*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Quyện đã hiểu cái gì gọi là tự bê đá đập chân mình.
Chuyện này biết sửa thế nào đây.
Chuyện này nên nói hay không nói đây.
Nói thì phải nói sao đây.
Bạn gái quan tâm tiết kiệm cho gia đình, thấu hiểu lòng người lại hết mực chu đáo mà để tâm đến lòng tự ái của cậu, khăng khăng bảo mình chỉ muốn xem phim cũ.
Mợ nó cậu còn có thể nói cái gì?
Buổi sáng thứ bảy, người xếp hàng mua vé ở quầy cũng chẳng ít, vẫn chưa đến lượt của họ. Thẩm Quyện trầm mặc vài giây, uyển chuyển nói: "Gần đây cũng có mấy bộ phim mới chiếu, cậu có muốn chọn một trong số đó không?"
"Không muốn xem." Lâm Ngữ Kinh nói, "Tớ đã quyết định phải xem phim cũ."
Lâm Ngữ Kinh nói xong, trong lòng còn thở dài một cái.
- - Sao mình lại tốt như vậy chứ!
Bản thân cô cũng tự thấy cảm động.
"À." Thẩm Quyện nhìn cô, ánh mắt phức tạp, lặp lại, "À, vậy thì, cái này?"
Lâm Ngữ Kinh kiên định gật đầu: "Chọn cái này đi."
Đôi tình nhân phía trước vừa đúng lúc mua vé xong, Thẩm Quyện đi tới. Chị gái bán vé đưa mắt nhìn lên, không nhịn được nhìn cậu thêm hai lần, mỉm cười, lộ tám cái răng, giọng nói cũng tươi vui hơn ban nãy không ít: "Chào quý khách, xin hỏi chọn phim gì?"
"..."
Thẩm Quyện trầm mặc, cậu bất chợt cảm thấy có chút khó mở miệng.
Lần đầu tiên cậu ý thức được, mình cũng là một người mang gánh nặng tư tưởng.
Thẩm Quyện giương mắt, nhàn nhạt nói: "《 Chuyện cũ ở rừng cao lương* 》."
Chị gái bán vé vẫn duy trì nụ cười vui tươi như cũ, nhìn cậu: "Sao ạ?"
"《 Chuyện cũ ở rừng cao lương 》" Thẩm Quyện bình tĩnh nhìn cô ấy mà nói, "Lấy hai vé."
Chị gái bán vé: "..."
Nụ cười của nhân viên bán vé có hơi cứng ngắc.
Ở cái nơi tập trung các loại phim bom tấn hằng tháng này, một đại soái ca "hình người dạng chó" dẫn bạn gái của anh ta đến mua hai tấm vé rẻ nhất toàn rạp, Chuyện Cũ Ở Rừng Cao Lương -- chỉ có mười chín phẩy chín chín đồng.
Thời điểm cậu mang vẻ mặt vô cảm nói ra mấy chữ này, làm chị bán vé cảm thấy có phần sụp đổ hình tượng.
Lâm Ngữ Kinh xem phim thích ngồi hàng cuối cùng, vốn dĩ định chọn vị trí mé phải ở hàng cuối cùng, nhưng nhìn thấy ánh mắt chòng chọc hơi hơi quái dị của nhân viên bán vé, lại cảm thấy có chút chột dạ.
Cũng không biết rốt cuộc là chột dạ cái gì.
Cuối cùng bọn họ chọn vị trí nằm ngay trung tâm, hết sức quang minh chính đại, vô cùng đứng đắn.
Từ giờ đến lúc bắt đầu soát vé chiếu phim còn một lúc nữa, hai người ngồi trước bàn gỗ dài trong đại sảnh, đợi chưa được mấy phút, đã bắt đầu soát vé. Lúc sắp sửa đi vào, Lâm Ngữ Kinh và Thẩm Quyện ghé lại gần nhau, tra một lúc xem bộ phim này nói về cái gì, diễn viên chính là ai.
Thẩm Quyện cảm thấy rất ngạc nhiên, cái tên nghe giống phim con heo thế này, mọe nó thế mà lại nói về cuộc sống của tầng lớp nhân dân lao động khá giả.
Bộ phim lành mạnh cỡ nào chứ.
