Chương 1
"Có nhân vật bây giờ cần diễn, lời thoại 3 câu, 600 tệ, có nhận hay không?"
Khương Diệp đang nằm sấp trên mặt đất suy nghĩ về nhân sinh, nghe được âm thanh tin nhắn Wechat nhắc nhở, cô lập tức cầm lấy di động, nhìn đến là tin nhắn của người môi giới diễn viên quần chúng quen biết đạo diễn gửi đến, cô liền lập tức đứng dậy.
"Nhận"
Đối phương hẳn là rất gấp, Khương Diệp vừa gửi tin nhắn đi, không đến mười giây, đầu bên kia đã gửi đoạn tin nhắn thoại đến:
"Đạo diễn vừa rồi thêm nội dung cốt truyện, là tác phẩm cổ trang, cần một nữ đạo trưởng đáng khinh, đùa giỡn nam nhân vật chính, sau đó nữ nhân vật chính đến cứu chàng".
Khương Diệp cúi thấp đầu, hai đầu gối quỳ tại nền gạch men sứ cũ nát, thân ảnh cô bị ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào loang lổ lại không che dấu được một thân hình thon dài duyên dáng.
Cô đưa tay ấn lại đoạn tin nhắn giọng nói vừa rồi, cẩn thận nghe lại lần nữa những lời người môi giới diễn viên quần chúng nói.
Chỉ ngắn ngủi mấy câu cũng đủ để cô phác họa đại khái ra nhân vật muốn diễn.
Người môi giới gửi lại một tin nhắn thoại cho Khương Diệp: "Nhớ đem mặt cô hóa trang lại một chút, đạo diễn muốn là một đạo trưởng nữ đáng khinh".
Đoàn phim nhỏ, tài chính có hạn, thợ trang điểm đều dành cho vai chính, vai phụ, diễn viên quần chúng thì tự mình hóa trang là tốt nhất.
Nhưng ý của người môi giới là Khương Diệp đem mặt mình hóa trang một chút, đừng chói mắt quá, không thì nữ chính có ý kiến, dù sao thì nhân vật cần diễn cũng là cần lộ mặt.
Khương Diệp cầm di động, gõ từng chữ: "Nữ đạo trưởng đáng khinh bao nhiêu tuổi? Đã từng quan hệ chưa?"
Vấn đề trước là quyết định tình huống để Khương Diệp hóa trang, vấn đề sau là quyết định ánh mắt khi diễn. Nữ đạo trưởng lâu dài không có quan hệ sinh hoạt mà đáng khinh, cùng quan hệ sinh hoạt quá nhiều mà đáng khinh, đây là hai loại tính chất biểu hiện hoàn toàn khác biệt.. Tuy rằng hậu kỳ đoạn diễn của cô chưa chắc đã được chiếu trên màn ảnh. Người môi giới không có trả lời cô ngay lập tức, đoán chừng là đi hỏi đạo diễn tình huống.
Khương Diệp buông di động đứng lên, đi đến cái bàn duy nhất trong căn nhà, trên mặt bàn chồng chất các loại văn kiện tư liệu cùng với đồ trang điểm lung tung rối loạn.
Cô cầm lấy gương trên bàn, nhìm chằm chằm vào khuôn mặt trong gương. Làn da quá trắng, môi quá đỏ, ngũ quan quá mức tinh xảo. Cùng với Khương Diệp trong lòng mình mục tiêu không quá phù hợp.
Chờ Khương Diệp dùng phấn nền màu vàng thoa lên mặt xong thì người môi giới cũng gửi tin nhắn đến: "Đã thay ngươi hỏi đạo diễn, nữ đạo trưởng 35 tuổi, có sinh hoạt nam nữ.. là một nữ da^ʍ ma."
Người môi giới không có nói cho Khương Diệp, cũng bởi vì hắn vừa mới đi hỏi một câu đó, đạo diễn cũng là nhất thời mới thêm cho nữ đạo sĩ một cái hình tượng đấy. (chính là nữ da^ʍ ma đấy ạ)
Trong lòng đại khái đã có ý tưởng, Khương Diệp liền chuyên tâm hóa trang cho mình, cố gắng trang điểm làm cho khuôn mặt vàng xuống. Theo động tác trên tay không ngừng, ánh mắt của cô cũng không ngừng thay đổi, vẽ xong một đường bút cuối cùng, Khương Diệp đã triệt để biến thành một người diện mạo phổ thông, cả người đều mang theo hơi thở đáng khinh.
