Nói lời thật lòng, Nặc mụ mụ thật sự rất thích Lưu Bạch Ngọc, nhất là nàng cứ như vậy một thân cảnh phục tinh thần phấn chấn xuất hiện trước mặt của mình, Nặc mụ mụ nhìn ở trong mắt thì càng khó chịu. Một cô gái tốt a!
Nặc mụ mụ bước lên, kéo lại tay của Lưu Bạch Ngọc, nhìn chằm chằm vào ánh mắt nàng: "Bạch Ngọc, cô nói thật cùng a di đi, cô thích Nhất Nhất sao?"
"Thích a." Lưu Bạch Ngọc không chút suy nghĩ đã trả lời, Nặc Nhất Nhất ở một bên nhìn chằm chằm vào hai người đầu đầy mồ hôi lạnh: "Mẹ, nào có ai hỏi vấn đề như vậy."
"Con cút ngay."
Nặc mụ mụ hoàn toàn phẫn nộ rồi, viền mắt đều có chút đỏ lên, Lưu Bạch Ngọc vừa nhìn như vậy, liền vội vàng kéo cánh tay Nặc mụ mụ, làm nũng hỏi: "A di, dì đây là thế nào? Có phải Nhất Nhất khi dễ dì hay không? Dì nói cho con biết, con giúp dì thu thập em ấy?"
Nặc Nhất Nhất nhắm mắt lại, vỗ đầu một cái, xong!
Nặc mụ mụ càng là kinh ngạc, nàng trợn mắt hốc mồm nhìn Lưu Bạch Ngọc, lẽ nào khuê nữ nhà nàng còn là một người sợ vợ? Chuyên bị người thu thập?
Lưu Bạch Ngọc lần này cũng phát hiện bầu không khí không đúng, nàng dùng ánh mắt nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất hướng nàng tễ mi lộng nhãn nửa ngày, nàng cũng không đọc hiểu Nặc Nhất Nhất rốt cuộc đang biểu đạt cái gì.
Nặc mụ mụ thở dài, hai chân vô lực đi tới trước sô pha, chậm rãi ngồi xuống.
"Em lại gây họa gì?"
Lưu Bạch Ngọc tiến đến bên cạnh Nặc Nhất Nhất hỏi, Nặc cảnh quan sốt ruột: "Ai nha, nhất thời không thể giải thích rõ với chị, mẹ em hiểu lầm -"
"Bạch Ngọc, cô qua đây."
Nặc mụ mụ cắt đứt lời nói của Nặc Nhất Nhất, hướng nàng phất phất tay. Lưu Bạch Ngọc Nặc mụ mụ Nặc mụ mụ như vậy cũng không dám chậm trễ, vội vàng đi đến.
Nặc mụ mụ nhìn Lưu Bạch Ngọc, giọng nói hơi khô sáp: "Cô nói cho a di biết, cô cùng con dì là từ khi nào thì bắt đầu?"
.......!!!!!
Lần này Lưu Bạch Ngọc thì đã hiểu là chuyện gì xảy ra, nàng im lặng nhìn Nặc Nhất Nhất, đây là có chuyện gì? Bạn bè làm thành như vậy cũng thực sự là đủ thành ý rồi a!? Thế nào mỗi lần chuyện tốt không đến nàng, chuyện xấu lại nhiều lần không thể thiếu nàng?
"A di, con cùng Nhất Nhất chính là tình bạn, tình bạn thuần khiết...."
Lưu Bạch Ngọc cũng cảm giác mình giải thích vô lực, quả nhiên, Nặc mụ mụ liếc mắt nhìn Nặc Nhất Nhất: "Đem điện thoại di động con lấy ra đây."
"Làm gì?"
Nặc Nhất Nhất lần này khí thế đều yếu đi, Nặc mụ mụ không nhịn được trừng mắt, Nặc Nhất Nhất vội vàng đưa tới.
Điện thoại của Nặc cảnh quan mật mã rất giản đơn, cơ bản đều là sinh nhật, Nặc mụ mụ sau khi mở được điện thoại của Nặc Nhất Nhất, vẫn tương đối tôn trọng con gái, chỉ là ở mục tin nhắn vào xem đối thoại giữa cô và Bạch Bạch, vài tin nhắn gần nhất, Lưu Bạch Ngọc cùng Nặc Nhất Nhất nhìn thấy đều tái mặt rồi.
Muốn nói nàng bình thường cùng Nặc Nhất Nhất quan hệ tốt, lúc vui đùa cũng là miệng vô ngăn cản, hai người hằng ngày trao đổi trong mắt đối phương là rất bình thường, nhưng ở trong mắt người khác chính là quỷ dị lại mập mờ.