Bọn họ đứng dậy đi vào soát vé, cùng lúc với phòng số ba chiếu phim bom tấn mới đây nào đó. Sau khi đi vào tất cả mọi người đều rẽ qua trái, chỉ có mỗi hai người Thẩm Quyện và Lâm Ngữ Kinh quẹo phải, đi đến phòng chiếu số chín.
Lâm Ngữ Kinh ngoái đầu liếc mắt nhìn, đằng sau chỉ có một đôi tình nhân nhỏ là đi cùng phương hướng với bọn họ.
Mười chín phẩy chín chín đồng cũng đúng thôi, cái phim rách này căn bản chẳng có ai xem.
Phòng chiếu này có lẽ là phòng chiếu nhỏ nhất trong rạp chiếu phim, nhìn qua chỉ có sáu bảy hàng. Hơn nữa toàn là ghế tình nhân, kiểu ghế sô pha liền nhau dành hai người, mềm mại mà dễ chịu, lưng ghế sô pha cao cao, Lâm Ngữ Kinh ngồi lên chỉ có thể lộ ra một xíu đỉnh đầu. Cô ngồi bên trong, Thẩm Quyện ngồi ở mép ngoài, phía sau là đôi tình nhân cùng đi vào chung, và cả một ông cụ hói đầu.
Hết rồi.
Tổng cộng năm người.
Đôi tình nhân kia cười cười giỡn giỡn đi đến hàng cuối cùng, cụ ông ở hàng thứ nhất, ngả người nằm lên sô pha, bắt đầu hưởng thụ cảm giác như rạp chiếu phim tại nhà.
Ánh đèn tối lại, bộ phim chính thức bắt đầu.
Cùng với điệu sơn ca* sôi nổi hào hùng, máy chiếu chiếu ra màn ảnh thước phim về rừng cao lương óng ánh sắc vàng. Những bông cao lương đỏ rực, đung đưa đung đưa theo gió.
(*) Ca hát dân gian, lưu hành ở khu vực miền núi phía nam, Trung Quốc
Lắc lư một cái, trong màn hình xuất hiện một người phụ nữ quấn khăn hoa văn, ngoảnh đầu mỉm cười nhìn lại, còn có hai má hồng hồng tròn tròn. Công bằng mà nói, bỏ qua bộ đồ hoa hòe đỏ thẫm trên người cô và cái khăn đội đầu xanh xanh kia đi, thì trông cô ấy quả thực rất đẹp.
Một giây sau, sáu nét bút lông viết tên phim nện xuống, to bự đỏ tươi, mạnh mẽ hữu lực.
- - Chuyện cũ ở rừng cao lương.
Lâm Ngữ Kinh: "..."
Lâm Ngữ Kinh nghe thấy Thẩm Quyện bên cạnh cười khẽ một tiếng.
Tâm tình Lâm Ngữ Kinh có chút phức tạp.
Cô nghiêng đầu sang, nhìn thấy Thẩm Quyện ngoẹo người dựa lên sô pha, khuỷu tay khoát trên tay vịn ghế sô pha, đang dùng mu bàn tay chống đỡ mặt mà xem phim.
Hẳn là chú ý tới tầm mắt của cô, cậu xoay đầu lại, đôi mắt đen nhánh dưới ánh sáng của màn hình chiếu phim nom có vẻ lấp lánh, cảnh phim xoay chuyển.
Lâm Ngữ Kinh đã bắt đầu hối hận tại sao lại vì tiếc tiền mà đi chọn bộ phim rách này.
Thẩm Quyện cậu ta muốn tiêu tiền thì cứ để cho cậu ta tiêu đi, rốt cuộc có liên quan gì đến cô chứ?
Lâm Ngữ Kinh thở dài, quay đầu đi. Ôm suy nghĩ "Lâm Ngữ Kinh hoàn mỹ vô song cho dù xem phim cũng phải dùng ánh mắt như đang tìm hiểu một tác phẩm văn học mà đối xử với nó", cô định bụng sẽ nghiêm túc cẩn thận mà xem hết bộ phim 《 Chuyện cũ ở rừng cao lương 》 này.
Bộ phim chiếu được 15 phút, nam nữ chính ngẫu nhiên gặp nhau trong rừng cao lương, sau đó hát đối sơn ca.
Bộ phim chiếu được 25 phút, nam nữ chính hẹn nhau trong rừng cao lương, sau đó hát đối sơn ca.
Bộ phim chiếu được 35 phút --
Lâm Ngữ Kinh cụp mắt ngồi nhoài trên sô pha, ngáp cái ngáp có lẽ là thứ mười.