Mặt đã hóa trang xong, Khương Diệp cầm lấy di động ra cửa, đi đến thành phố điện ảnh Tinh Hải lân cận.
Vì để có thể nhận được việc trước, rất nhiều diễn viên quần chúng sẽ thuê phòng ở lân cận, đương nhiên.. hoàn cảnh cũng sẽ không quá tốt. Dù sao thì các khách sạn tốt chút đều bị diễn viên chính phụ bao, hơn nữa giá cả lại quá đắt, nhóm diễn viên quần chúng đều không thuê nổi.
Môi giới Chu là Khương Diệp mấy tháng trước quen biết, đối phương làm người không tồi, cảm thấy cô có du dưỡng tốt, huống chi bộ mặt kia trời sinh là để ăn cơm trong vòng giải trí, cũng nguyện ý thiện chí giúp đỡ, lúc bình thường gặp kịch bản có thể lộ mặt nhất định sẽ tìm đến cô. Vạn nhất, một ngày nào đó Khương Diệp nổi tiếng, hắn có lẽ cũng được thơm lây.
Khi Khương Diệp đến đoàn làm phim, đạo diễn cùng nhóm diễn viên chính đang ở cùng một chỗ nói chuyện, đoán chừng là đang thảo luận nội dung cốt truyện. Quét mắt nhìn vài lần thiết bị của đoàn làm phim cùng nhân viên, Khương Diệp đại khái đoán được đây là bộ phim cổ trang mạng có kinh phí không cao, nhóm diễn viên chính đều có tính khí trẻ con, như là học sinh mới từ học viện ra.
Khương Diệp đi đến trước mặt một người trung niên mập mạp phất tay chào hỏi: "Anh Chu."
Người môi giới Chu còn ở bên kia đếm số lượng diễn viên quần chúng, vừa quay đầu nhìn chằm chằm Khương Diệp, quan sát nửa ngày mới bừng tỉnh đại ngộ: ".. Khương Diệp?"
Khương Diệp gật đầu hỏi: "Khi nào thì đến vai diễn của tôi?"
Anh Chu không trả lời vấn đề của cô, mà đem người kéo đến một góc hẻo lánh nói: "Không phải, tôi bảo cô hóa trang một chút, không có bảo cô hóa trang đến mức lợi hại như vậy."
Khương Diệp nguyên bản chính là ở trong đám người có thể phát sáng lấp lánh lại có thể hóa trang lập tức thành người thường, điều này làm anh Chu khó có thể tiếp thu.
Mà Khương Diệp lại không cảm thấy đúng, cô nói: "Tôi là một diễn viên quần chúng, không thể đoạt hào quang của nữ chính được". Loại nhân vật này cũng chỉ có thể gọi là vai quần chúng cao cấp, gọi là phối hợp diễn cũng không có tư cách gọi.
Anh Chu còn muốn nói điều gì, bên kia đạo diễn đã kêu người đi qua, anh ta chỉ có thể xoay người đem diễn viên quần chúng liên quan qua.
Đạo diễn cũng không quan tâm những diên viên quần chúng này, chỉ hỏi người đã đủ chưa, hai mắt nhìn Khương Diệp lại nhiều hơn chút nói: "Vẫn được, chính là làn da vàng chút, cứ như vậy đi, qua bên kia mang khăn trùm đầu thay quần áo."
Một nữ đạo sĩ đáng khinh không đáng để đạo diễn tốn tâm tư, bọn họ vốn là muốn kiếm tiền nhanh, theo lời người xem thì loại phim này chính là phim truyền hình cổ trang mạng ba không, kinh phí ít, diễn viên không có lưu lượng.
Chờ Khương Diệp thay xong quần áo đi ra, người phụ trách bên kia cầm một tờ A4 còn nóng hổi đi tới: "Đây là lời thoại của cô".
Khương Diệp nhận lấy xem, nói là lời thoại ba câu thật đúng là ba câu, nửa câu cũng không thêm. Đạo diễn nói sơ qua cảnh sắp tới muốn quay, là nam chính bị nữ đạo sĩ bắt được, bị thương không thể phản kháng, tại lúc mấu chốt nữ chính tiến vào đem nữ đạo sĩ đánh bại.
"Biểu tình phải khoa trương biết không? Càng khoa trương càng tốt" Đạo diễn nói, tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía.
