Tranh Sủng Đoạt Giang Sơn

Chương 153: Ra tay

Gần đến năm mới, hoàng cung như phủ thêm một lớp áo bạc sau trận tuyết lớn, và trên chiếc áo bạc ấy nhanh chóng có thêm vài sắc đỏ điểm xuyết.

Riềm giấy, câu đối, đèn l*иg… tất cả những thứ trang trí ngoài dân gian trong cung đều có, lại còn tinh xảo hơn, khắp nơi đều tràn ngập không khí đầu năm xôn xao vui vẻ.

Cộng thêm năm nay tuyết lớn, Thượng Công Cục nhân dịp này sai những người thợ khéo tay điêu khắc những bức tượng băng đặt trong Ngự Hoa Viên khiến khung cảnh tiêu điều mùa đông nay có thêm chút cảnh sắc mới mẻ.

Dạo này các hoàng tử công chúa rất thích đến ngự hoa viên chơi. Thục Tĩnh công chúa và Hân Chi công chúa hiếu thảo, nghĩ chắc mẫu phi sẽ thích những thứ xinh đẹp này nên bèn tìm thợ điêu khắc để tặng riêng cho Hiền Phi và Hòa Phi.

Lúc rảnh rỗi, Ninh Nguyên đến vấn an Hiền Phi rồi sang cung Hòa Phi ngồi chơi một lát, kiểm tra việc học của cặp song sinh, lúc về Vĩnh Tín Cung thấy hơi áy náy nên nói với Hạ Vân Tự. “Vẫn là các muội muội chu đáo hơn. Con cũng nhìn thấy những búc tượng băng đó nhưng không nghĩ đến việc bảo thợ làm đưa đến Vĩnh Tín Cung.”

Hạ Vân Tự nhấp miếng trà táo đỏ, mỉm cười bảo thằng bé ngồi xuống. “Con gái suy nghĩ chu đáo hơn cũng dễ hiểu, con ở Đông Cung đã bận rộn lắm rồi, đừng phí tâm vào những chuyện này.”

Đang nói thì Tiểu Đào chạy vào. Trông thấy đại ca, cô bé ngớ ra rồi lập tức vui vẻ chạy ào tới, bò lên đùi Ninh Nguyên.

“Ha ha, nhớ ca ca rồi phải không?” Ninh Nguyên bế nó lên, Tiểu Đào càng vui vẻ, rúc vào lòng đại ca gật đầu lia lịa. “Nhớ ca ca!”

“Vậy ngày mai ca ca dẫn muội đi nghịch tuyết nhé!” Vừa nói Ninh Nguyên vừa đút muội muội ăn điểm tâm. Hạ Vân Tự mỉm cười, không can thiệp vào, chỉ nói: “Các con được nghỉ, về chơi với nó là tốt nhất. Gần đây nó nghịch lắm, ngày nào cũng đòi ra ngoài chơi, nếu ta có việc không đi với nó được là nó dám chạy đến Tử Thần Điện làm phiền phụ hoàng con cơ đấy.”

Thật ra năm nay Tiểu Đào mới hơn hai tuổi, nhưng có phụ hoàng, mẫu phi và một đám ca ca tỷ tỷ cùng nhau sủng ái nên đã có dáng vẻ của một tiểu công chúa được nuông chiều.

Tỉ mỉ và chu đáo như Thục Tĩnh và Hân Chi, e là chục năm nữa cũng không được như vậy.

Hạ Vân Tự không quan tâm lắm, với nàng mà nói, con nít từ từ hiểu chuyện mới tốt, nhất là ở trong cung. Những đứa trẻ trong gia đình quý tộc, nếu hiểu chuyện sớm thì đằng sau khó tránh khỏi những chuyện chua xót.

Ninh Nguyên nhất thời chỉ lo trêu Tiểu Đào nên nhe tai này lọt tai kia, đến khi Tiểu Đào nghe nói tam ca lục ca cũng đã về Vĩnh Tín Cung, lập tức hớn hở vứt đại ca lại, chạy ra ngoài thì thằng bé mới hoàn hồn lại. “Nói đến phụ hoàng…”

Hạ Vân Tự nhìn Ninh Nguyên, nó khẽ cau mày. “Sáng nay con đến Tử Thần Điện vấn an, phụ hoàng bỗng nhắc đến việc sang năm muốn để con lên triều nghe chính sự.”

