Cuộc ân ái kết thúc, trong không khí đều tràn ngập mùi tanh nồng, cô hiếm khi không bị anh làm ngất xỉu, híp hai mắt ngập nước lại, miệng nhỏ bị hôn đến đỏ bừng thở gấp, nắmlấy ngón tay anh, nức nở rơi nước mắt.
“Tinh… Tϊиɧ ɖϊ©h͙, bắn vào rồi, hức, không không muốn.”
Kỷ Thừa cúi đầu nhìn dáng vẻ này của cô, ngón tay lau nước mắt ở khóe mắt, lại gợi lên ham muốn của anh: “Dâʍ đãиɠ quá.”
Anh lấy một cái gối tới lót dưới eo cô: “Bắn vào không tốt sao? Làm Hùng Hùng mang thai con của anh, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể kết hôn.”
Cô lại nghẹn ngào lắc đầu, điều này làm cho cảm xúc của anh đột nhiên thay đổi.
“Vì sao không muốn kết hôn với anh?”
“Hức…”
Cô nhỏ giọng khóc thút thít, không biết là do không nói nên lời hay là bị sắc mặt của anh làm cho sợ.
Kỷ Thừa cười lạnh: “Chặn tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở đây đi, dù sao em cũng không cần ra ngoài, khi nào mang thai lại nói sau, anh xem em có thể bỏ đứa bé hay vẫn kết hôn với anh.”
Hùng Dao sợ hãi đá hai chân, ấn bụng hơi trướng xuống xin tha: “Không, không được, ô, lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra đi, xin anh, cầu xin anh mà!”
Một chân cô bị dây xích trói lại, dù cô có đá đạp lung tung thế nào cũng không có cách thoát ra, bắt lấy tay anh cầu xin, muốn ngồi từ trên giường dậy, nhưng vì gối kê dưới eo nên cơ bản không có cách nào ngồi dậy được, cơ thể nhỏ xinh giãy loạn dưới thân anh.
“Kỷ Thừa… Hức, Kỷ Thừa, không muốn mang thai, em không muốn mang thai.”
Có thể thấy được khóe miệng anh lại nhếch lên độ cong.
“Vậy Hùng Hùng sẽ kết hôn với anh sao?”
Nhận được đáp án vẫn là cái lắc đầu như cũ, lần này sắc mặt của anh trực tiếp tối sầm xuống, bất ngờ lấy ra côn ŧᏂịŧ cứng rắn thô to lần nữa, đẩy môi hoa huyệt ra tàn nhẫn đâm vào trong.
“A!”
Cổ họng đau đớn như bị xé rách, thét chói tai, đau đớn ngước cổ lên, cái loại cảm giác hít thở không thông này làm cô không thở nổi, há to miệng cũng thốt không ra một câu, hai chân đạp không ngừng, phát ra tiếng động ‘bình bịch’.
Kỷ Thừa lạnh mặt tiếp tục luật động, do có sẵn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nên anh đâm vào rút ra cũng vô cùng thuận lợi, vẻ mặt bệnh hoạn, ngón tay thon dài vuốt từ cổ cô xuống, híp mắt như đang phiền não.
“Vì sao Hùng Hùng không muốn kết hôn với anh chứ? Không trở thành người của anh, anh sẽ không bỏ qua em, cho dù là phải lột da em cũng được, móc tim ra, cũng phải trở thành người của anh thôi.”
Đầu ngón tay xoay tròn vuốt tới ngực, nắm bầu ngực mềm mại, nơi đó đúng là vị trí trái tim cô.
Hùng Dao bị dọa chảy mồ hôi lạnh, dù bị xé rách đau đớn cũng không quan tâm: “Tha cho em, Kỷ Thừa thả em ra đi… Hức, cầu xin anh, đau quá, em đau quá!”
Anh không hiểu, lông mày nhíu chặt, đôi mắt ướŧ áŧ, “Vì sao vậy Hùng Hùng, vì sao không chịu ở bên anh, cũng phải cho anh một lý do chứ, nếu không anh thật sự sẽ gϊếŧ chết em đấy, em nhỏ như vậy, một bàn tay là có thể giải quyết được em.”