Đầu năm nay lôi* kịch cũng có thị trường, càng lôi càng có nhiều người xem tới tìm ngược. (Lôi: Dịch nghĩa ra là lời chỉ trích bàn tán, áp dụng trong truyện này thì thể loại phim thuộc dạng vô căn cứ, người xem biết thế nhưng không kìm được vẫn xem phim, vừa xem vừa mắng)
Đạo diễn nói các diễn viên vào vị trí, mọi người liền bắt đầu chuẩn bị. Khương Diệp đứng trước cánh cửa cửa, lúc đạo diễn kêu bắt đầu, trong nháy mắt ánh mắt cô liền thay đổi, một bước ba lắc hướng về phía nam chính đang bị trói trên giường. Lúc này máy quay đã hướng thẳng về phía cô, đang quay đặc tả khuôn mặt nữ đạo sĩ. Khương Diệp nửa tựa vào trên giường, ngón tay đẩy dây thừng của nam chính, bỗng nhiên nhe răng cười một tiếng, thanh âm vừa dừng lại giọng nói đói khát vang lên: "Nam nhân."
Cô kiềm chế ánh mắt đầy ham muốn cùng với tiếng cười tà ác xuyên thấu qua màn ảnh máy quay truyền lại rõ ràng cho đạo diễn bên kia.
"Mẹ nó, quá ác.." Đứng ở sau lưng đạo diễn, phó đạo diễn cả người cả kinh lập tức nổi da gà, may mà tu dưỡng nghề nghiệp tốt khiến anh ta đem câu nói kế tiếp đè ép đi xuống.
Diễn viên quần chúng này là nơi nào tìm đến, sự kinh ngạc đập thẳng vào mặt quá đỗi chân thực. Nhìn qua màn ảnh đều chịu không nổi huống chi là nam chính đối diện trực tiếp với Khương Diệp. Khuôn mặt vốn dĩ đã hóa trang trắng nhợt giờ lại trắng thêm một tầng, giờ phút này chỉ còn lại biểu cảm chân thật nhất, làm sao còn nhớ được mình đang quay phim, vậy mà hắn ta thật sự giãy giụa lên điên cuồng.
Dây thừng mới vừa rồi bị buông ra, nam chính cũng không phải thật sự bị hạ dược không động được, anh ta làm bộ muốn đứng lên hung hăng đẩy Khương Diệp ra. Khương Diệp mặt mày nhẹ nhàng nhướng lên, khuôn mặt hóa thành bình thường giờ trên mặt lộ ra một cỗ tà da^ʍ đểu cáng, hai tay trực tiếp ngăn chặn nam chính, đầu gối càng gắt gao chặn anh ta, nói tiếp ra câu thứ hai của lời thoại: "Hắc hắc"
Trước màn ảnh đạo diễn đã đứng lên điên cuồng ra hiệu cho quay phim, khiến anh ta nhắm ngay mặt nam chính quay.
Nam nhân vật chính tuyệt đối không nghĩ đến chính mình lại bị một nữ nhân chặn cho không thể động đậy, trong kinh hoàng hắn đối diện với đôi mắt của Khương Diệp, không tự giác bị ánh mắt cô cuốn vào, diễn được ra lần diễn thể hiện tốt nhất-hắn ta bị mang vào thế giới bỉ ổi của nữ đạo sĩ đang muốn bỉ ổi chính mình.
"Nữ chính, nữ chính." Đạo diễn liều mạng phất tay, ý bảo nữ diễn viên chính ở bên cạnh chờ gia nhập.
Nữ diễn viên chính tay chân mềm oặt tiến lên kéo Khương Diệp ra, sau đó hướng về phía ngực cô nhẹ nhàng phiêu phiêu tung ra một chưởng. Cực kỳ giống trò chơi con nít, nói thực ra các bạn nhỏ ở nhà trẻ so với bọn họ nhập diễn còn nghiêm túc hơn.
Nhưng mà Khương Diệp vẫn chuyên nghiệp diễn, thân thể cứng đờ nói ra lời thoại cuối cùng: "..."
Sau đó ngã xuống đất.
"Cut." Đạo diễn hưng phấn chà xát tay, không nghĩ tới nam diễn viên chính thế mà còn bùng nổ cảm xúc như thế, hắn bị vũ nhục sau đó biểu tình phản kháng diễn tả vô cùng tốt.
