Ôm Đầu, Ngồi Xuống

Chương 31

Thân thể Hàn Nại cứng đờ, cảm giác trên cánh tay nổi da gà cũng làm cho Nặc cảnh quan bắt đầu vặn vẹo.

Nặc Nhất Nhất nhìn Hàn Nại không phản ứng, cười híp mắt cầm chén múc cháo cho nàng, tỉ mỉ đặt trước mặt Hàn Nại: "Ăn đi, có rất nhiều món, đều là chị thích ăn."

Hàn Nại do dự cầm lấy đôi đũa, liếc mắt nhìn Nặc Nhất Nhất: "Chị ấy đã nói gì với em?"

"Chị là nói tỷ tỷ?" Nặc Nhất Nhất mỉm cười nhìn Hàn Nại, Hàn Nại nhíu mày, tỷ tỷ? Nàng mới đi không bao lâu, quan hệ giữa hai người liền dính thành như vậy.

"Chị ấy a, không có gì, em —" Nặc cảnh quan nói đến một nữa, ánh mắt cô đăm đăm nhìn chằm chằm cổ của Hàn Nại, Hàn Nại giật mình, cúi đầu nhìn một chút cổ của mình, không nhịn cười được.

"Đây, đây là có chuyện gì?"

Trên cổ thon dài trắng nõn, một dấu son môi đỏ thẩm phá lệ rõ ràng, Nặc cảnh quan hoàn toàn tâm lạnh, Hàn Nại lại còn cười, cô lại còn cười ra tiếng.

"Cho nên —" Hàn Nại nhướng mày nhìn Nặc Nhất Nhất: "Em bây giờ là đang quản tôi sao?"

"Chị trước đừng kéo sang chuyện khác, trên cổ là cái gì a?" Nặc Nhất Nhất đứng dậy đi đến bên cạnh Hàn Nại vén tóc của nàng, thân thể Hàn Nại lui lại phía sau, tránh ra, nàng cười như không cười nhìn Nặc Nhất Nhất. Nặc Nhất Nhất nóng nảy nhìn nàng, Hàn Nại khẽ cong khóe môi: "Em không tức giận?"

Động tác của Nặc cảnh quan dừng lại, cô bĩu môi ngồi về vị trí, nhưng ánh mắt lại như cũ dừng trên cổ Hàn Nại. Hàn Nại biết hôm nay nếu như không cho ra lời giải thích hai người sẽ không cách nào nói chuyện nữa, nàng đạm nhất tiếu cầm lấy khăn ướt lau dấu son môi trên cổ: "Là Tiêu tổng."

"Không phải cô ta có gia đình rồi sao? Đây không phải là đùa giỡn lưu manh sao?" Nặc cảnh quan nóng nảy, thế nào người có gia đình còn đến khinh bạc người khác? Đây là người nào!

Hàn Nại bất đắc dĩ cười: "Cô ta người này, biểu đạt tưởng niệm tương đối kịch liệt, em không nên suy nghĩ nhiều, con cô ta cũng đã có hai đứa rồi."

"A? Vậy chồng cô ta thế nào cứ mặc kệ cô ta như vậy?" Nặc Nhất Nhất bĩu môi, nghe được là đã sinh con trong lòng dễ chịu một chút, nhưng như cũ có chút không vui.

"Chồng?" Hàn Nại giống như nghe được chuyện cười, Nặc Nhất Nhất kinh ngạc nhìn nàng: "Đó là —"

"Ha ha, cái đề tài này nên dừng ở đây đi." Hàn Nại không nói nữa, dù sao cũng là chuyện nhà của người ta.

"Nga, vậy chị ăn cơm trước đi."

Nặc cảnh quan đem tất cả món ăn Hàn Nại thích đặt trước mặt nàng, Hàn tổng trong khoảng thời gian này gầy đi rất nhiều, Nặc Nhất Nhất đau lòng nên đã âm thầm quyết định phải vỗ béo nàng, ít nhất là phải nuôi tròn một chút, như vậy sức chống cự mới mạnh mẽ.

Hàn Nại không nói cái gì, gật đầu, mấy ngày nay nàng thật sự mệt mỏi rã rời, cũng may người trong lòng hôm nay đã ở trước mặt nàng, như vậy trong lòng cũng kiên định, ăn cơm đi, cơm nước xong mới có khí lực tháo gỡ khúc mắc còn lại.