Ý thức của cô có hơi mơ hồ, buồn ngủ.
Chính vào thời điểm cô sắp ngủ, cô bỗng nghe thấy phía sau có động tĩnh gì đó vang lên.
Tựa như mưa lớn xối xuống vũng nước, lúc lên lúc xuống, bị tiếng phim che đậy, hầu như không nghe thấy được.
Âm thanh trong phim yên tĩnh lại trong nháy mắt, Lâm Ngữ Kinh nghe thấy cô gái đó kêu một tiếng cực khẽ.
Cô mơ mơ màng màng mà ngoái đầu ra sau.
Thẩm Quyện vẫn luôn ngồi yên bên cạnh bỗng nhiên di chuyển, cậu nhanh chóng ngồi thẳng người, áp người đến đây, dùng một tay che mắt cô.
Lâm Ngữ Kinh ngẩn người.
Thẩm Quyện bịt mắt của cô, ôm lấy đầu cô kéo đến trước người mình, vùi vào hõm vai, thấp giọng nói: "Tò mò vậy sao?"
Phản ứng này của cậu, cùng với âm thanh sau cùng, khiến Lâm Ngữ Kinh cũng đã kịp nhận ra đôi tình nhân phía sau đang làm cái gì.
Cơn buồn ngủ của cô trong nháy mắt rơi mất phân nửa, trán tựa trên xương quai xanh của cậu, sững người há miệng: "Con bà nó..."
Thẩm Quyện vẫn giữ tư thế ngồi trong sô pha, nhìn màn hình. Một tay khác giữ trên gáy cô, những ngón tay xuyên qua lọn tóc nhè nhẹ vuốt ve.
Cậu cảm giác được cô dựa vào người cậu, nghe âm thanh sột sột soạt soạt phía sau, cả người đều có chút cứng ngắc.
Thẩm Quyện cúi đầu, hôn một cái lên tóc cô: "Chúng ta không xem nữa."
Lâm Ngữ Kinh chôn đầu trong lòng cậu điên cuồng gật đầu.
Toàn là mấy chuyện gì thế này.
Giữa ban ngày ban mặt, làm gì vậy chứ?!
Lâm Ngữ Kinh vội vàng ngồi dậy, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào màn hình phim, gượng gạo lại cứng nhắc, gần như cùng tay cùng chân đi xuống từng bậc từng bậc.
Đi tới bậc thang cuối cùng, cô chạy thật nhanh ra cửa, toàn bộ quá trình mắt đều nhìn thẳng.
Chờ vài giây, Thẩm Quyện cũng đi ra từ phía sau, giơ tay vỗ vỗ đầu cô: "Đi thôi."
Lâm Ngữ Kinh lén lút liếc mắt nhìn cậu.
Sắc mặt Thẩm Quyện vẫn như thường, lười nhác bình thản.
Thế nhưng Lâm Ngữ Kinh lại cực kỳ lúng túng.
Nếu đi cùng bạn nữ giới gì đó thì cũng đành đi, đằng này lại cùng bạn trai, gặp phải loại chuyện này trong rạp chiếu phim.
Ngồi phía sau hôn nhau bình thường không được sao đôi tình nhân kia?! Cần phải gấp gáp tiến hành giữa canh trưa thế sao?
Bọn tôi đây là một lòng muốn xem bộ phim về nhân dân lao động khá giả thỉnh thoảng lãng mạn hát đối sơn ca đấy!
Đi thẳng ra rạp chiếu phim, đứng trước các cửa hàng chuyên doanh* ở trung tâm thương mại, Lâm Ngữ Kinh vẫn còn lúng túng.
(*) Cửa hàng chuyên về một dòng sản phẩm.
Cô cũng không dám nghiêng đầu nhìn Thẩm Quyện lần nữa.
Ông chủ Thẩm không hổ là người từng thấy sóng to gió lớn, cậu xem như không có việc gì mà liếc mắt nhìn đồng hồ, sau đó đi đến xem bản đồ của mỗi một tầng, bình tĩnh hỏi cô: "Trước tiên ăn một bữa cơm đi, muốn ăn cái gì?"
Lâm Ngữ Kinh duy trì vẻ mặt bình tĩnh, ra vẻ cũng là một thiếu nữ từng va chạm xã hội, hắng giọng một cái, tiện tay chỉ một quán ăn Nhật: "Cái này đi..."