Mày Hạ Vân Tự khẽ nhúc nhích.

Đại Túc có quy định khá rõ chuyện thái tử vào triều nghe chính sự. Thông thường, thái tử sẽ lên triều vào rằm và mồng một, thời gian khác thì ở Đông Cung xử lý việc cùng với các quan để dần làm quen với chính sự.

Ninh Nguyên cố ý nhắc đến việc “nghe chính sự” thế này chứng tỏ không chỉ rằm mồng một mà hoàng đế muốn nó lên triều mỗi ngày như các đại thần.

Sự sắp xếp này có hơi đặc biệt, bình thường chỉ khi hoàng đế già cả, sinh bệnh hoặc có dự tính thoái vị thì mới để thái tử lên triều mỗi ngày để thái tử có thể nắm rõ tình hình chính sự đương thời, lúc kế vị không cảm thấy luống cuống.

Nhưng bây giờ, hoàng đế hiển nhiên chưa đến mức ấy.

Hạ Vân Tự không khỏi giật mình. “Con trả lời thế nào?”

“Con từ chối rồi.” Ninh Nguyên nhăn mày chặt hơn. “Nửa năm nay, triều thần ít nhiều có chút ý kiến với phụ hoàng, con nghĩ lúc này phụ hoàng nhắc đến chuyện này là không phải thật lòng muốn con lên triều.”

Mà là một phép thử.

Khi sức khỏe yếu dần, thanh danh bị giảm sút, y bắt đầu kiêng kỵ cả con trai mình.

Lúc này, bất luận bình thường thái tử có được tín nhiệm tới đâu thì chắc chắn cũng sẽ trở thành người bị đề phòng nhiều nhất.

Hạ Vân Tự sớm đã nghĩ đến việc làm thế nào để giúp Ninh Nguyên né tránh việc này nhưng cuối cùng phát hiện không có kế sách nào là vẹn toàn. Sự đa nghi của thiên tử nói đến là đến, điều mà người khác có thể làm là ứng đối kịp thời chứ không thể phòng ngừa sớm được.

Ninh Nguyên đã làm tốt lắm rồi.

Hạ Vân Tự gật đầu. “Nếu trong lòng con đã hiểu thì sau này mọi chuyện đều phải cẩn thận. Con là thái tử, các triều thần không khỏi gửi gắm nhiều kỳ vọng vào con, nhưng có nhiều lúc sự kỳ vọng này cũng sẽ hủy diệt con.”

“Con hiểu.” Ninh Nguyên gật đầu, lát sau bỗng thở dài một tiếng. “Con chỉ không ngờ phụ hoàng lại hỏi con như vậy.”

Không đáng để ngạc nhiên, nhưng lại làm người ta thất vọng.

Từ mấy năm trước, nó đã phát hiện thấy phụ hoàng không hoàn toàn tin tưởng di mẫu. Lúc đó di mẫu đã có địa vị rất cao, lại là sủng phi của phụ hoàng, lúc đó sự không tin tưởng này khiến nó lạnh cả người.

Bây giờ, cảm giác không tin tưởng đó lại chuyển sang đầu nó.

Rất nhiều lần nó định hỏi, nếu thế, phụ hoàng có từng thật sự tin tưởng ai bao giờ chưa?

Nếu không có, vậy há chẳng phải trở thành một người cô độc rồi sao?

Về chuyện này, Hạ Vân Tự không cách nào an ủi Ninh Nguyên được, chỉ có thể nói: “Nếu con đã biết cảm giác này không dễ chịu gì thì sau này phải cố gắng làm tốt hơn phụ hoàng con.”

Ninh Nguyên vâng nhẹ một tiếng.

Nàng mỉm cười, lại nói tiếp: “Không nói chuyện này nữa, gần đây trong triều hay hậu cung đều nghỉ ngơi, ngày mốt sẽ có vài vị mệnh phụ vào trò chuyện với di mẫu, dắt theo vài vị tiểu thư nữa.”

Nói đến đây, Ninh Nguyên đã hiểu, mặt lập tức ửng hồng. “Di mẫu!”

Hạ Vân Tự nhìn Ninh Nguyên, tươi cười. “Xấu hổ gì nữa, sớm muộn gì cũng phải gặp mà. Yên tâm, sẽ theo ý của con, người con không thích di mẫu tuyệt đối không ép.”

