Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 221: Đột Phá

Thấy sắc mặt Lâu Vũ thực khó coi, Thiên Diệp thức thời ngậm miệng lại.

Đới Nhiêu lấy ra một cây sáo ngọc trắng tinh hoàn mỹ để ngang bên môi,

tiếng sáo du lương, thanh khiết ưu ngã, uyển chuyển êm tai.

Tiếng đàn tính tong truyền ra, huyền âm nhẹ nhàng bay bổng, quanh co khúc

chiết, lưu luyến uyển chuyển. Tiếng đàn cùng tiếng sáo quấn quít cùng

một chỗ, hòa hợp lại làm sức mạnh càng gia tăng nhiều hơn.

Tựa

như tiếng nhạc tiên từ chín tầng trời truyền xuống, làm người ta chìm

đắm vào một tình cảnh kỳ diệu, người nghe bên dưới đều nhắm mắt lại,

trầm tĩnh chìm đắm trong thế giới âm nhạc.

Một khúc lâm tiên khúc mang đến cảm thụ bất đồng, kiếm tu sẽ cảm thấy kiếm khí sắc bén, hỏa tu sẽ cảm thấy biển lửa nóng bỏng, Thiên Diệp thấy một thế giới toàn là

vàng, mà Lâu Vũ thì chìm đắm trong biển sấm sét…

Tiếng đàn đột nhiên trở nên cao vυ't, tiếng sáo cũng dồn dập.

Bất kể nhịp điệu biến ảo thế nào, tiếng đàn cùng tiếng sáo vẫn luôn hoàn mỹ dung hợp với nhau.

Không ít người trong đại lễ đường chìm vào giác ngộ, tinh nguyên lực không

ngừng cuồn cuộn kéo tới, tinh nguyên lực trong đại sảnh trở nên dày đặc.

Một cảm giác kỳ diệu tuần hoàn giữa Mạc Phi cùng Đới Nhiêu, tinh nguyên lực điên cuồn truyền vào người hai người.

Lâu Vũ có chút nghi hoặc: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Hẳn là Mạc Phi muốn thăng cấp, lâm tiên khúc là một khúc nhạc kỳ diệu, nó

có thể trợ giúp tinh sư đột phá, cùng lúc đó, nó cũng xoay vòng hỗ trợ

âm nguyên sư đột phá.” Thiên Diệp nhàn nhạt nói.

Nhìn Mạc Phi trên đài, Lâu Vũ có chút suy tư nói: “Hóa ra là vậy.”

Thiên Diệp nghiêng đầu nhìn Lâu Vũ, có chút ranh mãnh nói: “Không chỉ vậy,

Mạc Phi cùng Đới Nhiêu tựa hồ tiến vào một cảnh giới kỳ diệu, sinh ra

cộng minh, loại cộng minh đó có hiệu quả tương tự song tu.”

Con ngươi Lâu Vũ lóe lên cảm xúc phức tạp, nhìn sắc mặt sa sầm của Lâu Vũ, Thiên Diệp có chút hả hê bật cười.

Khí thế trên người Mạc Phi cùng Đới Nhiêu nhanh chóng tăng lên, người nghe bên dưới đã có hơn mười người lần lượt đột phá.

Tinh nguyên lực nhanh chóng tích tụ, trên bầu trời học viện Thiên Hà hình thành thành một vòng xoáy khổng lồ.

Béo viện trưởng híp mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ai nha, lỗ, lỗ to rồi, sớm

biết vậy, cho dù người của học viện khác ra giá cao cũng không nên bán

vé lại, tiện nghi cho người ngoài rồi, thất sách a!”

“Viện trưởng, ngươi nói gì vậy, bán vé lại? Phó viện trưởng tiến tới, tràn đầy nghi hoặc hỏi.

Béo viện trưởng vội vàng lắc đầu: “Không có gì, ta có nói gì đâu, nhất định là ngươi nghe nhầm.”

“Nghe nhầm? Không có a!” Phó viện trưởng không đồng ý.

Béo viện trưởng hừ lạnh: “Bản viện trưởng nói nghe nhầm chính là nghe nhầm, sao, ngươi chất vấn viện trưởng à?”

Phó viện trưởng lập tức cười xòa: “Làm gì có, viện trưởng nói vậy thì nhất

định là nghe nhầm, cho dù nghe đúng thì cũng là nghe nhầm.”

“Vậy thì tạm được.” Béo viện trưởng đắc ý.

Tinh nguyên lực trong thân thể Mạc Phi cùng Đới Nhiêu nhanh chóng tăng lên,

theo sự lôi kéo của hai người, người nghe cũng lần lượt tiến vào cảnh

giới giác ngộ.