Thẩm Quyện không có ý kiến gì.
Bảng hiệu của quán này là Lẩu Sukiyaki*. Hai người chọn một lẩu Sukiyaki thịt bò với hai khay sashimi*, ăn không nhanh không chậm.
(*) Sukiyaki là một món lẩu nổi tiếng của Nhật, được dùng trong một nồi lẩu rất nông làm bằng hợp kim sắt. Nguyên liệu chính của lẩu sukiyaki là thịt bò thái mỏng và nấm, đậu phụ, hành, shirataki....
Sashimi là một món ăn truyền thống Nhật Bản mà thành phần chính là các loại hải sản tươi sống.
Trong lúc ăn Thẩm Quyện khơi lên mấy đề tài, Lâm Ngữ Kinh và cậu trò chuyện Đông Nam Tây Bắc, gần như quên sạch chuyện vừa nãy, ăn xong một bữa cơm cũng không còn cảm giác lúng túng.
Cho dù đã lâu như vậy, người này vẫn tinh tế như thế.
Giữa chừng Thẩm Quyện giúp cô đến quầy lấy hoa quả, Lâm Ngữ Kinh gắp một miếng sashimi chấm vào mù tạc và tương, cho vào miệng, bất chợt nhớ đến gì đó, lén lút mở thực đơn ra xem.
Ban nãy lúc gọi món không tập trung, quên xem giá cả mất rồi.
Quán ăn trong trung tâm thương mại làm gì có chỗ nào rẻ.
Lâm Ngữ Kinh thở dài, có chút rầu rĩ, nhân tiện bắt đầu một vòng suy nghĩ mới.
Dựa theo chỉ giảng của Cố Hạ, sau đó tốt nhất cô nên tặng cho Thẩm Quyện một món quà nhỏ.
Phải tặng quà gì có tâm và ý nghĩa một chút.
Không thể quá rẻ, quá rẻ thì trông có vẻ không coi trọng lại qua loa, cứ như tùy tùy tiện tiện mua cho vậy.
Cũng không thể quá đắt.
Quá đắt sẽ làm cậu có áp lực.
Dù sao điều kiện gia đình của bạn trai cô sờ sờ ra đấy. Hơn nữa Thẩm Quyện lại là một người, kiêu ngạo thế kia, lòng tự ái cao thế kia.
Nếu như cô tặng cho cậu món quà sinh nhật quá quý giá, có thể trông giống đang khoe giàu không?
Lâm Ngữ Kinh bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng.
Lúc trước cô chỉ nói với Thẩm Quyện quan hệ gia đình mình có chút vấn đề nhỏ, cũng chưa có kể rõ điều kiện trong nhà.
Nếu không cô giả vờ nghèo?
Để Thẩm Quyện cảm thấy trình độ kinh tế của gia đình bạn gái mình cũng tương đương với cậu, làm trong lòng cậu sẽ không quá khó chịu.
Thời điểm cô rút điện thoại ra Thẩm Quyện vừa đúng lúc bưng một đĩa hoa quả nhỏ trở về. Lâm Ngữ Kinh có tật giật mình, không một tiếng động nghiêng người sang bên cạnh, xoay lưng điện thoại về phía Thẩm Quyện, mở trình duyệt ra, search một lúc.
- - Bạn gái cực nghèo nên tặng bạn trai món quà gì thì tốt.
Cũng có rất nhiều người phiền não vấn đề này, cái gì cũng nói, tương đối đúng đắn là bật lửa -- Hình như có thể đấy, Thẩm Quyện cũng có hút thuốc.
Còn không đứng đắn là mấy thứ chẳng cần dùng tiền, đồng phục tình thú, bαo ©αo sυ, tự thắt nơ bướm lên người nửa đêm đến gõ cửa phòng bạn trai...
Lâm Ngữ Kinh: "..."
Toàn là mấy trò gì đâu không vậy!
Lâm Ngữ Kinh úp điện thoại xuống cái phắt. Giữa nơi công cộng bỗng nhiên có loại ảo giác tất cả mọi người đều thấy cô lướt xem website đồi trụy, tràn ngập cảm giác xấu hổ khó diễn tả thành lời.
Động tác của cô hơi lớn, Thẩm Quyện nghiêng đầu qua, nhìn cô một cái: "Sao thế."
