưng.
Bạch Lang mím môi, liền thấy khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng của nhị sư huynh dừng một chút.
"Ta hôm qua đi y quán, thuận tiện mua dược cho ngươi."
Nàng yên lặng, tiếp nhận bình dược.
Yến Phất Quang nhíu mày, trong lòng có chút dự cảm không tốt, sau đó thấy Quý Tu nhìn hắn một cái, thần sắc nơi đáy mắt không thay đổi, lại nhẹ nhàng xoa xoa tiểu long giác trên đầu Bạch Lang.
"Chưởng môn triệu ta có việc, ta về tông trước. Tiểu Bạch......tự chiếu cố tốt bản thân."
Hắn nói xong xoay người rời đi.
Bạch Lang cầm bình dược, đáy lòng có chút không nỡ.
Phong Vân Xu nhẹ ho một tiếng, đối với vị Quý Tu quân này nhưng thật ra có chút xem trọng liếc mắt một cái.
Nàng sớm đã biết thân phận mấy người này nhưng vẫn da mặt dày tới xem náo nhiệt.
Sau khi biết Tiểu Bạch cùng sư tôn nàng vào Nguyệt Loan Tuyền, nàng vốn cho rằng vị Quý Tu tính cách thoạt nhìn thô bạo này sẽ thẹn quá hóa giận gì đó, nhưng không nghĩ tới hắn cư nhiên khắc chế bản thân.
Quý Tu giống như một thanh kiếm không có vỏ, trước đây vẫn luôn lo lắng hắn làm thương người thương mình, không nghĩ tới lại có ngày khắc chế chính mình.
Không chỉ có Phong Vân Xu kinh ngạc.
Ngay cả Già Ly cũng nhìn hắn một cái.
Quý Tu chỉ hướng mấy người gật gật đầu, liền xoay người rời đi.
Bạch Lang nhìn về phía thánh tăng.
Hắn ở trong đại sảnh cũng thấy một màn này, lúc này đáy mắt hơi có chút mỏi mệt.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Bạch Lang phát giác thánh tăng luôn luôn phong quang tuyết nguyệt hôm nay lại có chút chật vật.
Tăng y trên người hắn có chút nếp nhăn, đáy mắt hơi xanh, tuy vẫn ôn hòa như cũ, nhưng cùng với trước đây hoàn toàn không giống nhau.
Già Ly nhìn Bạch Lang nắm chặt tay, lại nhìn về phía Yến Phất Quang: "Phất Quang chân quân có thể để ta cùng với Tiểu Bạch...... thí chủ nói chuyện riêng một lát được không?"