Nặc Nhất Nhất: Bạch Bạch, em thức dậy muộn, đang ngồi bồn cầu, chị đem bữa sáng bưng lên ký túc xá cho em.
Lưu Bạch Ngọc: Ai u, tiểu yêu tinh, đi ị còn muốn ăn, xem ra tối hôm qua cho em ăn no a.
Nặc Nhất Nhất: Đáng ghét, không nên sáng sớm lúc người ta thanh tâm quả dục nói những chuyện này... Được rồi, nếu là có bánh canh thì múc thêm cho em một chén.
Lưu Bạch Ngọc: Tôi là bảo mẫu của em sao?
Nặc Nhất Nhất: Chị không phải bảo mẫu của người ta, chị là thân ái của người ta ~ ~ manh manh đát, thật yêu chị nga ~ ~ ~
......
Nặc mụ mụ lật xem điện thoại di động tay đều đang run rẩy, Nặc Nhất Nhất liên tục ở bên cạnh giải thích. "Mẹ, mẹ, mẹ hãy nghe con nói, sáng sớm hôm qua đó là một ngoại lệ, tổ bọn con đi ra ngoài uống rượu, con uống hơi nhiều, cho nên mới gửi những tin nhắn như vậy."
"Phải không?" Nặc mụ mụ xanh mặt lắc lắc điện thoại, trên điện thoại di động, hiển nhiên là tin nhắn trước đó.
Lưu Bạch Ngọc: Ai, có thể kinh nguyệt của tôi sắp đến rồi, lúc em rời nhà mua cho tôi túi băng vệ sinh, nhớ kỹ phải là loại cotton có cánh."
Nặc Nhất Nhất: Hiện tại không phải đều thịnh hành dùng loại lướt sao? Còn có, thân ái, gần đây có phải chuyện phòng the của chị quá nhiều hay không? Hắc hắc, thế nào không nói trước?
Lưu Bạch Ngọc: Em muốn chết sao? Thậm chí ngay cả chuyện tôi dị ứng loại lưới cũng không nhớ rõ? Đêm nay em đừng nghĩ vào phòng!
Nặc Nhất Nhất: đừng mà, người ta đêm nay không chỉ có muốn vào phòng, còn phải cùng chị đồng sàn cộng châm.
......
Cái này, ngôn ngữ nhiều hơn nữa cũng biến thành tái nhợt vô lực, đây gọi là gì? Cái này gọi là tự làm bậy không thể sống, Nặc Nhất Nhất cùng Lưu Bạch Ngọc chính là bình thường đường hoàng đắc ý quen rồi, Hàn Nại thương yêu Nặc Nhất Nhất nên mắt nhắm mắt mở, Mẫn Văn không nói nên lời, hiện tại tự nhiên có nhân vật cấp cao đến thu thập hai người rồi.
Cũng liền nói ngày thường Lưu Bạch Ngọc xảo thiệt như chồn, nhưng đối mặt "chứng cứ" hữu hiệu như vậy , nàng cũng không nói gì được.
Lưu Bạch Ngọc cúi thấp đầu, nhíu mày, trong lòng âm thầm nghiên cứu đối sách. Hiển nhiên, hiện tại nàng cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, Nặc mụ mụ rất giống Nặc Nhất Nhất, hoàn toàn không dựa theo lẽ thường mà ra bài, quân bài này nếu như nàng lại ra sai, vậy tương lai của Nhất Nhất sẽ thật sự ưu thương, đến lúc đó Hàn Nại sẽ không bỏ qua người vô tội như nàng.... Có đôi khi, uy lực của Hàn tổng vẫn rất có tác dụng.
Nhưng hết lần này tới lần khác nàng dáng vẻ đáng thương rơi xuống trong mắt của Nặc mụ mụ liền biến thành một loại hàm nghĩa khác, Nặc mụ mụ kéo tay Lưu Bạch Ngọc,, nhìn vào mắt nàng: "Bạch Ngọc, cô cùng a di nói, có phải Nhất Nhất câu dẫn cô hay không? Đứa nhỏ này từ nhỏ liền không đáng tin cậy, cái gì mới mẻ thì con theo đuổi cái đó, không ít làm chuyện hư hỏng, nhất định là con dì câu dẫn cô có phải hay không?"
Lưu Bạch Ngọc nghẹn lời, nàng xem Nặc mụ mụ, lại quay đầu liếc mắt nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc cảnh quan còn kém đáng thương hướng nàng thở dài, ai có thể bình định trái tim cường đại không đi đường thường của Lưu Bạch Ngọc, lúc nàng nhìn thấy Nặc Nhất Nhất vẻ mặt khẩn trương, khóe miệng giương lên một nụ cười, trong nháy mắt, nàng chớp mắt mấy cái, trong mắt chứa đầy nước mắt.