Lâm Ngữ Kinh hắng giọng một cái: "Không có gì."
Thẩm Quyện nhìn cô chằm chằm, híp híp mắt: "Lâm Ngữ Kinh, cậu đã làm chuyện gì có lỗi với tớ đúng không?"
Lâm Ngữ Kinh chớp chớp mắt: "Hả?"
Hai người họ hôm nay ngồi ăn ở cùng một phía, Thẩm Quyện áp sát lại, khoát cánh tay lên ghế tựa của cô, nhìn chằm chằm tai cô, ý vị thâm trường: "Còi báo động, lại đỏ."
Lâm Ngữ Kinh: "..."
Thẩm Quyện không chờ cô phản ứng, bỗng nhiên nhấc ngón tay, đầu ngón tay lướt qua lỗ tai trên xương tai của cô. Động tác dịu dàng, sờ đến Lâm Ngữ Kinh hơi nhột, không nhịn được rụt cổ một cái.
"Trước đây tớ đã muốn hỏi rồi." Thẩm Quyện tựa như không để tâm, thấp giọng nói, "Bấm ở đây, không đau sao?"
"Cũng được, không đau lắm thì phải, tớ không nhớ rõ nữa." Lâm Ngữ Kinh cụp mắt, "Trước đây nghe người ta nói, người đi bấm lỗ tai cùng mình vào ngày sinh nhật sẽ ở bên mình đến kiếp sau."
Động tác của Thẩm Quyện khựng lại, chuyển con ngươi nhìn cô, nhíu mày: "Cho nên cậu đi với ai?"
"Bản thân tớ." Lâm Ngữ Kinh nở nụ cười, "Bạn học Thẩm, trước đây tớ chưa từng yêu đương. Khi đó cảm thấy không ai có thể theo mình đến kiếp sau, chuyện kiếp này còn chưa biết thế nào thì làm sao mong được đến kiếp sau."
Lúc ấy chính là sinh nhật, cả Lâm Chỉ và Mạnh Vĩ Quốc dường như đều không nhớ, trong nhà cũng chẳng có ai, cô liền một thân một mình ra ngoài rong chơi.
Đi ngang qua một cửa tiệm thẩm mỹ nhỏ bé, liền đi vào xỏ.
Khi đó chính là muốn làm mình đau đớn một chút, cứ như như vậy thì có thể nhớ kỹ điều gì đó.
Hồi phục cũng thực sự không tốt. Lúc đó chẳng thấy đau đớn gì, về sau thay que bị nhiễm trùng. Lỗ tai vừa mới bấm xong đều khó mà giữ lâu, không gắn gì đó để giữ thì rất dễ bít lại. Tự cô dùng cồn sát trùng khử trùng cái que, sau đó mạnh mẽ cho đâm cho hở ra, chảy một đống máu.
Đau đớn đến mức không phụ sự mong đợi.
Sau đó sinh nhật hằng năm cô đều sẽ đi bấm một cái. Cứ thế liên tục bốn, năm năm, Lâm Ngữ Kinh bỗng nhiên kịp phản ứng.
Nếu như thật sự làm mỗi năm một cái, chẳng cần bao xa, đến tầm hai mươi tuổi, cái lỗ tai này của cô sẽ bị biến thành cái dạng gì chứ.
Đành từ bỏ.
Thẩm Quyện không chớp mắt nhìn cô vài giây, dời tầm mắt, cũng không biết có đang nghe hay không.
Cậu hơi nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào tai cô, biểu hiện chăm chú, đầu ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc, bỗng nhiên nặn nặn vành tai mỏng manh, nở nụ cười, nói sang chuyện khác: "Nóng thật."
Lâm Ngữ Kinh bị cậu làm cho run lên một hồi, không hề dễ chịu.
Cô giơ tay, nắm ngón tay cậu kéo xuống, nhìn một vòng, nhỏ giọng nói: "Có thể đứng đắn chút không hả, sao cậu lại lưu manh thế chứ?"
Thẩm Quyện bật cười: "Tớ sờ tai bạn gái tớ một chút cũng là lưu manh?"
Bọn họ ngồi ở góc bàn, xung quanh không ai chú ý bên này, Thẩm Quyện lùi người dựa ra sau, miễn cưỡng nói: "Sau này tớ đây sờ sang chỗ khác, có phải cậu sẽ báo cảnh sát không?"
Lâm Ngữ Kinh: "..."
