Ôm Đầu, Ngồi Xuống

Chương 1

Mãi cho đến một khắc lúc bước vào, lý tưởng trong lòng Nặc Nhất Nhất vẫn chưa đứt.

Trở thành đệ nhất nữ hình cảnh Trung Quốc, làm vẻ vang bản thân, làm vẻ vang đất nước, phá trọng án, vì dân trừ hại!

"Đi chậm một chút a, phía trước năm trăm mét đang đào nền, có một cái hố, nếu như rơi vào đó lấp đất lại sẽ có thể thăng thiên." Dẫn Nặc Nhất Nhất vào chính là ủy viên trong sở, người khác nhìn rất ôn nhu, tựa hồ đem Nặc Nhất Nhất kéo đến một nơi không trước không sau cũng có chút băn khoăn, thỉnh thoảng có mấy người cười nhạt bàn tán, kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút nội tâm của thiếu nữ héo rũ. Hắn cười giải thích: "Sở của chúng ta vừa thành lập hai năm, kết hợp với bộ ở phụ cận, được rồi, cô cũng đừng xụ mặt nữa, ký túc xá điều kiện cũng không tệ, là mới xây nha."

Nặc Nhất Nhất đi theo phía sau ủy viên, nếu chính ủy cũng đã nói như vậy, nàng chỉ có thể thu hồi tâm tình uể oải, chăm chú nhìn quang cảnh ngoại vi sở cảnh sát, cảm thán: "Ở Bắc Kinh nơi tấc đất tấc vàng này, sở của chúng ta quả thực cũng xem như khá lớn."

"Không sai, hảo nhãn lực!" Ủy viên hướng Nặc Nhất Nhất giơ ngón tay cái lên, Nặc Nhất Nhất cười cười, hỏi: "Một nơi lớn như vậy lãnh đạo thành phố cho sở chúng ta chắc rất không dễ dàng ?"

"Ác." Ủy viên che một bên mắt: "Cũng được, trước đây chỗ này là một nghĩa trang, thành phố không sử dụng, tôi và sở trưởng cảm thấy không tệ, tôi liền lấy đến dùng."

Nghĩa, nghĩa trang......cảm thấy không tệ?

Nặc Nhất Nhất nhìn khuôn mặt nhu hòa của ủy viên, cô theo bản năng che ngực, chính ủy cùng sở trưởng là làm sao cảm thấy nghĩa trang tốt, Nặc Nhất Nhất cảm giác mình tâm lạnh thế nào cũng không thể làm ấm lên.

Đến trong sở, tất cả mọi người rất bận rộn, Nặc Nhất Nhất được chính ủy trực tiếp dẫn tới phòng làm việc của sở trưởng, sở trưởng họ Trương, xem ra phải có hơn bốn mươi tuổi, hơi hói đầu một chút, vừa nhìn chính lá đấu hiệu của người đặc biệt thông minh,đôi mắt hắn cười đến híp lại đảo qua Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất tận lực duy trì nụ cười.

"Chuyên ngành Kỹ thuật trinh sát? Xuất thân chính quy, đến sở cảnh sát có chút đáng tiếc, xem như lấy kinh nghiệm đi."

Nặc Nhất Nhất gật đầu, tiếp tục cố gắng duy trì mỉm cười, đến nghĩa địa học hỏi kinh nghiệm, cái này cũng đủ kinh nghệm đi.

"Ân, muốn làm công tác nội bộ? Hộ tịch hay là nghiệp vụ miệng? Nghiệp vụ miệng chính ủy đã giới thiệu cho cô chưa?"

Trương sở trưởng là một người thuộc trường phái làm việc quyết đoán, trong sở đang cần người, nhất là thiếu nữ cảnh sát, khó có được tổng cục điều một người đến, đây là hắn đã thương lượng thật lâu mới có một được một người tố chất khá một chút, đối với Nặc Nhất Nhất, hắn vẫn đặt kỳ vọng nhất định.

Nặc Nhất Nhất nhìn sở trưởng Trương, nói: "Tôi muốn làm ngoại cần, làm thổ địa cũng có thể."

