Ôm Đầu, Ngồi Xuống

Chương 27

Trầm Thước Hi là một nữ nhân có mị lực hấp dẫn người Lưu Bạch Ngọc không phủ nhận, nàng xác thực hy vọng có thể thông qua Trầm Thước Hi nhất tiễn song điêu. Cùng lúc làm tức giận Hàn Nại, khiến nàng có cảm giác nguy cơ, nhanh chóng làm chuyện nên làm, cùng lúc giúp Nặc cảnh quan tăng một ít tự tin. Nhưng tư duy của Nặc cảnh quan tựa hồ vĩnh viễn cũng sẽ không theo suy nghĩ của người bình thường, phản ứng của cô vượt xa dự liệu của Lưu Bạch Ngọc.

"Bạch Bạch, đêm nay còn đến Thất Dạ sao?" Nặc Nhất Nhất luôn luôn đối với quán bar tránh còn không kịp lại bắt đầu tích cực, từ khi biết Trầm Thước Hi cô liền thích Thất Dạ.

Lưu Bạch Ngọc thoa son môi, mắt liếc nhìn Nặc Nhất Nhất, nhìn dáng vẻ trông mong của cô có chút kinh hãi. Không phải là đùa quá trớn rồi đi, nàng bất quá là muốn kích thích Hàn Nại, khiến nàng nhanh chóng đến nhận người, thế nào Nặc cảnh quan cũng không biết rụt rè một chút, với tình chiếm hữu có thù tất báo của Hàn Nại, sau này nàng còn không bị thu thập sao?

"Không đi."

Lưu Bạch Ngọc lại bắt đầu vẽ mày, không được, nàng nhất định phải đem ý nghĩ leo tường của Nặc Nhất Nhất bóp chết ở trong nôi. Nặc Nhất Nhất gật đầu, khoác kỹ áo: "Được, vậy chị nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi đây."

Lưu Bạch Ngọc: "....."

Nặc Nhất Nhất thay một chiếc váy màu nhạt, cả người thoạt nhìn thành thục không ít, cô cũng không trang điểm, mang giày xong liền ra ngoài: "Được rồi, chị đừng chỉ ăn cơm thừa, tôi đã chiên cơm cho chị, dùng nắp đậy lên rồi, tôi đi trước a, tạm biệt, nhớ kỹ để cửa cho tôi."

Nói xong, Nặc Nhất Nhất đóng cửa lại, trong phòng Lưu Bạch Ngọc cong môi hướng tấm gương để cửa? Này... Nặc cảnh quan bản tính như vậy, cùng nàng một chút quan hệ cũng không có.

* * * * *

Ngồi xe đến Thất Dạ, Nặc Nhất Nhất hào hứng đi vào trong, trước quầy bar, Trầm Thước Hi đã chờ ở nơi đó.

"Xin lỗi a, tôi đã đến trễ."

Nặc Nhất Nhất thở hổn hển ngồi bên cạnh Trầm Thước Hi, Trầm Thước Hi đạm đạm nhất tiếu: "Không sao, hôm nay bạn cô không đến?"

Trong mắt Nặc cảnh quan Trầm Thước Hi thuộc về loại dịu dàng như ngọc, có lẽ là do nghề nghiệp, giọng nói của nàng rất ôn nhu, giống như nước chảy thâm nhập nhân tâm, ánh mắt cũng luôn luôn mang theo tế nhị, rất thư thái, cùng với nàng sẽ thả lỏng thần kinh, cả người đều rơi vào cảm giác nhẹ nhàng trên bọt biển, hơn nữa nàng rất uyên bác, trên cơ bản Nặc cảnh quan nói cái gì nàng đều hiểu, điểm trọng yếu nhất thuật đọc tâm của nàng quả thật đủ cường đại.

"Chị ấy không đến, đoán chừng là mấy ngày nay mệt mỏi."

Nặc Nhất Nhất mỉm cười, Trầm Thước Hi gật đầu, đã nước chanh đã gọi săn sóc đặt bên cạnh tay trái của cô: "Cô ta cũng là nên mệt mỏi."

"Cái gì?" Nặc Nhất Nhất nhìn Trầm Thước Hi, Trầm Thước Hi cười khẽ: "Lẽ nào cô không phát hiện, vừa mới bắt đầu chúng ta cùng một chỗ nói chuyện trời đất cô ta còn rất vui vẻ, xem ra là bởi vì tâm trạng có cô có cân bằng mà cảm thấy may mắn. Nhưng theo thời gian trôi qua, mấy ngày nay cô ta càng ngày càng buồn khổ rồi nga."