"Câm miệng." Lâm Ngữ Kinh mặt không cảm xúc chỉ vào cậu, "Thẩm Quyện, cậu im ngay."
Thẩm Quyện gật gù, hất hất cằm về phía nồi lẩu sukiyaki không còn lại gì trên bàn ăn: "Ăn no rồi?"
Lâm Ngữ Kinh ăn được kha khá rồi, cô ăn chút trái cây Thẩm Quyện lấy đến lúc cuối, để đũa xuống, ngả người dựa ra sau: "No rồi."
Cậu gật đầu: "Vậy đi thôi."
Lâm Ngữ Kinh theo cậu đến trước quầy tính tiền, nhìn lướt qua hóa đơn.
Ôi...
Lâm Ngữ Kinh quay đầu sang chỗ khác, lại là một trận đau lòng.
Yêu đương tốn kém quá đi.
Quán ăn này có bày một khay kẹo trước quầy thanh toán, có bạc hà và mấy viên kẹo cứng vị trái cây, vị mật đào, vị ô mai, vị chanh, có cả đống. Lâm Ngữ Kinh không đành lòng nhìn Thẩm Quyện tính tiền, bèn chuyên tâm chọn mấy viên kẹo trái cây từ trong khay. Lúc chọn xong cậu cũng tính xong tiền, hai người ra khỏi quán ăn.
Lâm Ngữ Kinh vừa đi vừa xé vỏ kẹo ra, nhét một viên vào trong miệng, tiện thể đưa cho Thẩm Quyện một viên.
Thẩm Quyện cụp mắt, không nhận.
Vừa vặn đi tới cửa thang máy, buổi chiều vào giờ này người đã đông hơn nhiều so với buổi trưa. Cửa thang máy đầy ắp người, đại khái không thể chở hết trong một chuyến.
Lâm Ngữ Kinh giơ tay, chỉ chỉ thang cuốn bên cạnh: "Chúng ta đi thang cuốn xuống?"
Thẩm Quyện gật đầu, nắm tay cô, kéo cô đi về hướng ngược lại.
Cửa của trung tâm thương mại dày nặng, sơn màu trắng. Cậu đè lên tay đẩy đẩy ra, sau đó đóng lại, đi tới phía trước, đến lối thoát hiểm thông với cầu thang, đẩy cửa sắt ra.
Lâm Ngữ Kinh buộc miệng nói: "Thang cuốn ở ngay bên cạnh, cậu leo cầu thang làm gì?"
Nói xong cô liền cảm thấy mình giống như một con ngốc.
Cậu đây là định leo cầu thang sao?
Rõ ràng là không phải.
Cô đang nghĩ ngợi, Thẩm Quyện chợt trở tay đóng cửa, đè cô lên cánh cửa.
Quần áo mùa hè mỏng manh, cánh cửa lạnh ngắc. Lưng Lâm Ngữ Kinh dán lên đó, lạnh đến mức rụt cổ xuống.
Thẩm Quyện kề đến gần. Bàn tay lần đến sau lưng cô, ngăn nó khỏi cánh cửa lạnh lẽo, lòng bàn tay mang theo nhiệt độ cách lớp vải áo tìm thấy nơi lõm xuống của xương cột sống. Cậu cúi đầu áp sát đến, nhẹ nhàng hôn một cái lên khóe môi cô: "Lúc ở trong rạp chiếu phim tớ đã muốn làm như vậy... Sợ làm cậu sợ..."
Lâm Ngữ Kinh đưa mắt lên, hàng mi khẽ động, như một chiếc bàn chải nhỏ gãi vào tim người.
Bàn tay lót sau lưng cô của Thẩm Quyện cách lớp quần áo đưa xuống phía dưới, vuốt xương cột sống của cô, xuống một đốt lại một đốt, động tác nhẹ nhàng chậm rãi.
Mọi cảm giác cậu mang đến cho cô đều là những trải nghiệm lạ lẫm, khiến Lâm Ngữ Kinh có chút choáng váng.
Thẩm Quyện lùi ra một chút, cụp mắt nhìn cô, đè thấp giọng nói, tựa như mê hoặc: "Bảo bối, há miệng."
Lâm Ngữ Kinh sững một lát, ngoan ngoãn há miệng ra.