Khương Diệp từ trên mặt đất bò dậy, vỗ vỗ bụi trên người, đợi một hồi không nghe thấy đạo diễn nói diễn lại, liền xoay người đi đổi quần áo. Cả người hơi thở đáng khinh nháy mắt biến mất, một lần nữa lẫn trong đám người. Lời thoại thật sự đáng khinh, nội dung cốt truyện cũng là không đáng nhắc, nhưng Khương Diệp không để bụng, có thể diễn là tốt rồi.
Anh Chu ngồi xổm bên ngoài lều quay phim hút thuốc, cùng những diễn viên quần chúng khác nói giỡn, thấy cô ra tới liền đứng lên nói: "Nhanh như vậy đã quay xong rồi? Tiền chuyển wechat cho cô."
Khương Diệp lấy điện thoại di động ra ngay trước mặt anh Chu nhận tiền: "Anh Chu, lần sau có việc lại gọi cho tôi."
Anh Chu sảng khoái nói "Được"
Chờ Khương Diệp thu hồi di động, anh Chu do dự nói: "Hay là cô đi rửa mặt rồi đi dạo xung quanh xem?"
Nơi này là thành phố điện ảnh, các loại phim đều có, Khương Diệp lộ ra khuôn mặt như vậy, chưa biết chừng lại có người nhìn trúng. Anh Chu tuy rằng ở cái vòng này nhiều năm, nhưng cũng chỉ là đi theo một ít đoàn làm phim nhỏ kiếm việc qua ngày, tiếp xúc không đến nhân vật tốt gì, hơn nữa hiện tại vai chính vai phụ hầu hết đều có tư bản chống lưng, có thể làm Khương Diệp lộ mặt nói vài câu lời thoại đã là tài nguyên tốt nhất trong tay anh ta rồi.
Khương Diệp nghiêm túc nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng được. Nếu đoàn phim nào thiếu người, dựa vào mặt ở nhóm diễn viên quần chúng, không chừng có thể cọ diễn. Cô hướng đến một chị diễn viên quần chúng bên cạnh mượn lọ nước tẩy trang, đến toilet đem lớp hóa trang trên mặt mình rửa sạch sẽ mới đi ra.
"Cảm ơn chị". Khương Diệp cầm lọ nước tẩy trang trả lại cho chị gái diễn viên quần chúng đang chờ ở cửa.
Chị gái diễn viên ngốc lăng tiếp nhận lọ nước tẩy trang, đôi mắt nhìn chằm chằm Khương Diệp: "Cô.."
Vừa rồi người mượn chị ta lọ nước tẩy trang rõ ràng mặt vàng như nến, như thế nào tẩy trang xong lại biến thành mỹ nhân cấp mười thế này, chẳng lẽ nước tẩy trang của chị ta kỳ thật là nước thần tiên gì đó? Chị gái diễn viên cúi đầu nhìn nước tẩy trang trong tay mình, trên thân bình còn khắc mấy chữ 'nước tẩy trang' to đùng. Chờ chị lại ngẩng đầu lên, người đẹp đến sáng lên vừa rồi đã biến mất không thấy đâu.
Bên kia đạo diễn vừa kết thúc công việc đứng lên quan sát chung quanh, không phát hiện diễn viên nữ vừa rồi diễn vai nữ đạo sĩ, vốn đang muốn giới thiệu cô qua một đoàn phim khác, kết quả chạy nhanh như vậy. Đạo diễn lắc lắc đầu, cũng lười tốn tâm tư đi tìm.
Khương Diệp chậm rãi đi lại trong thành phố điện ảnh Tinh Hải, đây là thành phố điện ảnh đã xây nhiều năm, mỗi ngày có vô số đoàn phim ở chỗ này quay phim, đồng thời bên ngoài còn mở cửa cho một bộ phận du khách thăm quan. Vòng quanh đi lại một giờ, Khương Diệp cũng chưa thấy được có đoàn phim nào thiếu người, nhưng thật ra ở cửa các đoàn phim đều có rất nhiều diễn viên quần chúng ngồi chầu chực. Khương Diệp thở dài, cúi đầu mở di động xem lịch trình, buổi chiều thứ bảy còn có một kịch bản cần diễn, là một câu lạc bộ tư nhân, không phải kịch bản chuyên nghiệp, bên trong đều là vài người yêu thích kịch bản. Lại nhìn một chút mấy nhóm wechat diễn viên quần chúng, vẫn như cũ không có nhân vật gì có thể nhận.