Cơn lốc xoáy trên bầu trời học viện Thiên Hà ngày càng lớn, tinh nguyên lực ở trăm dặm xung quanh đều bị hút tới.

Tinh nguyên lực hệt như sao băng vun vυ't chen chúc ùa về phía học viện Thiên Hà.

Trong đại lễ đường.

“Viện trưởng, học viện Tinh Thần có người đột phá.” Phó viện trưởng Thiên Hà thấp giọng nói với béo viện trưởng.

“Ừm, ta thấy rồi.” Béo viện trưởng có chút không cam lòng cắn răng trợn mắt nhìn học viên vừa đột phá.

“Viện trưởng, học viện Tinh Thần lại có người đột phá.” Phó viện trưởng tiếc nuối nói.

“Ừ, ta thấy.” Thịt trên mặt béo viện trưởng đã xoắn tít lại thành một cục, sắc mặt dị thường khó xem.

“Viện trưởng, học viện Tinh Thần lại có hai người cùng đột phá.” Phó viện trưởng bất mãn nói.

“Câm miệng.” Béo viện trưởng tức giận ngắt lời phó viện trưởng.

Nhìn biểu tình phẫn hận vì tính toán sai lầm của béo viện trưởng, phó viện trưởng ngượng ngùng ngậm miệng.

Ánh mắt sắc bén của béo viện trưởng liếc nhìn đám học viên Tinh Thần vừa đột phá, trong lòng đau xót không thôi.

‘Ting!’ Dây đàn của Mạc Phi đứt ngang, sáo ngọc trong tay Đới Nhiêu cũng nổ tung.

Tinh nguyên lực tích tụ bùng nổ, khí thế trên người hai người điên cuồng tăng lên, song song đột phá cấp tám.

Những học viên thăng cấp dưới khán đài cùng Mạc Phi, Đới Nhiêu thì tổng cộng

có ba mươi hai người đột phá, trong số đó có hai mươi người thuộc về học viện Thiên Hà, năm người của học viện Tinh Thần, bảy người còn lại của

các học viện khác.



Học viện Tinh Thần.

“Viện

trưởng, tinh quang trên bầu trời là chuyện gì vậy? Tinh nguyên lực tựa

hồ điên cuồng tiến về phía học viện Thiên Hà.” Phó viện trưởng Tinh Thần nhìn dị cảnh trên bầu trời hỏi.

Viện trưởng Tinh Thần híp mắt: “Thoạt nhìn thì có lẽ có rất nhiều người bên học viện Thiên Hà cùng đột phá.”

“Rất nhiều người cùng đột phá, sao có thể như vậy?”

Viện trưởng Tinh Thần suy tư: “Đại khái là có nguyên nhân gì đi! Chẳng qua

không rõ là gì, tên Thiên Hà mập chết bầm kia gần nhất cứ gặp hết chuyện may này đến chuyện may khác, đúng là làm người ta bất bình mà!”

Buổi biểu diễn kết thúc, một đám người nghe lưu luyến rời khỏi chỗ ngồi,

không ít người mang theo ý cười hưng phấn, hiểu người mặc dù không đột

phá nhưng vẫn thu hoạch không nhỏ.

Doãn Nhu Hân âm trầm đi ra,

nàng không ngờ Đường Thiên Minh cũng tới nghe, vừa vặn còn ngồi ở trước

mặt nàng, làm thần trí nàng có chút bất ổn.

Đồng học đi chung

từng người từng người đột phá, thế nhưng nàng vì Đường Thiên Minh làm

rối loạn tinh thần mà hiệu quả nhận được không quá lớn.

Doãn Nhu

Hân gặp bình cảnh đã lâu, tu vi đã đến giới hạn, chỉ cần một cơ hội là

có thể thăng cấp, đáng tiếc cơ hội tốt như vậy đã bị bỏ lỡ.

Doãn Nhu Hân quay đầu nhìn qua Tô Vinh.

Trước đó Tô Vinh cũng thuận lợi đột phá, hiện giờ đang nhắm mắt nghiêm túc củng cố tu vi.

Thiên Diệp đứng thủ bên cạnh, hộ pháp cho Tô Vinh.

Nhìn biểu tình ân cần của Thiên Diệp, trong lòng Doãn Nhu Hân tràn đầy ghen

tị. Đường Thiên Minh nhàn nhạt liếc nhìn Doãn Nhu Hân, không nói tiếng

nào rời đi.