"Ngoại cần?" Không chỉ sở trưởng Trương, mà ủy viên cũng kinh ngạc, Nặc Nhất Nhất dùng sức gật đầu, trong mắt tràn đầy hy vọng đối với tương lai mỹ hảo: "Nếu đã đến nơi này, tôi sẽ không sợ chịu khổ, tôi hy vọng có thể sử dụng kiến thức chuyên môn của mình."

Sở trưởng Trương nhìn Nặc Nhất Nhất có chút buồn cười, nữ hài tử lần đầu tiên tới sở cảnh sát lại yêu cầu làm công việc mệt chết người ở bên ngoài, cũng là lần đầu nhìn thấy. Nhìn Nặc Nhất Nhất lớn lên thanh tú văn tĩnh thật không nghĩ tới, ủy viên trái lại có chút khẩn trương, hắn cảm giác mình nhìn người ấn tượng đầu tiên rất chuẩn, Nặc Nhất Nhất tuyệt đối là một tài năng có thể bồi dưỡng, dựa vào vẻ mặt của cô sau khi nghe được việc sở xây dựng trên nghĩa đại nhưng vẫn nhất thành bất biến cũng có thể nhìn ra tố chất tâm lý cao thâm, một khi không làm công việc văn phòng, chính ủy như hắn cùng Nặc Nhất Nhất cũng không có nghiệp vụ cụ thể nào để trao đổi, như vậy cũng có chút đáng tiếc. Hắn thử giữ Nặc Nhất Nhất lại, hy vọng cô có thể hồi tâm chuyển ý. Sở trưởng Trương cảm thấy thật vui vẻ, nữ hài tử làm ngoại cần mặc dù vất vả nhưng chính là bởi vì vật hiếm mới quý, chỉ cần làm tốt, sau này thăng tiến và vân vân đều không là vấn đề.

Nặc Nhất Nhất dưới ánh mắt lấp lánh quan sát của hai vị lãnh đạo, dùng sức gật đầu: "Tôi quyết định!"

* * * * * * *

Hành động anh dũng của Nặc Nhất Nhất rất nhanh đã dẫn đến sự chú ý của toàn bộ người trong sở, mọi người có chế giễu, có trố mắt, có bội phục, nói chung nghị luận ầm ỉ.

Sở trưởng Trương đối với Nặc Nhất Nhất vẫn là chiếu cố có thừa, nói là phân công thổ đại có tư cách nhất xã khu dẫn dắt cô.

Nặc Nhất Nhất đứng trước phòng làm việc, khẩn trương chờ đợi sư phụ của cô đến. Cô đang phát họa ra một bức tranh một thân cảnh phục xanh, tinh thần phơi phới, trung niên vóc dáng khôi ngô dễ nhìn. Không được một phút, một người thần sắc uể oải, khuôn mặt tái nhợt, cảnh phục phai màu thoạt nhìn đã có hơn bốn mươi tàn phá giống như lão cảnh sát từ trong mộ bò ra.

"Nặc Nhất Nhất sao?"

Nặc Nhất Nhất gật đầu, trong mắt mang theo vẻ khẩn trương, cô phát ra từ nội tâm cho rằng đây nhất định không phải sư phụ cô.

"Đi thôi, từ nay về sau tôi chính là sư phụ cô, tôi là Triệu Vũ, cô gọi tôi là Triệu ca hoặc sư phụ đều có thể."

"Nga, nga...."

Nặc Nhất Nhất cảm thấy cuộc sống thảm đạm đã khiến giấc mộng hình cảnh vĩ đại trong nội tâm của cô nhiễm một lớp bụi trần.

Hai người vừa đi vừa câu được câu không trò chuyện, mặc dù đang cái này thời đại nhìn mặt trước tiên này ấn tượng đầu tiên của Nặc Nhất Nhất đối với sư phụ rất "thống khổ", nhưng tốt xấu gì nói chuyện một lát cô cảm thấy Triệu Vũ cũng không tệ lắm, có chút quen thuộc, Triệu Vũ ánh mắt như đầu vừa bị kẹp vào của nhìn Nặc Nhất Nhất: "Nhất nhất a, cô nghĩ như thế nào lại muốn làm ngoại cần, không biết nữ cảnh sát làm ngoại cần rất nguy hiểm sao?"