"A?" Nặc Nhất Nhất kinh ngạc nhìn Trầm Thước Hi: "Không có không có, cô hiểu lầm, chị ấy làm sao sẽ buồn khổ, mỗi ngày chị ấy nhảy nhót không biết có bao nhiêu hài lòng."

"ha ha." Trầm Thước Hi mím môi, cầm lấy rượu cocktail uống một ngụm: "Nếu như không nhìn lầm, cô ta đã có bệnh trạng bảy năm."

"Chuyện này cũng có thể nhìn ra?" Nặc cảnh quan thiếu chút nữa quỳ xuống: "Có thể trị được không?" Cô nóng nảy hỏi, Trầm Thước Hi lắc đầu: "Tôi xem dáng vẻ của cô ta chính là không muốn thoát ra."

Nặc cảnh quan không lên tiếng, dù sao chuyện của Lưu Bạch Ngọc cô không dám tùy tiện nói với người khác, nàng không giống cô, Lưu Bạch Ngọc nhìn rất cởi mở, nhưng Nặc cảnh quan tính tình nhạy cảm đã cảm thụ qua, chỉ là Trầm Thước Hi bằng vài lần tiếp xúc lại phát hiện được chuyện này, quả thật rất rất giỏi.

"Cho nên một nửa kia của cô rất cường thế?"

Trầm Thước Hi nhàn nhã uống rượu, nàng vốn chỉ là đến Bắc Kinh thư giản một chút, không ngờ có thu hoạch ngoài ý muốn. Nàng xem Nặc Nhất Nhất rất thông minh, người cũng rất hiền lành, cố tình quan sát, hơn nữa Trầm Thước Hi bản thân vẫn muốn thâm nhập tìm hiểu một chút hệ thống tư pháp, cho nên thường xuyên qua lại, hai người trò chuyện ngược lại cũng rất vui vẻ.

"Tôi không có một nửa kia."

Nặc Nhất Nhất cúi đầu, nhỏ giọng nói, Trầm Thước Hi nhìn cô dáng vẻ đáng thương, lắc đầu: "Vậy thật kỳ quái, tôi thấy lúc bạn cô nhìn chúng ta ở chung ánh mắt mang theo bất an, còn mơ hồ lo lắng cái gì, tôi còn tưởng rằng là một nửa kia của cô rất cường thế."

Đối với việc Trầm Thước Hi kiên trì dùng "một nửa kia", Nặc cảnh quan cảm giác được, cô thở dài, nhìn Trầm Thước Hi hỏi: "Thước Hi, cô nói thích một người là cảm giác gì?"

Trầm Thước Hi lắc ly đế cao trong tay: "Cô là chỉ trên phương diện sinh lý hay là tâm lý?"

....

Nặc cảnh quan nuốt ngụm nước bọt: "Cô thật đúng là chuyên nghiệp, cái này có khác biệt sao?"

"Ha ha, làm sao sẽ không có khác biệt, tâm lý dường như khó nắm lấy, mỗi người một trái tim." Trầm Thước Hi nhướng mày nhìn Nặc Nhất Nhất, nàng cảm thấy mỗi lần Nặc Nhất Nhất nghe nàng giảng đạo lý không tự chủ bĩu môi dáng vẻ rất khả ái: "Trên phương diện sinh lý, trực tiếp nhất chắc là tim đập nhanh."

"Tim đập nhanh?"

Nặc Nhất Nhất bĩu môi: "Làm sao cảm nhận được?"

"Chuyện này không phải rất dễ dàng? Cô đưa tay cho tôi." Trầm Thước Hi nhìn Nặc Nhất Nhất nói, Nặc Nhất Nhất do dự chốc lát, tuy rằng chỉ tiếp xúc mấy ngày, nhưng cô cùng Trầm Thước Hi đều có một loại cảm giác chỉ hận gặp nhau quá trễ, hơn nữa Trầm Thước Hi đã biết trong lòng của có một người, còn kết luận là một người bá đạo, còn đều là nữ nhân, cho nên — hẳn là không có vấn đề gì đi?

Nặc Nhất Nhất thử đưa tay trái ra, Trầm Thước Hi mỉm cười: "Mới vừa rồi là sợ cô đem đánh đổ nên mới chiếu cố cô, cô không thể ỷ lại tay trái, như vậy dần dần tay phải sẽ bị bỏ quên, trái lại bất lợi cho việc khôi phục."