"A di, con...."
Lời kế tiếp đã không nói ra được, Lưu Bạch Ngọc thống khổ dùng tay che miệng, dáng vẻ ủy khuất dường như một giây kế tiếp sẽ nhảy lầu.
Nặc cảnh quan mở to hai mắt, bất khả tư nghị nhìn Lưu Bạch Ngọc, giở trò quỷ gì?
Giống như là bị đoán trúng suy nghĩ trong lòng, Nặc mụ mụ hung hăng trợn mắt nhìn Nặc cảnh quan kéo lại Lưu Bạch Ngọc, vỗ nhẹ nhẹ lưng nàng: "Bạch Ngọc, đừng khóc, có chuyện gì thì nói với a di, a di làm chỗ dựa cho cô, Nặc Nhất Nhất nếu như còn dám có hành động bất thường gì, dì liền chặt đứt chân chó của nó, dì đã nói, hôm nay con dì theo dì kéo đông kéo tây pha trò, còn lấy cô làm ví dụ, thì ra thật sự khiến dì đoán đúng rồi."
Lưu Bạch Ngọc vừa vuốt mắt nỗ lực làm ra dáng vẻ viền mắt sưng đỏ, một bên liếc trắng mắt nhìn Nặc Nhất Nhất, nàng bị lấy ra làm bia ngắm? Nặc Nhất Nhất em cũng thật giỏi, tỷ tỷ không phát uy, em thật sự coi tôi là mèo bệnh?
Nặc Nhất Nhất hoàn toàn bị làm hôn mê, vào giờ khắc này, cô rốt cuộc thừa nhận, chỉ số thông minh của cô quả thực kém một đoạn so với Lưu Bạch Ngọc.
Nước mắt của Lưu Bạch Ngọc vẫn còn tiếp tục, con mắt bị nàng xoa, đáng thương phiếm hồng rung động thủy quang, làm cho người ta tâm đều vỡ vụn.
"A di, dì đừng trách Nhất Nhất, muốn trách thì trách con.... Mọi người đều là có mới nới cũ, con xem trọng người khác, con không có quyền lợi nói cái gì, dù sao trong chuyện tình cảm không có đúng và sai, chỉ là...."
Lưu Bạch Ngọc bất lực, run rẩy gián đoạn nói gần như nói không nên lời: "Hôm nay để dì biết, trong lòng con vẫn là khổ sở, là con không tốt, dì cũng đừng trách Nhất Nhất."
Ai u tổ tông của em a!
Nặc cảnh quan muốn bắt đầu kêu rên, sao lại càng vẽ càng loạn, cô thế nào biến thành kẻ phụ tình hay thay đổi rồi!
"Con nó vứt bỏ cô?"
Nặc mụ mụ cắn răng nghiến lợi nhìn Nặc Nhất Nhất, rất hiển nhiên, tâm tình của nàng đã hoàn toàn bị nước mắt cùng yếu đuối của Lưu Bạch Ngọc kéo đi, đến bây giờ trọng điểm đã không còn là chuyện Nặc Nhất Nhất xuất quỹ nữa, mà là con gái nàng thay lòng đổi dạ biến thành kẻ đùa bỡn tình cảm, ác ôn chuyện đi lừa gạt thiếu nữ vô tội.
Lưu Bạch Ngọc không nói nữa, anh anh anh dùng nước mắt thay thế tất cả.
Nặc mụ mụ tức giận cả người run lên nàng cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy, dương tay cho Nặc cảnh quan một chưởng, Nặc cảnh quan thường ngày rèn luyện hữu hiệu, cơ hồ là theo bản năng vươn tay đến đỡ, nhưng vẫn như cũ bị mẹ cô nặng nề chụp trên đầu.
"Mẹ thế nào lại sinh một đứa con như con, mẹ đời này hận nhất chính là có mới nới cũ!"
Nặc mụ mụ nói chuyện biểu tình quả thực muốn đem Nặc Nhất Nhất nuốt sống, Nặc Nhất Nhất ủy khuất nhìn Nặc mụ mụ, Lưu Bạch Ngọc đưa lưng về phía Nặc mụ mụ, hai ta chắp phía sau lưng, hướng Nặc Nhất Nhất ra dấu.
"A di, dì đừng nói em ấy như vậy, chúng con là tự do yêu đương, chia tay cũng là tôn trọng ý kiến hai bên, Nhất Nhất cũng không nợ con cái gì. Ngược lại là con, còn dây dưa em ấy một trận, dì cũng nhìn thấy, em ấy cũng không có oán hận con."