Nặc Nhất Nhất thỏa mãn nhìn Hàn Nại ăn, bình thường Hàn Nại ăn uống ít, giống như gà con ăn vài miếng liền no, khó có được hôm nay ăn cả chén cơm đầy, mắt thấy Hàn Nại ăn uống no đủ, Nặc cảnh quan bắt đầu thu dọn chén đũa.

Pha một ly trà, Hàn Nại đang cầm cái chén đứng ở phòng bếp nhìn Nặc Nhất Nhất rửa chén.

"Mệt không? Chị nghỉ ngơi đi, em làm một lát sẽ xong."

Nặc Nhất Nhất săn sóc căn dặn, Hàn Nại lắc đầu, nhìn cô bận rộn trong lòng ấm áp. Cuộc sống bình thản hạnh phúc như vậy nàng đã trốn tránh bao lâu? Thật lâu rồi, quẩn quanh trong dòng chảy ký ức, đã từng nghĩ cả đời cứ như vậy lẻ loi một mình, đối với bất kỳ người nào bất cứ chuyện gì cũng không hề ôm hy vọng, đã từng oán hận ông trời bạc tình, nhưng hiện tại xem ra ông trời vẫn thiên vị nàng, không phải sao?

"Tay thế nào?"

Hàn Nại tỉ mỉ quan sát đến tay của Nặc Nhất Nhất, tay phải tuy rằng đã cắt chỉ nhưng rõ ràng không phải rất linh hoạt, từ đông tách rửa đĩa của cô có thể nhìn ra được.

Nặc Nhất Nhất đỉnh đạc mỉm cười: "Không có việc gì, còn trong giai đoạn khôi phục, so với trước đây tốt hơn rồi, có tự tin có thể hồi phục.".

"Ân, có tự tin." Như là xác định cái gì, Nặc Nhất Nhất lặp lại, trên mặt Hàn Nại cũng có chút ý cười.

"Còn đang trách tôi sao?"

"Nếu như trách chị, em cũng sẽ không đến."

Nặc Nhất Nhất biết hai người sớm muộn cũng phải nói rõ, với tính cách của Hàn Nại là tuyệt đối không cho phép giữa hai người có khúc mắc gì.

"A, không biết là ai lúc vừa đến cửa đã xụ mặt."

Đối với việc Hàn tổng không lưu tình chút mà vạch trần, Nặc Nhất Nhất ngược lại cũng thản nhiên thừa nhận: "Em lúc đó nghĩ đến chị cùng tỷ tỷ có quan hệ bất chính gì đó."

"Quan hệ bất chính?" Hàn Nại nháy mắt mấy cái, Nặc Nhất Nhất ho khan một tiếng: "Không có, chính là hiểu lầm."

"Hiện tại thế nào? Chị ấy đã nói gì với em khiến em giống như ăn mật, vui vẻ như vậy?" Hàn Nại nheo mắt nhìn Nặc Nhất Nhất, luôn cảm thấy cô cùng Hoàng Phượng khẳng định không nói chuyện tốt gì. Đối với chiến hữu cách mạng, Nặc cảnh quan tuyệt đối sẽ không bán đứng: "Không có, chính là nói chuyện phiếm."

"Liên quan đến Hi Nhi?"

Nhắc tới Hoan Hi, giọng nói Hàn Nại trầm xuống, tay của Nặc cảnh quan cùng dừng lại, trầm mặc chốc lát, cô lau khô tay, xoay người nhìn Hàn Nại.

"Chúng ta ra phòng khách nói chuyện."

"Ân."

Hàn Nại gật đầu, hai người một trước một sau đi vào phòng khách, không biết thế nào Hàn Nại cảm thấy Nặc Nhất Nhất thay đổi, không giống trước đây, nhưng cụ thể là thay đổi chỗ nào nàng lại nói không rõ.

Nặc Nhất Nhất rót cho mình một tách cà phê, cô ngồi ngay ngắn ở đối diện Hàn Nại, mỉm cười nhìn nàng: "Chị ấy nói em cùng Hoan Hi trừ miệng ra không có gì giống nhau, em nghĩ có lẽ là em đã quá để tâm vào chuyện vụn vặt, nên mới nhẹ dạ tin lời nói của Hoan Thần."