"Rất nguy hiểm sao?" Nặc Nhất Nhất kéo thẳng quần áo, nói: "Tôi không nghĩ gì nhiều, sư phụ, thật sự đáng sợ như vậy sao?"

Vừa nhìn dáng vẻ trong lòng run sợ đáng thương này của Nặc Nhất Nhất, Triệu Vũ cảm thấy hắn cần phải trấn an một chút, lắc đầu: "Cũng tạm, chỉ là chuyện xảy ra hai năm trước khiến cho nữ cảnh sát trên cơ bản đều không thích làm ngoại cần?"

Nặc Nhất Nhất khẩn trương nhìn Triệu Vũ, Triệu Vũ cười cười, nói: "Hiện tại biết sợ? Sách, cũng không có gì, chính là một nữ cảnh sát lúc tuần tra bị người ta cưỡng bức."

Nặc Nhất Nhất nghẹn lời, sửng sốt nửa ngày, hỏi: "Vậy còn một người nữa đâu?"

Triệu Vũ lại cười, lộ ra hàm răng trắng bóng rất rợn người liếc nhìn Nặc Nhất Nhất: "Bị người ta gϊếŧ chết, lăng trì, từng dao từng dao."

Nặc Nhất Nhất:"....."

Hai người đang trò chuyện, Trần cảnh trưởng trong ban đến, hắn lớn lên cao to uy vũ, đường nét rất sâu, là điển hình của rất có khí chất nam nhân, dễ nhìn: "Yêu, mới tới một tiểu muội muội a, lớn lên thật đáng yêu."

Nặc Nhất Nhất hướng hắn ngọt ngào mỉm cười, Trần cảnh trưởng rất vui vẻ: "Thế nào, phân đến ban của chúng tôi rồi? Đêm nay ca ca dẫn em đi ăn dê nướng, uống máu rắn a, xông hết sát khí trong sở."

Nặc Nhất Nhất: "...."

Nặc Nhất Nhất cảm thấy lòng cô lần nữa bị thương, ở nơi này, nơi đầu tiên cô làm việc, cô cư nhiên không cảm thấy một chút "thiện ý", có phải mọi người đều..... Quá hung tàn rồi không?

"Được rồi, lúc phân đến ký túc xá chính ủy đã nói với cô chưa? Ký túc xá của các em có một cô gái họ Lưu là hình cảnh được điều tạm đến chỗ chúng tôi, trước kia là pháp y, ân.... Chính em chú ý một chút."

Nói xong, Triệu Vũ lưu lại cho Nặc Nhất Nhất một vẻ mặt bí hiểm. Trên ót Nặc Nhất Nhất đều là dấu chấm hỏi? Chú ý một chút, vì sao? Chẳng lẽ không được ở chung sao?

Đang buồn bực suy nghĩ, Nặc Nhất Nhất đẩy cửa ký túc xá ra, hành lý của cô còn ở dưới lầu cảnh khu, cô muốn xem trước một chút hoàn cảnh của ký túc xá.

"Nha! Em chính là Nặc Nhất Nhất muốn làm ngoại cần trong truyền thuyết, người sắp trở thành bạn cùng phòng đáng yêu của tôi sao! Xin chào, tôi là Lưu Bạch Ngọc, em có thể gọi tôi là Bạch Bạch."

Lúc Nặc Nhất Nhất còn không kịp phản ứng là xảy ra chuyện gì, thì tay cô đã bị Lưu Bạch Ngọc nắm lên bỏ vào trong tay của mình, cô ta cười híp mắt đánh giá Nặc Nhất Nhất. Buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng thoải mái, bảy phân xinh đẹp, đôi mắt to ngơ ngác, còn có khuôn mặt trắng nõn, thật là quá đáng yêu.