Nên nói đều nói xong, Lưu Bạch Ngọc bắt đầu trở về cứu lại toàn cục, Nặc mụ mụ nhìn Nặc Nhất Nhất dáng vẻ rưng rưng, nghe Lưu Bạch Ngọc nói, nặng nề thở dài: "Những người tuổi trẻ các con mẹ không hiểu, chỉ là... Chỉ là nữ nhân cùng nữ nhân....."
Nặc mụ mụ lắc đầu, ánh mắt ảm đạm, Nặc Nhất Nhất cũng không dám lên tiếng nữa, trái lại Lưu Bạch Ngọc nhỏ giọng nói: "A di, con vừa mới bắt đầu lúc nói với người nhà, bọn họ thiếu chút nữa chặt đứt một chân của con, sau đó đường ca của con ly hôn, cũng là bởi vì vợ anh ta nɠɵạı ŧìиɧ, khiến cho anh ta đến bây giờ vẫn thống khổ không thoát ra được, còn mang theo một đứa con, có thể cả đời này đều sẽ thống khổ như vậy mà trôi qua."
Nặc mụ mụ không nói lời nào, nàng cũng không phải một người phong kiến, thậm chí nàng sẽ mơ hồ cho rằng là vì cách giáo dục tân tiến của gia đình mới dẫn đến Nặc Nhất Nhất không sợ trời không sợ đất. Người của thời đại này , không chỉ trong nhà là Lưu Bạch Ngọc, ngay cả bằng hữu thân thích bên cạnh nàng, ly hôn không hạnh phúc cũng không phải số ít, chỉ là trong lúc nhất thời bảo nàng chấp nhận con gái thích nữ nhân đồng thời còn bỏ rơi một cô gái xinh đẹp như vậy, nàng vẫn là không có biện pháp chấp nhận.
Nặc cảnh quan len lén liếc mắt nhìn Lưu Bạch Ngọc, cô hiện tại thực sự là bội phục Lưu Bạch Ngọc rồi, nàng thật muốn bóp cổ Lưu Bạch Ngọc hỏi nàng một chút, nàng đã xuất quỹ lúc nào? Còn có, nàng thế nào không biết Lưu Bạch Ngọc còn có một cái đường ca?
"Hơn nữa, a di, hiện ở nước ngoài cũng có kỹ thuật, hài tử và vân vân đều không là vấn đề. Đôi khi con liền suy nghĩ, có phải phụ mẫu muốn chúng con kết hôn chính là vì nối dõi tông đường hay không."
Lúc nói lời này Lưu Bạch Ngọc có chút thương cảm, dù sao những lời này cũng lời tâm huyết của nàng. Nặc cảnh quan đến gần: "Không phải như vậy chứ."
"Có chuyện của con sao!" Nặc mụ mụ mắng Nặc Nhất Nhất, còn kém lại ra tay. Nàng quay đầu nhìn Lưu Bạch Ngọc, thở dài, thái độ hòa hoãn rất nhiều: "Dì biết các con thanh niên nhân không giống như bọn ta, chỉ là... Ai, không được, dì phải tiêu hóa một chút. Bạch Ngọc, cô bây giờ có người yêu rồi?"
Nặc Nhất Nhất: "......"
Cô bái phục mẹ rồi, người này thật đúng là năng lực tiếp nhận siêu cường, còn không có tiêu hóa chuyện con gái mình xuất quỹ, liền lại bắt đầu nhớ đến người khác.
Lưu Bạch Ngọc ngược lại cũng không giấu diếm, hào phóng gật đầu: "Đúng vậy, a di, con hiện tại rất hạnh phúc, cô ấy đối với con rất tốt."
"Ân." Nặc mụ mụ như có điều suy nghĩ lên tiếng, nàng cúi đầu rơi vào trầm tư, nửa ngày, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Nặc Nhất Nhất: "Hồ ly tinh kia là đang làm gì?"
"Cái gì?"
Nặc Nhất Nhất giống như không nghe thấy mà nhìn Nặc mụ mụ, Nặc mụ mụ nhíu mày, lặp lại: "Mẹ hỏi con hồ ly tinh kia là đang làm gì?"
....!!!!
Ông trời ơi, Nặc cảnh quan quả thực muốn chết, cô ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, nếu để cho Hàn Nại biết phương thức cô xuất quỹ hôm nay, cùng với chuyện Hàn tổng ưu tú đã lưu lạc thành hồ ly tinh trong miệng lão mẹ, Hàn tổng có thể lột da cô hay không?!