Suỵt

Chương 15: Chịu đựng (H)

Anh nói quá muộn nên phải đưa cô về, thế nên muốn qua đêm ở nhà cô.

Mặt nở nụ cười nói với cô, Hùng Dao tưởng rằng anh đang nói đùa, nhưng không ngờ lại là thật.

“Không -- chờ chút, không được!” Hùng Dao ngăn anh ở ngoài cửa.

Kỷ Thừa dáng vẻ tủi thân, một tay chống vào khung cửa, “Vì sao không được? Đã hơn 11 giờ khuya rồi, chẳng lẽ Hùng Hùng em không lo anh một thân một mình về nhà giữa tối muộn sao? Anh rất sợ mà, đùi còn đang bị thương, không chạy nhanh được.”

“… Anh, cái chân bị thương của anh đã sớm lành rồi! Lừa em ít thôi, không được chính là không được!”

Kỷ Thừa nhướng mày, “Vậy thì hết cách rồi.”

Tưởng rằng anh bỏ cuộc, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại không ngờ đến anh đột nhiên kéo mạnh cửa xông vào, túm eo cô bế lên, đóng cửa lại, khóa trái.

“A, đi ra ngoài! Đi ra, đi ra ngoài, không được, anh không thể ở nhà em, không được, ưm!” Cô vươn tay đấm vào ngực anh.

Kỷ Thừa cúi đầu, khẽ cắn vào vành tai mẫn cảm của cô.

“Hùng Hùng ngoan, còn cả một đêm dài, anh đã tha cho em một tháng rồi, lần này sẽ không bỏ qua nữa đâu.”

Đàn ông đến đêm tựa lang sói, trong phòng không bật đèn nên vô cùng tối tăm, chỉ có ánh trăng lén lút rọi vào qua rèm cửa.

Một tháng trước khi cô đi, Hùng Dao phủ tấm che* màu trắng lên giường, lại tiện cho bây giờ, lôi xuống một cái đã có thể nằm xuống.

Cô bị đặt trên giường, giãy giụa muốn thoát, Kỷ Thừa lại quỳ gối bên mép giường, cởi giày cho cô, nắm lấy cổ chân mềm mại, mịn màng của cô.

“Đừng nhúc nhích Hùng Hùng, anh sẽ dùng lực không nhẹ cũng không nặng, sợ làm đau em.”

Vừa cẩn thận, lại vừa kiên quyết, dường như anh chỉ đợi đến giờ khắc này, anh cởi chiếc áo lông vũ dày trịch ra, quỳ gối giữa hai chân, đè lên cô. Hùng Dao bị anh đè ở dưới thân, mắt trừng lớn.

“Hùng Hùng có muốn đi tắm trước không?”

Giọng anh trầm khàn từ tính truyền vào màng nhĩ mỏng manh, cả người cô run lên.

“Không… Không muốn, anh đang nói gì vậy?”

“À, hóa ra không muốn tắm trước, vậy chúng ta liền trực tiếp bắt đầu ở đây đi.”

Không biết rốt cuộc là ai trong bọn họ hiểu lầm ý nhau, Hùng Dao vùng vẫy muốn đứng lên, ngón tay anh lướt qua vai cô cởϊ áσ khoác ra.

“Kỷ Thừa, chờ một chút… Từ từ ưm, anh muốn làm gì? Em không muốn, em không muốn!”

Anh nheo lại đôi mắt cười, “Hùng Hùng đáng yêu quá, không cần phải sợ, dù sao thì anh cũng sẽ không tha cho em, cứ tận hưởng đi, được không?”

Anh vừa nói vừa cởϊ qυầи áo cô, Hùng Dao cố hết sức phản kháng, nhưng lực anh quá mạnh, đến một ngón tay của anh cô cũng không nhấc nổi, rõ ràng nói dịu dàng như vậy, mà hành động thì chẳng phù hợp gì cả.

Hùng Dao sắp bị dọa khóc, rốt cuộc biết rằng anh thật sự sẽ làm.

“Kỷ Thừa, em không muốn… Em sợ lắm, không muốn.”

“Đừng lo lắng, lần này sẽ không làm em đau, tin tưởng anh.”

