Edit by PK & Beta by Hy
—
Ánh mắt Quân Mặc Hàn khóa lại trên mặt Phong Tố Cẩn, nhìn sắc mặt cô, âm thanh nhu hòa mở miệng nói: "Là Nạp Lan Vân Thanh để lại đúng không?"
Phong Tố Cẩn giật mình, Nạp Lan Vân Thanh để lại?
Cô không tin được, rõ ràng đây là do anh ta mưu tính, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Hạ Tư Tuyền, tại sao vẫn còn để lại cái này, đây là đang giúp cô?
Không không, Phong Tố Cẩn không cho là như vậy, cô sẽ không tự mình đa tình với Nạp Lan Vân Thanh.
Quân Mặc Hàn thấy khi nhắc tới Nạp Lan Vân Thanh, Phong Tố Cẩn lập tức ngây người ra, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Quân Mặc Hàn đi về phía Phong Tố Cẩn thêm một bước, nâng cằm cô lên, nhìn thật sâu, "Đang nghĩ đến Nạp Lan Vân Thanh?"
Giọng nói của Quân Mặc Hàn có chút trầm, lại như mang theo cảm giác mê hoặc.
Phong Tố Cẩn đột nhiên run lên, ngẩng đầu đối mặt với đôi mắt mị hoặc của Quân Mặc Hàn, hô hấp cũng ngưng lại.
Cô cảm giác khi đối mặt với đôi mắt của người này, ngay lập tức cô không thể suy nghĩ được gì, cảm giác như bị nuốt chửng bởi sự hấp dẫn đó.
"Mặc. . . Mặc Hàn. . ."
Đôi mắt Quân Mặc Hàn tối sầm lại, một tay nắm lấy eo Phong Tố Cẩn, cúi đầu hôn lên môi cô, đầu lưỡi bắt đầu xâm nhập khoang miệng, khiến cô rên lên một tiếng, toàn thân tê dại.
Ngay lúc đó, Quân Mặc Hàn hỏi, "A Cẩn, đang nghĩ đến ai? Nạp Lan Vân Thanh?"
Nói xong, Quân Mặc Hàn dùng sức cắn lên môi Phong Tố Cẩn.
Phong Tố Cẩn giật mình hốt hoảng, chủ động ôm eo Quân Mặc Hàn, giọng mang theo nũng nịu nói: "Em không nghĩ đến người khác, chỉ nghĩ đến anh."
Quân thiếu nhà cô đôi khi rất bá đạo, sẽ ăn dấm.
Quân Mặc Hàn cúi đầu nhìn cô đang không ngừng cọ lên người mình, ánh mắt lấp lóe, "Hôm qua vì ai mà uống rượu? Vừa rồi mới nghĩ đến việc gì?"
Phong Tố Cẩn vội vàng giải thích: "Em không có, hôm qua uống rượu không phải vì anh ta, là anh ta làm em nhớ tới những ký ức trước kia, em nghĩ đến sự việc đã làm kí©ɧ ŧɧí©ɧ Hạ Tư Tuyền, tối hôm qua ban đầu định nói với anh, nên chờ anh rất lâu, ai ngờ anh lại trở về lúc tối muộn."
Nói đến cuối, Phong Tố Cẩn bĩu môi bất mãn.
Quân Mặc Hàn thở dài, hôn Phong Tố Cẩn một cái, trìu mến nói: "Là anh không tốt, lần sau anh sẽ về sớm một chút."
Ánh mắt Quân Mặc Hàn mang theo sự cưng chiều, không ai biết, cô là người mà anh coi trọng nhất, bởi vì quá để tâm nên thi thoảng cũng sẽ không khống chế được cảm xúc.
Phong Tố Cẩn nhìn ánh mắt dịu dàng của Quân Mặc Hàn, nhón chân lên hôn anh.
Đối mặt với sự chủ động của Phong Tố Cẩn, Quân Mặc Hàn không thể khống chế chính mình, lập tức hôn lại cô.
Đến khi Phong Tố Cẩn hô hấp khó khăn, Quân Mặc Hàn mới buông cô ra, nhẹ nhàng vuốt lưng cô, giúp cô thở dễ hơn.
Phong Tố Cẩn ôm lấy cổ Quân Mặc Hàn, cô có chút dính người, sau đó dùng sức bám chặt, cuối cùng nhảy lên một cái, quấn chân lên eo Quân Mặc Hàn.
Quân Mặc Hàn cười bất đắc dĩ, ôm lấy cô, "Ngoan, đi xuống ăn cơm."
Phong Tố Cẩn lắc đầu, "Không xuống, muốn ôm như vậy."
Cô thích như thế này, hôm qua nghe mấy lời kí©ɧ ŧɧí©ɧ, trong lòng cô có cảm giác rất yếu đuối cùng bất an, theo bản năng muốn được ở gần Quân Mặc Hàn hơn.
Quân Mặc Hàn không còn cách nào, chỉ có thể một tay ôm cô, một tay cầm đĩa.
Xuống ăn cơm, Phong Tố Cẩn cũng tựa vào ngực anh.
Lúc này Quân Mặc Hàn đối với Phong Tố Cẩn, kiên nhẫn mười phần, mặc cho cô ngồi trên chân của mình, kề cận mình, chăm sóc cô như chăm sóc một đứa trẻ.
Phong Tố Cẩn đang ăn cơm, trong đầu đột nhiên xuất hiện một hình ảnh, cảm giác rất quen thuộc, thế nhưng trong chốc lát lại không thể nhớ nổi đó là gì.
Phong Tố Cẩn bĩu môi, lời nói mang theo mùi dấm: "Nhìn anh chăm sóc em thuần thục như thế, trước kia có phải là thường xuyên chăm sóc người khác không?"