Cô không chịu được, dưới thân đau quá, đau quá… Ngay cả ngất xỉu cũng xin anh tha.
Rốt cuộc anh cũng không nhịn được, bế cô lên ôm vào trong ngực, thân dưới không thương tiếc chút nào đâm vào rút ra, thân thể non nớt bị đau đến vỡ vụn, lúc đâm vào tử ©υиɠ yếu ớt của cô, nơi đó kẹp anh rất thoải mái.
“Hùng Hùng, nhưng trái tim anh đau quá, sao không chịu kết hôn cùng anh? Vì sao!”
Anh vừa nói vừa đâm vào rút ra, hai quả trứng đập lên môi hoa huyệt, bụng hằn lên dấu vết của nó, cắn bả vai cô, hàm răng dùng sức in lên ký hiệu thuộc về mình.
Người không phản kháng, tay nhỏ buông thõng bên cạnh, ngón tay run rẩy, bị anh lăn lộn đã bất tỉnh từ lâu.
Chỉ có một mình anh thoải mái, muốn đểcô làm tỉnh được sung sướиɠ, lại biến thành một vụ cưỡиɠ ɠiαи vô nhân đạo.
Lúc tỉnh lại, hoàng hôn ngoài cửa sổ đang buông xuống, trong phòng không ai, toàn thân cô đau không đứng dậy được, che bụng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong đã bị lấy hết, Hùng Dao nhẹ nhàng thở ra.
Cô muốn xuống giường, nhưng xích sắt trên cổ chân vẫn còn, mặc kệ cô quằn quại thế nào, cũng không thể thoát ra, Hùng Dao tức giận cuộn tròn trong chăn khóc thút thít.
Nhưng không qua bao lâu, anh đã mua xong đồ ăn quay trở lại, nghe được tiếng cô khóc, vội vàng buông đồ đi qua vén chăn lên, cơ thể cuộn tròn giống như ốc, ôm lấy hai chân mình khóc thút thít.
Kỷ Thừa tháo vòng sắt trên chân cô ra, ôm vào trong ngực an ủi: “Đừng khóc, lần sau anh sẽ nhẹ hơn được không?”
Tiếng khóc của cô càng lớn hơn, đánh lên người anh, dùng móng tay cào anh, những vết thương trần trụi trong không khí đều tiết lộ hành vi phạm tội của anh.
“Xin lỗi nhé Hùng Hùng, anh giận quá, em không nên từ chối kết hôn với anh.”
Cổ họng cô sắp khóc khản rồi, Kỷ Thừa nói xin lỗi, sợ yết hầu cô hỏng mất.
“Đừng khóc, đừng khóc được không, cổ họng bị thương rất khó lành, anh sai rồi, em đánh anh thế nào cũng được.”
Anh nâng khuôn mặt nhỏ lên, đôi mắt khóc sưng lên, Hùng Dao không sợ chân đau đá anh, “Người xấu, người xấu ô… Hức.”
Anh vừa tức vừa buồn cười, cúi đầu cúi người, củng ở nàng cổ gian, “Anh là người xấu, không tha thứ cho anh cũng được, anh sẽ bị trừng phạt đúng tội, nhưng em không thể rời khỏi anh, anh muốn em kết hôn với anh.”
Hùng Dao nức nở từng tiếng đứt quãng, thân thể phát run, sao anh đáng sợ như vậy, ngẩng đầu lên, đôi mắt hồng hồng trừng anh.
“Kết hôn… Với anh, hức hức anh, anh nhất định sẽ bạo lực gia đình với em, em không muốn làʍ t̠ìиɦ với anh, anh liền ép em… Làm với anh, em sẽ không có cách ly hôn với anh, anh sẽ trói em lại, sau đó bắt nạt em.”
Anh nhìn cô khóc sưng đôi mắt, sửng sốt.
“Em luôn nghĩ như vậy à?”
————————————
Kỷ Thừa: Tôi có hư như vậy à? Tác giả, cô ra đây nói chuyện!
Ngụy Thừa Trạch: Đợi chút nữa đợi chút nữa, tôi nghi ngờ cô ấy đã xem qua kịch bản của tôi :))