Tay của Nặc Nhất Nhất đổ mồ hôi, chớp mắt nhìn Trầm Thước Hi, làm sao nàng biết được rõ ràng như vậy? Trầm Thước Hi đạm đạm nhất tiếu, trong mắt có vẻ như hiểu rõ hết thảy: "Nghề nghiệp của cô, bị thương là biểu tượng của can đảm cùng vinh dự."

Một câu nói này a ....

Trong khoảng thời gian này Nặc Nhất Nhất nghe rất nhiều lời an ủi nhưng cũng không qua được một câu khắc vào tâm khảm như câu này, cô hiện tại thật sự rất bội phục Trầm Thước Hi, đôi mắt kia dường như có thể nhìn thấu tất cả tâm tình. Nặc Nhất Nhất cũng không do dự nữa, cô nhích ghế đến gần Trầm Thước Hi, đưa tay phải ra.

Trầm Thước Hi mỉm cười nhìn Nặc Nhất Nhất, nắm tay phải của cô, dưới cái nhìn chăm chú của Nặc Nhất Nhất, đặt tay cô lên gần kề trái tim mình.

"Nghe nhịp tim sao?"

Nặc cảnh quan vẫn có chút ngượng ngùng: "Ân, rất bình ổn."

Trầm Thước Hi cong môi: "Nếu như không bình ổn thì sẽ là kiếp nạn của cô."

Kiếp nạn....

Thật là khí phách!

Đây là lần đầu tiên Nặc cảnh quan cảm thụ được một mặt khác của Trầm Thước Hi, Trầm Thước Hi mỉm cười, ánh mắt như vô ý quét về một góc, mím môi: "Thử ngược lại một lần."

"Ân? Được." Nặc cảnh quan lên tiếng trả lời, quả thực, cô chiếm tiện nghi người ta, người ta cũng phải chiếm lại. Cô không ngờ Trầm Thước Hi thoạt nhìn tao nhã nhưng lại tinh nghịch như vậy, cảm giác hẳn là không khác với Lưu Bạch Ngọc.

Trầm Thước Hi vươn tay, hướng về phía ngực của Nặc Nhất Nhất, Nặc cảnh quan mỉm cười nhìn nàng, thậm chí còn còn nghiêng người về phía trước: "Thế nào, cũng rất bình ổn đi."

"Nhất Nhất." Khóe miệng Trầm Thước Hi câu ra một tia cười, Nặc Nhất Nhất nhìn nàng: "Ân?"

"Tôi với đánh cược với cô, thế nào?" Tay của Trầm Thước Hi vẫn duy trì đặt trên ngực Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất mỉm cười, hỏi: "Tốt, đánh cược cái gì?"

Trầm Thước Hi nhìn vào mắt cô: "Tôi cược là lát nữa trái tim cô sẽ đập rất nhanh."

Nặc Nhất Nhất cười ngây ngô: "Được, ai thua phải đến tiệm bánh ngọt bên cạnh mua bánh, tôi muốn ăn."

"Có thể."

Trầm Thước Hi nhìn bộ ngực no đủ của Nặc cảnh quan muốn cười lại không dám cười, Nặc Nhất Nhất vui vẻ nhìn Trầm Thước Hi, đang muốn nói gì, ánh mắt lại trong lúc vô tình nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, thân thể cô cứng đờ, vươn cổ mà nhìn, thậm chí dùng tay lau mắt.

Trên một chiếc sô pha trong góc, ngọn đèn có chút hôn ám, vừa rồi Nặc Nhất Nhất chỉ thấy có một người ngồi ở đó nhưng không để ở trong lòng, nhưng bây giờ người nọ đứng lên, đang nhìn cô.

Ngũ quan xinh xắn, ánh mắt quen thuộc, còn có nụ cười lạnh như băng, làm cho người ta nhịn không được truy đuổi cường đại khí tràng, không phải Hàn tổng còn là ai? Hàn tổng thật sự rất bách biến tựa hồ bất luận trường hợp gì nàng đều có thể dễ dàng xuất hiện, một thân quần áo phiêu dật, tóc dài màu đen phất phới trên không trung, quần dài màu lửa đỏ tựa như ngọn lưa di động, vây lấy thân thể thanh mãnh như bạch ngọc, nếu như không phải ánh mắt lạnh như băng sợ là giống đực nhốn nháo muốn động xung quanh đã sớm tiến lên rồi.