Thẩm Quyện cúi đầu, đưa đầu lưỡi vào trong cổ họng cô, móc lấy viên kẹo trái cây trong miệng cô, kẹp lấy đưa sang phía mình, sau đó cắn nát, âm thanh răng rắc răng rắc khẽ khàng vang lên.
Chút năng lực chống cự cuối cùng của Lâm Ngữ Kinh cũng bị nhai nát theo tiếng răng rắc răng rắc này.
Hai tai cô đỏ ửng, quay đầu sang chỗ khác, giơ tay đẩy cậu.
Thẩm Quyện không cho cô cử động, thân thể lại kề đến phía trước, gắt gao áp cô lên trên cửa.
Lâm Ngữ Kinh hơi không khống chế được mà run lên một hồi. Cô cảm giác mặt mình cũng bắt đầu nóng lên, cô cúi thấp đầu, tựa đầu lên xương quai xanh của cậu, không muốn để cậu nhìn ra: "Cậu xong chưa, xong rồi thì..."
Thẩm Quyện không thả cô ra, cậu nghiêng đầu tiến đến bên tai cô, cười một tiếng cực khẽ, hơi thở sục sôi nhiệt độ, nóng đến khiến người ta rụt vai lại: "Chưa xong."
Thẩm Quyện giơ tay, nhẹ nhàng vân vê vành tai mềm mại của cô, vuốt ve, đầu ngón tay sượt qua bên gáy nâng cằm cô lên, buộc cô ngẩng đầu nhìn cậu, "Nhìn tớ."
Lâm Ngữ Kinh nhìn cậu, vô thức nuốt nước bọt một cái, không nhúc nhích.
Thẩm Quyện chăm chú nhìn cô, tựa như ám thị mà nhẹ nhàng xoa xoa cằm cô, giọng nói mất tiếng: "Ngoan nào, há ra lần nữa."
Hết chương 72.
(*) 《 Chuyện cũ ở rừng cao lương 》là tên gọi khác của "Cao lương đỏ", bộ phim được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên, từng đạt giải Nobel của nhà văn Mạc Ngôn.
Bối cảnh câu chuyện là những năm 1920 và 1930 tại miền quê Cao Mật ở miền Nam Trung Hoa. Câu chuyện được kể từ ngôi thứ nhất, với nhân vật chính là bà nội của người kể chuyện. Cô gái trẻ đầy khát vọng yêu đương đã bị gả cho một người đàn ông mắc bệnh phong. Ngày lên kiệu hoa, cô gái đầy chán chường ấy đã gặp và say mê một trong những người phu kiệu khỏe mạnh, mà sau này đã trở thành tư lệnh Dư Chiêm Ngao, người anh hùng phục kích đoàn xe Nhật. Ngày hôm ấy chính anh đã cứu cô khỏi tay bọn cướp.
Hai ngày sau ở nhà chồng, cô thức trắng với con dao trong tay. Ngày thứ ba được trả về, người phu kiệu đã cướp cô chạy vào rừng cao lương đỏ. Ba ngày hạnh phúc trong rừng đã đem lại cho cô một đứa con trai, cha của người kể chuyện.
Năm 14 tuổi, người con trai gia nhập đoàn quân của Dư Chiêm Ngao mà ông vẫn coi là cha nuôi. Người con gái giờ đây đã là người thiếu phụ, ngày ngày vẫn làm bánh đem ra chiến trường khao quân. Trong một lần gánh bánh gặp đúng lúc xe giặc đang đi qua, bà đã hy sinh. Trước khi chết bà nói cho con trai biết về người cha thật sự, và ra đi nhẹ nhàng trên đệm cây cao lương, nơi đã chứng kiến tình yêu và hạnh phúc của bà.
Cao lương đỏ đã được chuyển thể thành phim điện ảnh năm 1987, Trương Nghệ Mưu đạo diễn với hai diễn viên chính Củng Lợi và Khương Văn. Tác phẩm này một lần nữa được chuyển thể thành phim truyền hình năm 2014, Trịnh Hiểu Long đạo diễn, hai diễn viên chính là Châu Tấn và Chu Á Văn.
Sherry:
Về cái tên phim á, ban đầu tớ đặt là "Chuyện cũ ở miền cao lương", sau tớ quyết định đổi thành "Chuyện cũ ở rừng cao lương" cho nó giống với liên tưởng của Quyện gia. =))) Với lại cách đặt này cũng chuẩn xác hơn.:>
Ngắt chương ở chỗ gay cấn ha:v