Edit by Link & Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Mặc dù Đỗ Triết cung kính đáp ứng nhưng từ khi thiếu chủ Nạp Lan dừng bước, chỉ đứng tại chỗ không nói chuyện, tất cả mọi người trong tổ điều tra đặc biệt cũng yên lặng đứng đó, không dám nói gì cả.
Nhưng mọi người có thể cảm giác được, lúc này trên người Nạp Lan Vân Thanh tản ra một cỗ khí thế khiến không khí cũng lạnh dần.
Xưa nay Nạp Lan Vân Thanh vẫn thường ôn nhã, nhàn nhạt, dịu dàng tuấn tú như thể không có gì có thể khiến tâm tình của hắn dao động.
Một lúc lâu sau, Nạp Lan Vân Thanh mới cất bước đi về phía trước, một đoàn người theo sau cũng khẽ thở ra.
Mười giờ, phòng hội nghị tầng cao nhất, Quân Mặc Hàn dẫn theo mấy quan viên quan trọng, đối lập với nhân viên của tổ điều tra đặc biệt.
Trước khi vào họp, Quân Mặc Hàn đã nói rõ một vài vấn đề với mấy quan viên kia, khá giống một buổi huấn luyện đơn giản nên khi đối mặt với tất cả vấn đề mà thành viên tổ điều tra đặc biệt đưa ra, họ đều có thể ung dung đối đáp khiến người ta không tìm ra được chút khuyết điểm nào.
Nạp Lan Vân Thanh và Quân Mặc Hàn rất ít nói chuyện, đều chỉ để người mình dẫn đến tự đối đáp với nhau.
Nạp Lan Vân Thanh đang im lặng quan sát Quân Mặc Hàn, Quân Mặc Hàn cũng đang dò xét Nạp Lan Vân Thanh.
Hai người đều là người nổi danh nhất ở Đế Đô nhưng cũng rất ít gặp mặt, lần gặp gần nhất cũng là mấy năm trước.
Cho tới trưa, tổ điều tra đặc biệt cũng không hỏi ra được tin tức có giá trị nào.
Hội nghị chỉ có thể chờ ăn trưa xong, buổi chiều tiếp tục.
Quân Mặc Hàn sắp xếp người đưa tổ điều tra đặc biệt tới Ngự Cung ăn cơm.
Nạp Lan Vân Thanh thanh nhã nói: "Không cần, ăn ở nhà ăn cao ốc chính khách là được rồi, cũng sẽ không làm trễ nải hội nghị buổi chiều."
Vẻ mặt ung dung, Quân Mặc Hàn cười nhạt một tiếng: "Tùy ý mọi người."
Sau khi Quân Mặc Hàn dẫn đầu ra khỏi phòng họp, mấy thành viên khác trong tổ điều tra đặc biệt cũng thở dài một hơi. Thị trưởng Quân này cũng là một nhân vật nổi danh không thể chọc ở Đế Đô, khí thế quá mạnh, sau khi đối mắt, có mấy lần bọn họ suýt không nói nên lời.
Cũng chỉ có thiếu chủ Nạp Lan mới có khí thế giống vậy.
Cuối cùng bọn họ cũng đã hiểu rõ, vì sao tổ điều tra lần trước chỉ có thể ảo não trở về. Vì nếu thị trưởng Quân không thèm nể mặt, ngay cả muốn gặp mặt người ta cũng không được.
Quân Mặc Hàn ra khỏi phòng họp, cầm điện thoại lên xem một chút, có một cuộc gọi nhỡ, là của vợ nhỏ nhà anh. Vừa rồi anh chuyển điện thoại sang chế độ yên lặng nên không thấy được.
Quân Mặc Hàn gọi lại.
Phong Tố Cẩn nghe thấy giọng của Quân Mặc Hàn, vui vẻ nói: "Mặc Hàn, em có làm cơm trưa, chút nữa mang qua cho anh được không?"
Vẻ mặt Quân Mặc Hàn nhu hòa. Nghe thấy giọng cô, mệt mỏi vừa rồi cũng tan đi: "Ừm, tới ăn cùng nhau đi."
"Em sẽ qua ngay. Anh chờ em một chút."
"Được, chậm thôi, đi đường chú ý an toàn."
"Vâng vâng."
Nạp Lan Vân Thanh ra khỏi phòng họp vừa lúc Quân Mặc Hàn nói chuyện điện thoại xong, ánh sáng nhu hòa trong mắt vẫn chưa tản đi.
Nhìn thấy ánh mắt nhu tình của Quân Mặc Hàn, Nạp Lan Vân Thanh cũng bị kinh ngạc. Tính tình Quân Mặc Hàn thế nào, anh ta vẫn biết rõ. Người ôn nhu như vậy không giống anh chút nào.
Có thể nói, chỉ có người vừa nói chuyện điện thoại với anh mới có thể khiến anh ôn nhu như vậy.
Ánh mắt hai người giao lưu trong không khí một chút, sau đó ai cũng vội rời đi.
Quân Mặc Hàn xuống lầu đón vợ anh, Nạp Lan Vân Thanh đi tới nhà ăn ăn cơm với các thành viên trong tổ.
Phong Tố Cẩn bước xuống xe. Nhìn thấy người đứng bên ngoài cao ốc chính khách, cô vui vẻ chạy tới, ôm lấy anh: "Mặc Hàn!"
Quân Mặc Hàn ôn nhã cười một tiếng, ôm eo cô, không nhịn được mở miệng: "Nói với em bao nhiêu lần rồi, đi chậm một chút, đừng vội."
*Truyện chỉ được đăng full tại WordPress, Fanpage và s1apihd.com @perfect-team. Mọi bản dịch ở web khác đều là ăn cắp, hãy giúp team report hoặc chỉ dẫn mọi người vào WordPress của team để đọc, cảm ơn các cậu!