Bùi Tịch bỏ viên socola vào miệng, vươn tay cầm lấy thanh socola còn lại trong tay Diệp Mộ Sanh, xé mở túi đóng gói, đưa cho Diệp Mộ Sanh và nói: "Tôi cho cậu, không phải cảm ơn."
"..." Diệp Mộ Sanh nhìn chằm chằm Bùi Tịch với khuôn mặt vô cảm. Thanh socola là cậu mua, vì vậy người nói lời cảm ơn phải là Bùi Tịch mới đúng đi?
Thấy Diệp Mộ Sanh không nhận socola, Bùi Tịch di chuyển tay, đưa nó đến miệng Diệp Mộ Sanh, trêu ghẹo nói: "Muốn tôi đút cho cậu sao? Được rồi, lại đây há miệng ra—."
Diệp Mộ Sanh quay đầu đi, tránh thoát thanh socola đánh úp bên miệng cậu, ngay lập tức duỗi tay ra, nắm lấy thanh socola và hỏi: "Hắn ta là ai?"
Cắn mạnh một miếng socola, cảm nhận được vị ngọt tan trong miệng, Bùi Tịch ôm Diệp Mộ Sanh đi về phía trước, đáp: "Thuộc hạ của cha tôi, Lý Nghịi."
"Cậu cùng cha cậu…" Diệp Mộ Sanh hơi cau mày, nhưng không đẩy Bùi Tịch ra.
Nhìn xuống ánh mắt của Diệp Mộ Sanh, thấy trong đôi mắt luôn bình tĩnh kia lại bởi vì hắn mà xuất hiện sự lo lắng. Bùi Tịch dừng bước, khoé môi cong lên.
Diệp Mộ Sanh vừa rồi ở góc tường lắng nghe, mỗi tay cầm một thanh socola, sau khi nhìn thấy hắn gương mắt vẫn bình tĩnh, không có tức giận.
Vì vậy, Diệp Mộ Sanh có lẽ vẫn chưa có thời gian để đọc phần bình luận sách của mình, phải không?
"Trước khi nói cho cậu biết hoàn cảnh gia đình của tôi, tôi hỏi cậu một câu, cậu nhất định phải thành thật trả lời tôi." Bùi Tịch nói.
"Cậu hỏi đi.” Diệp Mộ Sinh nhàn nhạt nói, thu hồi lại cảm xúc trong mắt.
“Cậu có để ý không, nếu tình huống gia đình của người yêu tương lai phức tạp, người yêu của cậu và cha của anh ta coi nhau như kẻ thù.” Nhìn chằm chằm vào Diệp Mộ Sanh, nụ cười trên khuôn mặt Bùi Tịch nhạt đi một chút, trong đôi mắt phượng hiện lên một tia lo lắng.
Điều gì sẽ xảy ra nếu Diệp Mộ Sanh để tâm đến gia cảnh của hắn đây?
Dù sao, gia đình cậu cũng không quá phức tạp…
"Tôi không ngại. Nhưng tại sao cậu lại hỏi tôi cái này?" Diệp Mộ Sanh hỏi.
Trong nháy mắt, trong lòng Bùi Tịch như nở hoa: "Ha ha, bởi vì sợ vợ tương lai để ý gia cảnh của tôi, cho nên muốn dò hỏi suy nghĩ của cậu một chút."
Không phiền liền tốt, không phiền liền không sao…
Nhìn qua đôi môi mỏng cong lên của Bùi Tịch, Diệp Mộ Sanh cũng không chọc ghẹo Bùi Tịch: "Cậu hỏi nhầm người rồi, người cậu nên hỏi phải là một cô gái."
Bùi Tịch nghe vậy lập tức đáp ứng ở trong lòng: Không hỏi sai không hỏi sai, ngươi là tôi muốn lấy làm vợ chính là cậu, cho nên nhất định phải hỏi cậu a!
Tuy nhiên để tránh xấu hổ, tốt hơn hết là không nên vạch trần ngay bây giờ, sau đại hội thể thao ngày mai, nhân cơ hội Diệp Mộ Sanh xướng tiểu hoàng cả sẽ thổ lộ.
Nghĩ đến đây, Bùi Tịch trịnh trọng gật đầu, đáp lại lời vừa rồi của Diệp Mộ Sanh, nhưng ngay sau đó lại phá lên cười, nụ cười trong mắt phượng không bao giờ có thể che giấu được.
"..." Diệp Mộ Sanh lạnh lùng nhìn Bùi Tịch như đanh nhìn một kẻ ngốc, nghĩ thầm, kỹ thuật diễn của Bùi Tịch cậu nhiều nhất chỉ có thể cho một điểm…
Một phút sau, thấy Bùi Tịch nhìn mình chằm chằm, cười càng to hơn, Diệp Mộ Sinh nhíu mày lạnh lùng nói: "Cậu cười cái gì?"
"Không có việc gì, ha ha… khụ khụ, thật sự không có việc gì." Bùi Tịch xua tay trả lời Diệp Mộ Sanh, ôm lấy Diệp Mộ Sanh, khiến cậu lại gần mình.
Nghĩ đến những ngày sắp tới, hắn nhịn không được muốn cười.
"..." Diệp Mộ Sanh không nói nên lời, Bùi Tịch nghĩ cậu bị mù hay sao? Điều này cũng đã quá có lệ rồi, có thể cười vui vẻ như vậy, sao lại không có chuyện gì.
"Được được, tôi không cười nữa, sắp đến ngã ba rồi, để tôi kể cho cậu nghe về tình huống gia đình tôi." Dư quang nhìn thấy Diệp Mộ Sanh có chút không vui, vì vậy Bùi Tịch cố thu liếʍ nụ cười của mình, nói.
Diệp Mộ Sinh nhàn nhạt đáp: "Ừ."