Hàn Nại nhìn chằm chằm khuôn mặt Nặc Nhất Nhất nửa ngày, nhẹ nhàng thở dài: "Cũng không phải muốn giấu diếm em, chỉ là có một số chuyện và tình cảm phát triển là tôi không cách nào nắm trong tay."

Nặc cảnh quan không nói chuyện, cô hiểu ý của Hàn Nại, nói vậy không chỉ có Hàn Nại là chuyện ngoài ý muốn của cô mà cô cũng tương tự là ngoài ý muốn của Hàn Nại? Thân phận và địa vị của hai người, ai ngờ đến sẽ âm kém dương sai ông trời se mối? Mấy ngày nay cô suy nghĩ rất nhiều, đầu óc căn bản không thể bình tĩnh, đến cuối cùng, cô nghĩ nhiều nhất chính là cô rốt cuộc có quyền gì đến trách móc Hàn Nại, dù sao ngay lúc đó hai người còn không có bất kỳ hứa hẹn gì, không phải sao?

"Nhất Nhất."

Hàn Nại chậm rãi lên tiếng, cô nhìn Nặc Nhất Nhất nói nghiêm túc: "Em nhớ kỹ, tôi và em bên nhau, nhìn thấy chính là em, chính em, cùng những người khác không có bất cứ quan hệ gì, em không phải cái bóng của bất kỳ ai."

Nặc Nhất Nhất cắn môi, trong ánh mắt có thứ ấm áp tràn ra bên ngoài, một câu chúng ta bên nhau cô đã chờ đợi bao lâu nghĩ bao nhiêu lần, một câu kia quan trọng hơn bất cứ thứ gì, không phải cái bóng đã nói trúng phần nhiều tâm sự của cô.

Ngón tay vuốt nhè nhẹ miệng tách, ánh mắt Hàn Nại trở nên không tiêu cự: "Vừa mới bắt đầu, nhận thức em, cũng không có quá nhiều suy nghĩ. Chỉ là lúc mới gặp gỡ ở Ma Huy, em cho tôi ấn tượng rất sâu, loại cảm giác đó nói không nên lời, giống như khắc ở trong đầu, từ đó về sau, mỗi một lần trong sở đến kiểm tra tôi đều sẽ nghĩ, cô gái kia có đến không?"

Tim Nặc Nhất Nhất bắt đầu đập nhanh, lẽ nào không chỉ mình cô nhất kiến chung tình?

"Sau khi tiếp xúc, cùng với em rất thoải mái, Không cần suy nghĩ quá nhiều, rất thư thả, thích ý thật lâu...." Hàn Nại hít sâu một hơi: "Thật lâu đã không có cảm giác như vậy, làm cho tôi lún xuống, nhưng nội tâm lại tự nói với mình không nên như vậy."

Nặc Nhất Nhất đặc biệt muốn ôm Hàn Nại, đặc biệt muốn.

"Còn nhớ rõ lần đó em nháo loạn đòi tôi thôi miên không?" Ánh mắt của Hàn Nại dừng trên người Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất gật đầu, làm sao có thể quên, ngày đó cô lần đầu tiên phát hiện cảm giác không giống bình thường. Hàn Nại nhìn cô, có chút bất đắc dĩ nở nụ cười: "Em cho rằng chỉ một mình em trằn trọc giãy dụa sao? Nặc cảnh quan, bây giờ suy nghĩ một chút, em thật sự là rất thủ đoạn."

"Em mới không có." Nặc Nhất Nhất ngoài miệng tuy rằng bác bỏ, nhưng trong lòng lại cười, từng hình ảnh xẹt qua trong đầu, bây giờ suy nghĩ một chút, có rất nhiều chuyện đúng là rõ ràng có sự sắp xếp.

"Nhìn em vẻ mặt đắc ý kìa." Hàn Nại tức giận liếc mắt nhìn cô, Hàn Nại thẹn thùng như vậy Nặc cảnh quan vẫn là lần đầu tiên thấy, trong mắt cô bắt đầu tỏa ra ánh sáng. Hàn Nại liếc cô một cái, nghiêng đầu đi: "Càng về sau, tôi càng trốn tránh em, là bởi vì chưa điều chỉnh tốt lòng mình, chưa hoàn toàn buông xuống Hi Nhi. Đối em như vậy cũng không công bằng, những ngày đó tôi rất quấn quýt."