Ninh Nguyên lúng túng đến nỗi tay không ngừng cọ xát vào áo, chà xát vài cái mới ngượng nghịu nói “vâng”.

Mấy cô nương này là những người giữ lại cho Ninh Nguyên sau đợt tuyển tú vừa rồi. Việc thành hôn cũng không vội nên cứ từ từ mà chọn.

Gần đây Hạ Vân Tự rất đau đầu vì chuyện này, mỗi lần sau nghĩ về nó là lại có cảm giác thật lạ, như mọi thứ sắp đến hồi kết vậy.

Mà cũng nên kết thúc rồi.

Chớp mắt, con trai của tỷ tỷ đã lớn thế này, những ân oán năm xưa cũng nên thanh toán xong.

Nàng sớm đã mong mọi chuyện chấm dứt, càng chờ mong tương lai tươi sáng hơn.

——

Hai ngày sau, mấy vị mệnh phụ dắt nữ nhi vào cung, Hạ Vân Tự thiết yến khoản đãi trong Vĩnh Tín Cung, còn truyền ca múa hỗ trợ để không khí bớt gượng gạo.

Có điều gượng gạo vẫn là không thể tránh khỏi. Chúng đều là thiếu niên thiếu nữ ngây ngô non nớt, biết lần gặp mặt này là vì hôn sự nên làm sao thả lỏng được.

Nửa ngày trời, cả đám trưởng bối cũng không thấy chúng trò chuyện với nhau được mấy câu, cuối cùng các cô nương tự bắt chuyện với nhau khá tự tại, thái tử thì đứng ngây bên cạnh, làm gì cũng không tự nhiên.

Đến chiều tối, mọi người ra về, Hạ Vân Tự hỏi Ninh Nguyên. “Con thấy cô nương nhà nào được?”

Ninh Nguyên – người trước nay làm việc mạnh dạn phóng khoáng – bỗng chốc trở nên ngượng nghịu xấu hổ một lúc lâu vẫn không trả lời được. Thấy Hạ Vân Tự vẫn đang đợi câu trả lời, thằng bé mới thốt ra một câu: “Con cảm thấy… Phương thị khá tốt giọng dễ nghe.”

Hạ Vân Tự nghe thế liền bật cười. Phương thị làm gì có giọng dễ nghe. Nếu bàn về chất giọng thì Chu thị mới là người có giọng hay nhất.

Ninh Nguyên nói thế chẳng qua là vì nó thích nghe Phương thị nói chuyện mà thôi.

Nói cách khác, xem như hợp nhãn.

Hạ Vân Tự bèn dự định đến giao thừa sẽ triệu Phương thị vào lần nữa để quen mặt với Ninh Nguyên hơn, sau đó rồi tính. Mặt khác còn phải triệu vài tiểu thư có gia thế thấp hơn vào. Theo quy định, khi tái tử đại hôn thì phải có vài dắng thϊếp theo thái tử phi vào Đông Cung.

Ninh Nguyên biết sự an bài này nên suốt nửa tháng sau đó tinh thần cứ không yên.

Nó cũng không biết sao lại cảm thấy xấu hổ thế này nữa. Rõ ràng ngay cả việc triều chính mà còn có thể bàn luận với thái phó trôi chảy, vậy mà vừa nghĩ đến chuyện thành hôn thôi là lại muốn tìm một cái khe để chui vào.

Ngày tháng trôi qua thật chậm. Đến mồng chín tháng Chạp, hoàng đế rảnh rỗi nên dẫn các tu ra ngoài cưỡi ngựa. Lúc trở về thì trời đã gần tối, mấy cha con họ vừa cười nói vừa đi về phía Tử Thần Điện. Lúc ngang qua Ngự Hoa Viên, bỗng nghe có tiếng cười khanh khách.

Hình như là tiếng cười của một nhóm người, nhưng đều là thiếu nữ. Họ không hẹn mà cùng nghĩ đến đợt tuyển tú vừa qua, cảm thấy chắc là những cung tần mới.

Những hoàng tử lớn hơn như Ninh Nguyên, Ninh Tỷ liền muốn né tránh, nhưng còn chư kịp lên tiếng thì tiếng cười trong như tiếng chuông bạc đã đến trước mặt.