"Chị, xin chào -." Nặc Nhất Nhất bị nhiệt tình của Lưu Bạch Ngọc làm ngơ ngác, nhưng chỉnh thể vẫn là rất vui vẻ. Lưu Bạch Ngọc không phải mỹ nữ truyền thống, cô là loại xinh đẹp đường hoàng, trong sở quy định không thể xỏa tóc, có thể là mới từ bên pháp y điều tạm đến nên còn không quen, nên vừa thả tóc vừa uốn tóc, đôi mắt hẹp dài xinh đẹp hiện lên vẻ hưng phấn, vóc người cao gầy tinh tế, là một mỹ nữ nóng bỏng.

"Hành lý đã dọn lên đây chưa? Tôi cùng em đi lấy."

Nhiệt tình của Lưu Bạch Ngọc còn đang kéo dài, Nặc Nhất Nhất cũng không tiện từ chối nữa, gật đầu, lúc cô ở học viện hình cảnh đã biết, sở cảnh sát là nơi rất trọng nhân tình, dù sao xem như là mỗi ngày đều lăn lộn cùng một chỗ, sau này có lẽ sẽ quen thuộc như chị em ruột, nếu là chuyện sớm hay muộn hiện tại cũng đừng do dự nữa.

Lưu Bạch Ngọc giúp đỡ Nặc Nhất Nhất xách hành lý, trên đường về gặp một nhóm cảnh sát mới vừa xong vụ án, bầu không khí thanh niên rất sôi nổi, mọi người chơi đùa một chút và vân vân cũng bình thường. Trong sở thật vất vả đến một mỹ nữ, có người thấy Nặc Nhất Nhất không khỏi huýt sáo một cái.

Khuôn mặt Nặc Nhất Nhất hơi nóng, cô có chút ngượng ngùng nhìn Lưu Bạch Ngọc, nhìn thấy Lưu Bạch Ngọc quay đầu nhìn nam cảnh sát kia: "Thế nào, không cần cái miệng nữa? Có cần tỷ dùng kỹ thuật cao siêu một dao không thấy máu cắt lấy rồi gởi cho bạn gái cậu không?"

"Yêu, chị đố kị cái gì? Người ta lại không ném mị nhãn với chị."

"Người ta? Thế nào, cậu đổi thành thái giám rồi? Dao của tôi không ngại dời xuống dưới."

Nặc Nhất Nhất một mực đứng bên cạnh giả làm xác ướp, hiển nhiên, hôm nay trải qua những việc này, hết thảy đã vượt quá tưởng tượng của cô. Trong tưởng tượng của cô mọi người không phải nên nghiêm túc thiết diện vô tư vì nhân dân phục vụ sao? Bạn bè nhìn thấy nhau gật đầu một cái, nói một chút về chuyện công việc, không phải sao?

"Đi thôi, Nhất Nhất, không cần để ý tới bọn họ, một đám sắc lang."

Lưu Bạch Ngọc an ủi hướng Nặc Nhất Nhất mỉm cười, Nặc Nhất Nhất có chút lúng túng gật đầu. Hai người mang hành lý lên lầu, Nặc Nhất Nhất rất nhuần nhuyễn cúi đầu khom lưng bắt đầu thu dọn, Lưu Bạch Ngọc từ bên cạnh lấy tới một túi ny lon lớn màu đen đưa cho cô: "Những thứ vứt đi và vân vân cho vào đây đi."

"Nga, cảm ơn!" Nặc Nhất Nhất cảm kích hướng Lưu Bạch Ngọc mỉm cười, cô cảm thấy sư phụ có chút không đáng tin cậy, người ta Lưu Bạch Ngọc rõ ràng hiền lành khả ái giống một đại tỷ tỷ, làm gì bảo cô phải chú ý.

"Túi thật lớn, chị cố ý mua?" Nặc Nhất Nhất đem những thứ cần vứt đi ném vào túi nilon, Lưu Bạch Ngọc đang chải tóc, nàng ôn nhu mỉm cười: "Ách, cái này a, đây không phải là túi đựng thi thể lúc tôi đến trực tiếp lấy từ trong kho của sở chúng tôi sao? Tôi cố ý giữ lại hai cái, thuận tiện không."

Nặc Nhất Nhất: "....."