Bước chân nặng nề, Bùi Tịch chậm rãi bước ra ngoài và đóng cửa lại.
Khoảnh khắc cửa đóng lại, Diệp Mộ Sanh cảm thấy bàn tay của Bùi Tịch đột nhiên dùng sức, nắm chặt tay cậu.
Bùi Tịch làm sao vậy?
Diệp Mộ Sanh quay đầu lại, liền nhìn thấy Bùi Tịch cau mày, cắn môi ôm cửa.
Nếu thực sự không có tình cảm với Bùi Triệt, thì cũng không sao, Bùi Tịch sẽ không phải là bộ dạng này đi.
Haizz, mối quan hệ cha con này…
Trong lòng Diệp Mộ Sanh nhẹ nhàng thở dài, ôm lấy Bùi Tịch, dịu nhàng vỗ lưng hắn, ôn nhu nói: "Dù thế nào đi nữa, em cũng sẽ luôn ở bên cạnh anh."
Bùi Tịch thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn Diệp Mộ Sanh, khóe môi hơi cong, gật đầu nói: "Vợ ơi, em là tốt nhất."
“Nếu khó chịu, có thể cùng em nói một chút, phát tiết một chút.” Diệp Mộ Sanh kiễng chân lên, hôn lên môi Bùi Tịch, cười nhẹ nói.
“Anh sợ em sẽ thấy phiền phức...”Bùi Tịch ôm lấy eo Diệp Mộ Sanh, chớp chớp mắt.
"Sẽ không." Diệp Mộ Sanh lắc đầu hỏi: "Em muốn biết anh đối với cha anh là quan hệ như thế nào."
Bùi Tịch do dự vài giây, gật đầu quyết tâm, cúi xuống bế Diệp Mộ Sanh lên.
"Khi còn nhỏ, Bùi Triệt luôn lạnh lùng với anh. Lúc đó, anh luôn mong chờ Bùi Triệt ôm mình, nhẹ nhàng chạm vào đầu anh như cha của những người khác xoa đầu con cái họ. Nhưng điều này vẫn luôn là ảo tưởng của anh. Sau khi ông ta nɠɵạı ŧìиɧ và hại chết mẹ anh, lương tâm của Bùi Tịch mới trỗi dậy và ông ta muốn bồi thường cho anh, nhưng anh không còn là đứa trẻ khao khát tình yêu của cha mình nữa." Bùi Tịch giống như không làm sao cả, nhưng trong giọng nói trầm thấp của hắn lại mang theo sự bất lực.
Diệp Mộ Sanh cẩn thận quan sát vẻ mặt của Bùi Tịch, không muốn bỏ sót chi tiết nào: “Anh thật sự không khát vọng tình thương của cha một chút nào sao? Chỉ cần nói ra những gì trong lòng nghĩ thôi.”
Bùi Tịch sửng sốt, mím môi nhìn Diệp Mộ Sanh mấy giây, gặp phải đôi mắt trong veo kia, Bùi Tịch cũng không có lập tức trả lời.
Nhẹ nhàng đặt Diệp Mộ Sanh lên giường, Bùi Tịch ngồi ở bên cạnh cậu, mím môi, rối rắm một hồi, vài lần muốn nói lại thôi.
Diệp Mộ Sanh không nói gì, chỉ lặng lẽ nắm tay Bùi Tịch, dịu dàng nhìn hắn chờ đợi câu trả lời.
Việc Bùi Tịch lâu như vậy không trả lời, thực ra đây cũng được coi là một câu trả lời.
Sau khi đặt câu hỏi, Bùi Tịch không lập tức phủ nhận, điều này cho thấy trong lòng hắn vẫn khao khát tình yêu của cha.
Quả nhiên, cuối cùng Bùi Tịch bất đắc dĩ nói: “Mặc dù anh mỗi ngày mắng ông ta, trong lòng hận cũng hận ông ta, nhưng chỉ là nhìn thấy bộ dáng lạc lõng của ông, anh vẫn có chút buồn bực, nhưng là đáng tiếc, anh sẽ không tha thứ ông ta.”
“Chuyện năm đó ông ta xuất quỹ anh biết được bao nhiêu?” Diệp Mộ Sanh lại hỏi.
Bùi Triệt không phải nhân vật chính, hệ thống cung cấp tin tức đều chỉ có một câu, cho nên Diệp Mộ Sanh không biết chi tiết chuyện năm đó.
"Thật ra anh chỉ biết Bùi Triệt xuất quỹ, mỗi lần ông ta giải thích, anh đều ngắt lời ông ta. Dù sao anh cảm thấy ông ta luôn tìm cớ, xuất quỹ chính là xuất quỹ, còn tìm một đống lý do, lại không chịu nhận sai xin lỗi." Bùi Tịch nói.
Diệp Mộ Sanh mở miệng còn muốn nói cái gì, lại bị Bùi Tịch cắt ngang: "Được rồi, đừng nhắc đến Bùi Triệt nữa, phiền phức. Dù sao anh cũng đã không nhận ông ta từ lâu rồi."
“Ừ.” Diệp Mộ Sanh nói: “Chúng ta không nói về ông ta nữa.”
Nhìn thấy Diệp Mộ Sanh đứng lên, Bùi Tịch lập tức nắm lấy tay Diệp Mộ Sanh, vẻ mặt ủy khuất gọi: "Vợ~"
Nhìn lại đôi mắt sáng ngời của Bùi Tịch, Diệp Mộ Sanh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lạnh lùng từ chối: “Không.”