Giữa màn tuyết trắng xóa, mấy thiếu nữ vừa cười đùa vừa rượt đuổi, trên tay là những vốc tuyết, thỉnh thoảng ném về phía bạn mình, khung cảnh náo nhiệt đến mức chỉ nhìn thôi cũng thấy vui lây. những tượng băng trong veo xung quanh phản chiếu màu sắc xiêm y rực rỡ của họ khiến người ta trông mà thư thái theo.

Bỗng chốc chú ý đến đoàn người đông nghịt bên này, mấy thiếu nữ lập tức dừng lại.

Định thần lại, họ hoảng hốt hành lễ: “Hoàng thượng vạn an.”

Hoàng đế và các hoàng tử không hẹn mà cùng nhìn sang, trong này không có phi tần nào mà toàn là cung nữ.

Phàn Ưng Đức cau mày quát mắng: “Người của cung nào thế này? Sao không biết phép tắc gì cả! Ngự Hoa Viên là nơi cho các ngươi chơi đùa sao?”

Các cô nương đều cúi gằm mặt xuống, chỉ có cô gái đứng gần nhất là không chút e ngại, hơi ngước mặt lên. “Bẩm hoàng thượng…”

Cung nhân cầm đèn vừa vặn đứng ở bên cạnh nàng ta, chỉ một cái ngẩng đầu này thôi mà đã có thể nhìn ra được dung nhan kiều diễm, khuynh quốc khuynh thành.

Hoàng đế hơi ngây người, đang định cho phép nàng ta bẩm báo thì lại có một đám người vội vội vàng vàng đi đến, hành lễ. “Hoàng thượng vạn an.”

Hoàng đế không khỏi cảm thấy mất hứng, nhưng ngay sau đó lại vô cùng áy náy, cảm thấy mình không nên như vậy… Bởi vì người vừa đến chính là Thư Quý Phi.

“Quý Phi!” y bước đến đỡ Hạ Vân Tự dậy, mấy hoàng tử cũng chào hỏi: “Thư mẫu phi.”

Hạ Vân Tự mỉm cười nhìn y, thần sắc bình thường. “Bây giờ hoàng thượng mới hồi cung à? Gần đây tuyết rơi nhiều, buổi tối cưỡi ngựa phải cẩn thận.”

“Trẫm biết.” Hoàng đế mỉm cười, nắm tay nàng. “Yên tâm.”

Hạ Vân Tự liếc nhìn mấy cung nữ kia. “Thần thϊếp ở Vĩnh Tín Cung không có việc gì làm nên bèn ra đây xem bọn chúng ném tuyết chơi, hoàng thượng đừng trách chúng.”

Hoàng đế tỏ vẻ ôn hòa. “Nếu là do nàng sai bảo thì đương nhiên không việc gì.”

Hạ Vân Tự bèn xua tay cho họ lui xuống. Ngẫm nghĩ, nàng gọi một người lại. “Tĩnh Song.”

Một cung nữ dừng chân lại, vừa hay chính là người có dung mạo xinh đẹp kia.

Hạ Vân Tự bảo: “Lò sưởi tay của bản cung ở trong đình, em vào lấy ra đây cho hoàng thượng sưởi ấm.”

“Vâng.” Tĩnh Song nhún người nhận lệnh rồi im lặng lui ra, không hề có chút hành vi vượt quá phép tắc nào.

Nhưng dù nàng ta không dừng lại thì vẫn có vài ánh mắt đuổi theo bóng dáng yêu kiều.

Nàng ta rất đẹp, đẹp đến nỗi nhìn khắp các phi tần trong cung cũng không mấy người có thể bì được với nàng ta.

Hạ Vân Tự khẽ cụp mắt, vờ như không phát hiện vẻ thưởng thức và si mê không giấu được trong mắt hoàng đế.

Trong số các hoàng tử phía sau, không khỏi có người nhìn đến ngơ ngẩn.

Ninh Nguyên lặng lẽ nhìn một lát, im ắng thở dài, thu mắt về.

Ninh Cửu vô tình phát hiện Ninh Tỷ bên cạnh mình có gì đó khác thường nên huých cánh tay hắn một cái. “Nhị ca!”

Ninh Tỷ lập tức hoàn hồn lại, khi ấy mới biết nãy giờ mình nhìn không chớp mắt.