“Trịnh Huyên, ngươi không biết tình trạng khi đó thì đừng có nói càn.” Đường Thiên thánh tức giận quát.
Trịnh Huyên cười lạnh: “Nói càn? Là ta nói càn hay ngươi đang chột dạ?”
Đới Nhiêu nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Đường Thiên Thánh, Tân Minh Nguyệt cùng Mặc Bắc cũng hành động tương tự.
Ánh mắt Đới Nhiêu dao động, trước đó vì tình huống quá nguy hiểm không kịp
suy nghĩ sâu xa, hiện giờ Đới Nhiêu đột nhiên cảm thấy, có lẽ cái chết
của Thượng Quan Đình căn bản không phải bất trắc mà là bị Đường Thiên
Thánh ám toán.
Đường Thiên Thánh là kẻ thù dai, bằng không hắn
cũng không cậy quyền mà tước đoạt tư cách tiến vào bí cảnh của học
trưởng Lý Thiên Kiếm, quan hệ của Thượng Quan Đình cùng Đường Thiên
Thánh vốn cũng không quá hòa hảo.
Đới Nhiêu lo lắng, Mặc Bắc cùng Tân Minh Nguyệt cũng dao động, cả ba đều không phải kẻ ngu, cẩn thận
suy nghĩ lại thì đều cảm thấy Đường Thiên Thánh rất khả nghi.
Lúc trước bọn họ cảm thấy liên hiệp chung một chỗ thì khả năng sống sót sẽ
cao hơn, thế nhưng nếu thực sự trên người Đường Thiên Thánh có thứ mà
đám tinh thú cấp chín kia cần, như vậy đi chung với Đường Thiên Thánh,
bọn họ chính là vật bồi táng.
Đường Thiên Thánh có chút tức giận
nói: “Đới sư muội, Tân sư muội, Mặc sư đệ, các ngươi không vì người này
nói lung tung mà hoài nghi ta đi? Đừng quên bọn họ là người của học viện Thiên Hà, học viện Thiên Hà chính là tử địch của học viện Tinh Thần
chúng ta, kẻ này bụng dạ khó lường, muốn ly gián chúng ta.”
Ánh mắt đám Đới Nhiêu có chút phức tạp, sắc mặt dao động không ngừng.
Thấy ánh mắt của đám Đới Nhiêu dò xét nhìn mình, Đường Thiên Thánh vô cùng phẫn nộ.
Chu Thành cười nhạt, âm trầm nói: “Đường sư đệ yên tâm, mấy vị sư đệ này
không tin ngươi nhưng sư huynh tuyệt đối tin tưởng ngươi.”
Đường Thiên Thánh nhíu chặt mày, lộ ra nụ cười lúng túng: “Có lời này của sư huynh, tiểu đệ an tâm.”
Con ngươi Đường Thiên Thánh lóe lên một tia lệ khí, dĩ nhiên hắn không cho
rằng Chu Thành tin tưởng hắn, chỉ sợ Chu Thành để mắt tới hoàng kim quả
trong tay hắn.
Chu Thành tu luyện huyết kiếm của thiên ma, mỗi
lần so tài đều đổ máu, lần trước vì trong lúc luận bàn đã ngộ sát một
học viên cấp tám, bị viện trưởng phạt bế môn ba năm, hiện giờ mới được
thả ra.
Đường Thiên Thánh cắn răng, trong lòng kiềm không được
tăng lên vài phần hận ý với Trịnh Huyên, chuyện hắn tráo đổi hoàng kim
quả trong tay Thượng Quan Đình rất bí mật, nếu không phải vì Trịnh Huyên vạch trần, đám Đới Nhiêu căn bản sẽ không nghĩ tới.
Hiện giờ Chu Thành đã hoài nghi hắn, người này tiến vào cấp chín sớm hơn hắn, thực
lực cao hơn một chút, nếu hắn muốn giữ hoàng kim quả thì thực sự khó
khăn.
Đới Nhiêu suy tư một chút, quả quyết bám sát Trịnh Huyên
kéo giãn khoảng cách với Đường Thiên Thánh, Mặc Bắc cùng Tân Minh Nguyệt cũng phản ứng tương tự.
Sau khi kéo giãn khoảng cách, Đới Nhiêu
có chút sợ hãi phát hiện số tinh thú phía sau toàn bộ đều chạy về hướng
Đường Thiên Thánh.