Giọng anh quá mức từ tính, hai chân vô lực bị anh nắm chặt trong tay, mãi đến khi toàn bộ quần áo trên người rất nhanh bị anh lột ra hết, Hùng Dao thôi đẩy anh ra nữa, cổ tay mịn màng bị anh ấn xuống, cô khóc ra tiếng.

“Anh tránh ra! Chúng ta chẳng có quan hệ gì, vì cái gì lại muốn đối xử với em như thế! Huhu…”

Giữa màn đêm yên tĩnh, bên tai vang lên tiếng cười lạnh nhàn nhạt.

“Anh cứ nghĩ rằng chúng ta đã sớm quay về bên nhau, hóa ra chỉ có mỗi Hùng Hùng em không nghĩ như vậy.”

Quay về? Ở đâu ra việc đó, rõ ràng giữa họ không một ai đề cập đến!

“Hức… Đợi đã!”

Anh kéo luôn qυầи ɭóŧ cô xuống, huyệt nhỏ non mềm bại lộ trong không khí, Hùng Dao không nhịn được khóc lớn tiếng, giãy giụa muốn thoát khỏi lòng ngực anh.

“Cút ngay! Anh cút ngay... Hức... ưʍ.”

Đôi môi đang mở lớn bị anh lấp kín, đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng cô, chiếm cứ lãnh địa cô, tựa như ngón tay anh lạnh lẽo, không chút khách khí sờ đến môi âʍ ɦộ nho nhỏ của cô, đầu ngón tay chạm khe hở chặt kín hồng hào, từng chút từng chút một mở rộng, xâm nhập vào.

“Huhu… Ưm!”

Cô lắc đầu giãy giụa, tuyệt vọng, nước mắt không ngừng tuôn ra, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng cắm vào nơi quá mức non mềm, nuốt xuống nước bọt bị anh đẩy vào, cô bị anh nắm trong tay khống chế không thể phản kháng.

“Hùng Hùng phía dưới vẫn cứ chặt như thế, 5 năm qua, có để cho gã khác chạm vào nơi này chưa?”

Cô khóc lớn, không nghĩa ra được mấy lời mắng chửi người, chỉ có thể liều mạng đá hai chân đẩy anh ra, mắng anh là kẻ xấu.

Kỷ Thừa buồn cười, “Hùng Hùng thật đáng yêu, nhưng mà anh đang hỏi em đó!”

Giọng điệu anh bỗng nhiên thêm tàn nhẫn, đầu ngón tay đi vào trong đột nhiên cắm mạnh xuống, huyệt nhỏ tinh tế siết chặt đến nỗi thậm chí có thể nuốt chửng ngón tay anh.

“A!”

“Trả lời anh! Nơi này có để cho gã đàn ông khác chạm qua không?”

“Hức không có… Huhu không có, em từ bỏ, anh đi ra đi huhu!”

Anh cười dịu dàng trở lại, “Quả nhiên, Hùng Hùng đơn thuần thế mà, sao có thể ở cùng người đàn ông khác, chỉ có anh mới xứng đôi với Hùng Hùng thôi.”

Anh rút ngón tay ra, một tay cởi bỏ thắt lưng và quần, quyết định làm ngơ với tiếng khóc đè nén của cô, kéo tay cô xuống, vuốt ve cự vật khổng lồ dưới háng anh, côn ŧᏂịŧ nóng đến dọa người khiến cô đột nhiên run rẩy, ngón tay nho nhỏ chạm vào gân xanh xung quanh khiến nó giật giật trong tay cô.

“Đã lâu như vậy, em còn nhớ rõ hình dạng của nó sao? Đây là vật của riêng Hùng Hùng, có nhớ nó không? Nó thật sự rất nhớ Hùng Hùng đấy.”

“Hức…”

Kỷ Thừa cọ vào cần cổ mềm mại cô, “Hùng Hùng yên tâm, anh không chạm qua người phụ nữ khác, từ đầu đến cuối đều chỉ muốn mỗi mình em, trước kia không chạm, về sau càng sẽ không.”