Nhìn bóng lưng Đường Thiên Minh, trong lòng Doãn Nhu

Hân dâng lên cảm xúc tức giận ngút trời. Một lần nữa nhìn về phía Thiên

Diệp, ánh mắt Thiên Diệp hoàn toàn đặt trên người Tô Vinh, hoàn toàn

không liếc nhìn nàng.

Doãn Nhu Hân cắn môi, có chút không cam lòng rời đi.

Đới Nhiêu chậm rãi đi tới bên người Mạc Phi, mỉm cười ôn hòa: “Cám ơn Mạc

Phi đồng học, nhờ có ngươi mà Đới Nhiêu mới đột phá được bình cảnh.”

Mạc Phi cũng mỉm cười: “Đới Nhiêu tiểu thư quá lời rồi, nếu không có ngươi hỗ trợ thì ta cũng không thăng cấp nhanh như vậy.”

“Mạc Phi đồng học, ngươi là người có linh hồn phù hợp nhất mà ta từng gặp,

đám thiên tài trong học viện Tinh Thần không có ai có thể so với ngươi.” Đới Nhiêu nhìn Mạc Phi, ý tứ sâu xa nói.

Mạc Phi sửng sốt, sau

đó cười gượng hai tiếng, có chút lúng túng nói: “Đới Nhiêu tiểu thư nói

đùa rồi, ta nào có lợi hại như vậy, tiểu thư chính là người có linh hồn

lực cao nhất mà ta từng gặp.”

Đới Nhiên đánh giá Mạc Phi, cân

nhắc nói: “Mạc Phi đồng học, ta nghe nói ngươi là vợ của Lâu Vũ, ta cảm

thấy điều này thực khó tin, nhân vật tài giỏi như ngươi sao lại có thể

chịu khuất phục?”

Mạc Phi bất đắc dĩ cười cười, mặc dù hắn cũng

cảm thấy người có thiên phú như mình chịu nằm dưới quả thực có chút khó

tin, thế nhưng hắn quả thực chính là người nằm dưới, hơn nữa tựa hồ còn

là cả đời không thể lật lại a!

Lâu Vũ có chút mất kiên nhẫn chen vào: “Nha đầu, biểu diễn đã kết thúc, sao ngươi còn chưa chịu đi đi, chờ ta tới đuổi à?”

Đới Nhiêu liếc Lâu Vũ, lạnh lùng nói: “Ta đã nộp phí vào cổng, muốn đi lúc nào là do ta quyết định.”

Lâu Vũ: “…”

Đới Nhiêu nhìn Mạc Phi nói tiếp: “Mạc Phi, hắn không thích hợp với ngươi đâu, chia tay với hắn đi.”

Lâu Vũ bị chọc giận tới nực cười: “Nha đầu, ngươi muốn tìm đánh đúng không, mặc dù ta không đánh nữ nhân nhưng nếu mơ ước đến vợ ta thì ta sẽ không để ý tới những thứ vớ vẫn đó đâu.”

Lâu Vũ đấm một quyền lên đài biểu diễn, nó lập tức bị đập bể tanh bành.

Mạc Phi có chút đau lòng nhìn đài biểu diễn, tên Lâu Vũ ngốc này, dám phá

hư của công ngay dưới mí mắt viện trưởng, nhất định sẽ bị bắt đền a.

Đới Nhiêu nhìn Lâu Vũ, con ngươi lóe lên chút kinh hãi, đài biểu diễn kia

làm từ huyền đồng kim, Lâu Vũ chỉ cần một quyền đã đấm vỡ thành bộ dáng

này, sức lực tuyệt đối không bình thường.

“Mạc Phi đồng học, hắn

thực sự không thích hợp với ngươi.” Đới Nhiêu quay đầu, nghiêm túc nhìn

Mạc Phi. Mặc dù hiểu được năng lực của Lâu Vũ bất phàm nhưng nàng vẫn

không tính nhượng bộ.

Lâu Vũ hít sâu một hơi: “Ta không thích hợp vậy ngươi thích hợp à? Ngươi có điểm nào mạnh hơn ta?”

“Ta có thể sinh con cho hắn, một đứa con có tinh thần lực cường hãn, ngươi

làm được không?” Ánh mắt Đới Nhiêu sáng rực nhìn Lâu Vũ.

Lâu Vũ nghiến răng nghiến lợi nhìn Đới Nhiêu, nha đầu đáng chết này.

Thiên Diệp tiến tới nói: “Lâu Vũ, điểm này ngươi quả thực không bằng nha đầu kia.”

Lâu Vũ tức giận mắng: “Im miệng.”