Thấy đám Đới Nhiêu rời đi, Đường Thiên Thánh
căm hận, vốn hắn định chờ đến lúc tinh thú đuổi tới sẽ đẩy đám người này ra làm bia đỡ đạn, giống như tên ngu Thượng Quan Đình kia, đáng tiếc…
Không nên đi lại đi, nên đi lại không đi.
Chu Thành cười giễu cợt: “Đường sư đệ, đám tinh thú kia đuổi tận gϊếŧ
tuyệt, chỉ sợ ngươi dữ nhiều lành ít, ta thấy hay là ngươi lấy hoàng kim quả ra đi, chờ sư huynh ăn hoàng kim quả thăng lên cấp mười thì có thể
cứu mạng ngươi.”
Đường Thiên Thánh vô tội nói: “Sư huynh, ngươi
nói nhăng nói cuội gì vậy, trên người sư đệ nào có hoàng kim quả, có
phải ngươi hiểu lầm gì không?”
Chu Thành có chút nóng nảy: “Sư đệ, đã đến lúc này rồi, ngươi thừa nhận đi.”
Đường Thiên Thánh đen mặt, biết mình có nói nhiều cũng vô ích, tiếp tục điều động linh lực toàn thân nhanh chóng chạy trốn.
Nhìn tinh thú đuổi sát phía sau không tha, mặc dù căm phẫn Đường Thiên Thánh không biết điều nhưng cũng không lãng phí linh lực xé rách mặt với
Đường Thiên Thánh.
Linh hồn lực của Đới Nhiêu vẫn luôn xoay
chuyển, thấy năm con tinh thú cấp chín đuổi theo Đường Thiên Thánh cùng
Chu Thành đi xa, tia hi vọng cuối cùng trong lòng Đới Nhiêu cũng tan
thành mây khói.
Đới Nhiêu có chút sùng bái nhìn Trịnh Huyên:
“Trịnh Huyên, làm sao ngươi lại biết Đường Thiên Thánh có vấn đề?” Bọn
họ vẫn luôn đi bên cạnh Đường Thiên Thánh nhưng không phát hiện có gì
không ổn, Trịnh Huyên chỉ quan sát một chút đã đoán được chân tướng.
Trịnh Huyên nhún vai, lơ đễnh nói: “Không có! Ta chỉ tùy tiện nói đùa vậy thôi, ai ngờ chó ngáp phải ruồi.”
“…”
Lâu Vũ ngừng lại: “Nơi này hẳn là an toàn, thực kỳ quái, không phải nói ăn
hoàng kim quả có thể thăng cấp à? Vậy vì sao Đường Thiên Thánh lấy được
hoàng kim quả lại không ăn, nếu ăn rồi thăng lên cấp mười, không phải
hắn vô địch rồi à?”
Đới Nhiêu dùng ánh mắt khinh thường nhìn Lâu
Vũ: “Không văn hóa đúng là đáng sợ, ngươi không biết à? Mặc dù hoàng kim quả có hiệu quả kinh người nhưng tính nguy hiểm cũng rất lớn, trong
ngàn người chỉ sợ có một người có thể sống sót.”
Mạc Phi trợn mắt: “Nguy hiểm như vậy mà còn có người dám ăn à?”
Đới Nhiêu gật đầu: “Có. Bất quá phần lớn thì sẽ không chọn ăn trực tiếp mà
tinh luyện hoàng kim quả cùng những loại tinh thảo khác thành dược tề,
hiệu quả sẽ thấp hơn một chút nhưng tỷ lệ tử vong cũng thấp hơn.”
Mạc Phi trừng mắt: “Thấp cỡ nào?”
Đới Nhiêu nhún vai: “Trăm được một.”
“…” Mạc Phi nuốt nước miếng, dò xét hỏi: “Ngươi, có phối phương điều chế hoàng kim quả không?”
Đới Nhiêu gật đầu: “Có!”
“Cho ta đi.”
“Cho ngươi, ngươi lấy nó làm gì?” Đới Nhiêu cau mày.
Mạc Phi nhún vai: “Lỡ như mấy con tinh thú cùng Đường Thiên Thánh đồng quy
vu tận, chết sạch hết thì hoàng kim quả là của ta, này chính là câu ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi a.”
“…”
Tân Minh Nguyệt cùng Mặc Bắc thực cổ quái nhìn Mạc Phi.