Anh thâm tình tùy ý thổ lộ, nói ra mục đích duy nhất của mình.

“Anh muốn cắm vào, Hùng Hùng, cắm vào phía dưới em.”

“Không… Không mà ưm!”

Cả khuôn mặt giàn giụa nước mắt, "Thật đáng thương.”

Anh cười, đầu ngón tay lại lần nữa thọc vào trong âʍ đa͙σ chật hẹp, “Anh làm Hùng Hùng thoải mái trước, rồi em sẽ thích nó thôi, cũng sẽ thích anh.”

Nhẹ nhàng cọ xát đầu ngón tay vào da thịt non nớt của cô, đâm vào trong càng lúc càng sâu, cong tay lên tìm kiếm nơi mẫn cảm của cô, cẩn thận nhìn nét mặt cô, dưới ánh trăng mờ ảo, cô càng khóc càng thêm động lòng người. Những giọt lệ óng ánh chảy ra từ khóe mắt, lăn dài xuống tai.

Ngón cái khẽ cào lên âm đế cô, cơ thể mẫn cảm khẽ run lên, cắm ngón tay vào âʍ đa͙σ, cảm giác được bên dưới cô đã bắt đầu ẩm ướt.

“Tiểu Hùng Hùng ướt rồi.”

Giọng nói quá mức từ tính mang theo ý cười, khóe miệng anh cong lên tuấn mỹ, cười nhếch mép ấn tay lên viên thịt tròn tròn non nớt.

“A!”

Tiếng thở gấp đầy quyến rũ khiến cô không ngờ mình sẽ phát ra âm thanh như vậy, Kỷ Thừa nheo mắt lại.

“Tìm thấy rồi.”

“Điểm mẫn cảm của Hùng Hùng.”

Dưới thân càng ngày càng ướt, âʍ đa͙σ bị anh đâm vào không ngừng chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, Hùng Dao lại chẳng còn sức để đẩy anh ra, nắm chặt drap giường dưới thân, vẫn cố gắng lùi về sau giãy giụa. Cô ngẩng cao cái cổ thanh tú mà chỉ với một bàn tay anh cũng có thể bẻ gãy.

“Khó chịu quá… Kỷ Thừa, tha cho em đi, em không muốn…”

“Việc này không do Hùng Hùng quyết, em rõ ràng rất thoải mái mà.”

Anh rút ngón tay ướt đẫm ra, liếʍ liếʍ trong miệng, thỏa mãn cười, nâng hông cô lên, tách mở hai đùi, côn ŧᏂịŧ nghẹn đến sắp nổ không không kìm được nhắm đúng đích đến của nó, từ từ đâm vào trong.

“A… Em không muốn! Buông em ra, buông em ra… Đau quá, huhu đau quá!”

Qυყ đầυ to lớn kéo căng môi âʍ ɦộ cô đến cực hạn, đi vào từng tấc từng tấc một, gian nan như vậy đấy, mà anh chỉ nghĩ đến việc lấp đầy toàn bộ huyệt đạo cô. Cho dù bất luận là lý do gì, anh muốn chiếm giữ cô, mỗi một nơi trên cơ thể cô đều phải thuộc về anh.

Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, mười ngón đan xen, tóc mái rũ xuống che khuất ánh sáng nơi trăng soi, tạo thành cái bóng trên gương mặt góc cạnh khiến người cực kỳ hoảng sợ.

“Kỷ Thừa… Tha cho em, đi ra đi… Xin anh.” Nước mắt không ngừng tuôn, cô cất giọng nức nở.

Nhìn thấy khóe miệng anh nhếch lên, thanh âm quen thuộc gọi tên cô, “Hùng Hùng.”

“Chịu đựng.”

Một lời ra lệnh, không chút lưu tình đi vào nguyên căn, xé toạc, nới rộng toàn bộ âʍ đa͙σ yếu ớt, đẩy vào miệng tử ©υиɠ chặt hẹp, cô tuyệt vọng òa khóc đau đớn, miệng bị lòng bàn tay to lớn anh bao phủ, che lấp mọi thanh âm.

“Kêu lớn tiếng như vậy sẽ chỉ khiến anh càng muốn xé rách em.”