Khương Diệp là một cô gái có niềm đam mê lớn với nghiệp diễn, từ nhỏ đến lớn đều yêu thích diễn kịch, cô thích quá trình diễn xuất được thể nghiệm các loại nhân sinh khác nhau. Đáng tiếc là cô không phải xuất thân chính quy, trong vòng này cũng không có người quen biết, chỉ có thể từ diễn viên quần chúng đi lên.
Xuất thân chính quy có rất nhiều chỗ tốt, tài nguyên và mối quan hệ của các thầy cô trong học viện cùng trong vòng giải trí đều là một nhịp thở, bọn họ chỉ cần tùy tiện giới thiệu cho học sinh một nhân vật đều tốt hơn so với diễn viên quần chúng.
Khương Diệp tốt nghiệp đại học nửa năm, làm diễn viên quần chúng nửa năm, trên cơ bản các loại hình diễn viên quần chúng đều diễn qua rồi, có đôi khi bởi vì bản thân chiều cao khá được, nhân vật nam cũng sẽ diễn.
Như hôm nay loại vai diễn quần chúng lộ mặt này cô tiếp diễn kỳ thật cũng không ít, chẳng qua theo cốt truyện nhân vật yêu cầu, cơ bản đều nhìn không thấy khuôn mặt thật của cô. Không ai tìm nhưng Khương Diệp cũng không nóng nảy, cô thích đóng phim, diễn các thể loại nhân vật, diễn viên quần chúng cũng là nhân vật. Huống chi Khương Diệp ở sâu trong nội tâm cũng không quá thích diện mạo của chính mình, xinh đẹp quá mức. Ngũ quan của diễn viên tốt nhất là bình thường một ít, như vậy thì con đường đóng phim mới rộng rãi.
Không có hy vọng tiếp, Khương Diệp liền tính toán rời đi, cô còn có công việc khác phải làm, chỉ bằng việc làm diễn viên quần chúng thì chỉ sợ rằng phải hít gió Tây Bắc để sống rồi, hơn nữa bên phía người trong nhà cũng sẽ bại lộ.
Khương Diệp đang đi đến phía cửa hông chuẩn bị đi về nơi ở của mình, đột nhiên xuất hiện một giọng nữ nhẹ nhàng lễ phép: "Xin hỏi? Chị là minh tinh sao?"
Khương Diệp quay đầu lại, nhìn cách ăn mặc của cô gái thì giống như du khách, cô nhẹ nhàng cười nói: "Không phải, là người qua đường."
Nữ sinh bị cô cười mê đến thất điên bát đảo, luống cuống tay chân lấy ra di động: "Vậy, vậy sao, chúng ta có thể chụp một tấm ảnh chung được không?"
Khương Diệp hơi nhướn mày, đây là không tin lời cô nói?
Không chờ cô giải thích, phía xa mơ hồ truyền đến một trận rối loạn, như là có đại minh tinh nào đó xuất hiện, còn có người gân cổ lên hô tên ai đó, đoán chừng là tên minh tinh. Thành phố điện ảnh Tinh Hải lớn như vậy, khả năng luôn có đại minh tinh, diễn viên lớn xuất hiện, loại cảnh tượng này cũng không hiếm thấy.
Khương Diệp thu hồi ánh mắt đang muốn nói chuyện với cô gái, lại thấy nữ sinh quay đầu nghe người kêu loạn ở phía xa, cả người đầu tiên là cứng đờ, sau đó nhảy cẫng lên ước chừng phải cao một mét.
"A a a a a! Woa.."
Thanh âm cô gái mềm mại tinh tế nháy mắt biến thành tiếng sói tru, gì mà cùng tiểu minh tinh chụp ảnh chung sớm đã không còn hứng thú, quay đầu liền chạy đến bên kia, trong miệng còn gào: "Chung Trì Tân! Mẹ ơi, là Chung Trì Tân a! Ca ca, em đến đây!"
Khương Diệp: .
Hiện tại nữ sinh ngoài mặt thoạt nhìn nhẹ nhàng mềm mại, ai có thể nghĩ đến gào lên lại phóng đãng như vậy.
P/s. 1 chương gì mà dài dữ thần. Lần đầu edit còn nhiều thiếu sót, mong mọi người góp ý ạ.