Nặc Nhất Nhất buông tách trong tay, đi đến bên cạnh Hàn Nại ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt nàng: "Như vậy, chị bây giờ điều chỉnh tốt rồi sao? Hiện tại buông xuống rồi sao?"

Hàn Nại cúi đầu nhìn Nặc Nhất Nhất, ánh mắt của Nặc Nhất Nhất nhìn thẳng nàng, đôi mắt kia vẫn như cũ ẩm ướt sạch sẽ, không giống với dĩ vãng, bên trong tràn đầy thâm tình. Nhìn chằm chằm đôi mắt chốc lát, Hàn Nại gật đầu, nhẹ nhàng "ân" một tiếng.

Nặc Nhất Nhất nở nụ cười, nụ cười sáng như ngọc rạng rỡ trên mặt, có được sự khẳng định này là đủ rồi, không phải sao?

"Em không hỏi tôi chuyện quá khứ sao?"

Hàn Nại nhìn Nặc Nhất Nhất chật vật hỏi, kỳ thực đau đớn trong lòng này nàng vốn là không muốn nhắc lại, nhưng nếu như những ký ức này sẽ phủ kín một lớp bụi trong lòng Nặc Nhất Nhất, như vậy, nàng vẫn muốn nhịn đau nói ra.

Nặc Nhất Nhất một tay vuốt ve gò má của nàng, nhìn nàng lắc đầu: "Không muốn hỏi, nếu như quá khứ mang cho chị đều là thương tổn, vậy thì quên nó đi, chỉ cần xác định sau này chị là của một mình em là được rồi."

Tình thoại nhìn như không giống tình thoại này khiến Hàn Nại đỏ mặt, một lọn tóc dài chảy xuống ở bên tai, Nặc Nhất Nhất đứng dậy, ngồi trên ghế sô pha, cô vuốt tóc trên trán Hàn Nại sang một bên, thâm tình ngưng mắt nhìn nàng: "Hàn Nại, Chị thích em không?"

"Em hôm nay làm sao vậy?"

Ánh mắt của Hàn Nại có chút né tránh không dám nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất nhìn nàng dáng vẻ cô gái nhỏ không được tự nhiên nhịn không được bật cười: "Vốn là nên như vậy không phải sao, hiện tại chúng ta là người yêu rồi."

Không dùng tình nhân, vô dùng tình lữ, trực tiếp dùng người yêu, từ này khiến Hàn Nại có chút hoảng hốt, nàng ngẩng đầu nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất mỉm cười nhìn nàng, quật cường lặp lại: "Chị thích em không?"

Hàn Nại nhìn Nặc Nhất Nhất, ánh mắt của Nặc Nhất Nhất cũng không né tránh, nhìn thẳng vào mắt nàng, cô đã đợi lâu như vậy, nên có đầy đủ kiên trì tiếp tục chờ đợi.

Không biết qua bao lâu, Hàn Nại khẽ gật đầu, dưới cái nhìn chăm chú của Nặc Nhất Nhất, nhẹ giọng lại kiên định nói: "Thích."

Nặc Nhất Nhất nở nụ cười, tuy rằng biểu lộ bức người việc này có chút quẫn bách nhưng cô rốt cục đã có được đáp án khiến cô yên tâm. Nặc Nhất Nhất vươn người về phía trước, nhìn thấy đôi môi đỏ mọng liền muốn hôn lên, Hàn Nại giật mình, một tay đặt trước ngực cô: "Nhất Nhất, em muốn làm gì?"

Cười như không cười, ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Hàn Nại nhìn Nặc Nhất Nhất, vừa tức giận vừa buồn cười, người này rốt cuộc nhìn cái gì, là hóa thân làʍ t̠ìиɦ thánh rồi sao?

"Tay phải của em tốt rồi, có muốn em biểu diễn một chút cho chị xem không?"

Một câu không đầu không đuôi của Nặc Nhất Nhất giống như ngọn lửa thiêu đỏ khuôn mặt Hàn Nại, nàng đã không thể dùng khϊếp sợ để hình dung, Nặc cảnh quan, đây gọi là gì? Sói đội lốt cừu sao?

Nặc Nhất Nhất nhìn Hàn Nại đỏ mặt, tâm tình thật tốt, cô đứng dậy, lắc lắc hai tay hoạt động một phen: "Hiện tại em liền bế công chúa cho chị xem, biểu diễn thực lực phi phàm của em."

Hàn Nại: "......"