Nặc Nhất Nhất hít sâu một hơi, trong nháy mắt, trái tim vốn dĩ còn bình ổn gần như muốn nhảy khỏi l*иg ngực, từng nhịp đập đều vô cùng có lực.

"Cô thua."

Trầm Thước Hi thu tay về, Nặc Nhất Nhất có chút ngây ngô nhìn Hàn Nại cách đó không xa, tựa hồ trong nháy mắt lúc Trầm Thước Hi thu tay lại Hàn Nại lại ngồi về sô pha, cũng không có nhìn cô.

Không phải cô không nhận ra Hàn Nại, chỉ là nàng gầy đi rất nhiều, cả người đều giống như đã nhỏ đi một vòng, Nặc Nhất Nhất cắn môi, cúi đầu: "Cô đã sớm biết?"

Trầm Thước Hi nhấp một ngụm rượu: "Ngược lại không phải là sớm biết, chỉ là luôn có thể phát hiện một ánh mắt nhìn sang bên này, thời gian lâu dài, nhìn ra kẽ hở, là do cô lúc nói đến kiến thức chuyên môn quá chăm chú, không có phát hiện mà thôi."

"Cô không khinh bỉ sao?" Tâm tình của Nặc cảnh quan có chút trầm thấp, Trầm Thước Hi buồn cười nhìn cô: "Tại sao phải khinh bỉ? Bất quá là yêu mà thôi, có liên quan đến giới tính sao?"

Một câu nói khiến Nặc Nhất Nhất có chút hưng phấn nhìn nàng, không ngờ Trầm Thước Hi sẽ phóng khoáng như vậy, một lát sau, cô lại bĩu môi, cúi đầu xuống: "Đúng vậy, nhưng sau này tôi cũng sẽ không đi con đường này nữa."

"Vì sao?" Trầm Thước Hi như có như không liếc mắt nhìn nữ nhân vẫn cúi đầu kia, nhìn nàng cắn ống hút dáng vẻ vô cùng lo lắng liền nhếch miệng lên.

"Cô ấy không thích tôi, trong lòng còn có người khác."

Nặc Nhất Nhất nói thật, nhìn Trầm Thước Hi ánh mắt suy nhược, hiện lên thủy quang, rõ ràng đã rất lâu rồi, cô cho là bản thân đã ổn rồi nhưng vì cái gì thấy Hàn Nại lại không thể bình tĩnh như vậy?

Trầm Thước Hi nhìn Nặc Nhất Nhất, mỉm cười: "Cô ấy đang cắn ống hút, người ta nói nữ nhân cắn ống hút du͙© vọиɠ cũng sẽ rất mạnh, Nhất Nhất sau này cô phải làm thụ rồi."

....

Đây là cái gì cùng với cái gì... Nặc Nhất Nhất bất đắc dĩ nhìn Trầm Thước Hi: "Tôi không có lừa cô."

Trầm Thước Hi nhún vai: "Tôi cũng không có lừa cô."

....

Trầm mặc một hồi, Nặc Nhất Nhất nhịn không được thở dài: "Có quan hệ gì với tôi."

Trầm Thước Hi giống như không nghe thấy Nặc Nhất Nhất nói, nhiều hứng thú đánh giá Hàn Nại: "Rất đẹp, trách không được lại khiến cô để tâm như vậy. Sách sách, khí thế này, giở tay nhấc chân khí chất thiên thành, hẳn là từ nhỏ đã được giáo dục rất tốt, hơn nữa còn là loại hình vạn người chú ý, sẽ có chút cường thế, Nhất Nhất, sau này cô sẽ phải làm thụ. Bất quá, tôi thấy ánh mắt vừa rồi cô ấy nhìn cô...."

Trầm Thước Hi thu hồi ánh mắt, rơi vào trên người Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất hiện tại có chút sợ ánh mắt của Trầm Thước Hi, co rúm nước chanh nước chanh: "Chúng ta không nên nói về cô ấy có được hay không? Bọn tôi đã không còn quan hệ gì nữa."

"Không quan hệ?"

Trầm Thước Hi nhìn Hàn Nại nâng ly rượu hướng chỗ hai người đi đến, lắc đầu: "Ánh mắt này.... Không chỉ có quan hệ, Nhất Nhất, cô là thụ rồi."