Lâu Vũ đưa tay nhéo Mạc Phi một cái, sau đó hỏi Đới Nhiêu: “Ngươi hiểu nhầm rồi, thực ra thì chúng ta không phải muốn chờ bọn họ đánh nhau chết
sạch rồi chạy tới chiếm tiện nghi, Mạc Phi chỉ nghĩ là nếu trong bí cảnh có một cây hoàng kim quả thì nói không chừng còn cây thứ hai a.”
Mạc Phi hung hãn trừng Lâu Vũ: “Ai nha, ngươi dám nhéo ta à, lá gan phình to rồi đúng không?”
Đới Nhiêu nhìn hai người, có chút vô ngữ.
Tân Minh Nguyệt thì thở hắt một hơi, trong lòng có chút phức tạp, thủ lĩnh
viện trưởng chọn lựa lần này lại là người như này, thực làm người ta
hoảng sợ.
Nhìn Mạc Phi, Tân Minh Nguyệt nói: “Mấy vị đồng học,
giao tình của học viện Tinh Thần cùng học viện Thiên Hà không cạn, vẫn
luôn cùng tiến cùng lùi, hai viện trưởng là bạn thân của nhau, hôm nay
bí cảnh xảy ra dị trạng, chúng ta hẳn nên liên hiệp hỗ trợ nhau.”
Con ngươi nhóm Mạc Phi lóe sáng, thực kinh ngạc nhìn Tân Minh Nguyệt, thầm
nghĩ, hai viện trưởng là bạn thân? Cùng tiến cùng lùi? Nha đầu này thực
sự không phải đang nói đùa à?
Tân Minh Nguyệt bị nhìn có chút đỏ mặt.
Lâu Vũ nhìn Tân Minh Nguyệt: “Ngươi nói bí cảnh xảy ra dị trạng?”
Tân Minh Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy.”
“Dị trạng gì?” Mạc Phi hỏi.
Tân Minh Nguyệt hít sâu một hơi: “Trước kia tinh thú cấp tám cấp chín chỉ
di chuyển trong phạm vi cố định, chỉ cần tránh những nơi đó thì sẽ không xảy ra vấn đề, thế nhưng hiển giờ đám tinh thú lại chạy tán loạn khắp
nơi. Trước kia ở khu vực có tinh thú cấp tám mới có linh vật xuất hiện,
thế nhưng hiện giờ ờ đây lại xuất hiện hoàng kim thánh thụ.
Đám Lâu Vũ trố mắt nhìn nhau, sắc mặt đều có chút phức tạp.
“A!” Đột nhiên, Mạc Phi kêu lên thảm thiết.
Lâu Vũ sững sờ nhìn Mạc Phi: “Sao vậy?”
Mạc Phi trợn to mắt, xoắn suýt nói: “Đường Thiên Thánh ném một quả táo vàng về phía đám tinh thú, trái táo đó có phải hoàng kim quả không? Đau lòng quá, đau lòng quá đi.”
Trán Lâu Vũ xuất hiện mấy đường hắc tuyến: “… đừng đau lòng, ta nghĩ hiện giờ Đường Thiên Thành cũng đứt ruột rồi.”
“Thực lãng phí! Nếu là ta cho chết cũng không ném đồ trong tay đi, tên kia đúng là không có tiền đố.” Mạc Phi oán niệm nói.
Lâu Vũ phì cười: “Đương nhiên, tên nháy cáy Đường Thiên Thánh đó sao có thể so với ngươi cùng ta!”
Cách đó mấy chục dặm, Đường Thiên Thánh cắn răng, trong lòng giống như bị
cứa một dao. Nếu như có thể lựa chọn, Đường Thiên Thánh tuyệt đối sẽ
không chọn ném hoàng kim quả đi, thế nhưng hắn không còn lựa chọn nào
khác, tinh thú ở phía sau đuổi ngày càng sát, nếu tiếp tục như vậy hắn
sẽ rơi vào vòng vây tinh thú.
Đưa hoàng kim quả cho Chu Thành
cũng không ổn, với tính cách của Chu Thành, một khi lấy được hoàng kim
quả hắn chắc chắn sẽ không để tâm tới sự sống chết của hắn. Vì thế ôm
tâm tư mình không được thì người khác cũng đừng hòng có được, Đường
Thiên Thánh đã làm vậy.
Thấy Đường Thiên Thánh ném hoàng kim quả đi, Chu Thành căm phẫn vô cùng.
Hoàng kim quả quả nhiên nằm trong tay Đường Thiên Thánh, mà kẻ này tình
nguyện ném hoàng kim quả cho tinh thú cũng không chịu đưa cho hắn.