“Thật ra ba xin lỗi con cũng vô dụng, bởi vì con vốn dĩ không có trách ba.” Đêm qua, lúc An Cẩn Thâm tắm rửa cho cậu, cậu đã tỉnh lại một lần, mặc dù rất nhanh lại hôn mê, nhưng cậu vẫn loáng thoáng nghe được rất nhiều câu xin lỗi.
Nghe thấy Diệp Mộ Sanh nói như vậy, sự hối lỗi trong mắt An Cẩn Thâm càng sâu. Nếu hắn sớm đoạt lại chủ quyền, thì Mộ Mộ sẽ không……
Diệp Mộ Sanh thu tay lại, nhẹ nhàng đặt ở trên vai An Cẩn Thâm, tiếp tục nói: “Lúc trước khi ba nhận con làm con trai, con từng nói ba đừng hối hận. Ba biết vì sao không?”
“Không phải con sợ ba không cần con nữa à?” An Cẩn Thâm đột nhiên phát hiện chú mèo mà hắn nhận nuôi, rất không đơn giản.
“Chậc, nhân loại ngu xuẩn!” Diệp Mộ Sanh cười lạnh nói.
“……”
“Thật ra con nói như vậy là sợ sau này ba sẽ để ý chuyện đạo đức, bởi vì ngay từ lúc bắt đầu, quan hệ con muốn tiến đến với ba không phải tình cha con, mà là……” Ở trong ánh mắt kinh ngạc của An Cẩn Thâm, Diệp Mộ Sanh ghé sát vào An Cẩn Thâm.
Cậu đã nghĩ kỹ rồi, nếu Nhậm Quý Uyên thượng cậu, đâm thủng quan hệ hai người, vậy cậu không cần diễn tình cha con với An Cẩn Thâm nữa.
Đối diện đôi mắt sâu thẳm của An Cẩn Thâm, Diệp Mộ Sanh ngọt ngào cười nói: “Mà là người yêu.”
Trái tim thấp thỏm của An Cẩn Thâm bỗng dưng chùng xuống, vẻ mặt khϊếp sợ: “Người yêu!”
“Đúng vậy, người yêu.”
Siết chặt vai Diệp Mộ Sanh, áp xuống kinh ngạc trong lòng, An Cẩn Thâm ngoài mặt ra vẻ trấn định, nhíu mày nói: “Biết con đang nói gì không? Con biết người yêu là gì sao?”
Diệp Mộ Sanh gật đầu nói: “Người yêu chính là yêu thương lẫn nhau, chăm sóc lẫn nhau, sưởi ấm cho nhau, ở bên nhau lâu dài, giữa người yêu còn có thể làm chuyện như ba làm hôm qua.”
Nhìn thấy gương mặt trắng nõn ửng đỏ mê người của Diệp Mộ Sanh, đôi mắt màu xanh lam lập loè ánh sáng, An Cẩn Thâm thở dài nói: “Mộ Mộ, ba nghĩ con phát sốt đến hồ đồ rồi.”
Hắn sắp không chịu nổi cú shock này đến cú shock khác……
“Con không hồ đồ. Lúc trước con nói muốn tìm người yêu, thực ra đó là ba, lần đầu tiên nhìn thấy ba, con đã thích nụ cười dịu dàng, lịch sự văn nhã của ba. Lúc đầu con không nói rõ, là sợ ba sợ hãi. Bây giờ……” Diệp Mộ Sanh lại muốn hôn An Cẩn Thâm, nhưng bị An Cẩn Thâm đẩy ra.
An Cẩn Thâm cau mày, có chút không vui, đang muốn mở miệng, bỗng thấy trong mắt Diệp Mộ Sanh nổi lên hơi nước.
Đôi tai mèo của Diệp Mộ Sanh chuyển động, vô cùng đáng thương nói: “Ba ơi, con đau.”
“Đừng giả bộ đáng thương……” Tuy An Cẩn Thâm nói như vậy, nhưng vẫn trở tay đỡ lưng cho Diệp Mộ Sanh.
“……” Diệp Mộ Sanh cắn môi nhìn chằm chằm An Cẩn Thâm, cậu thật sự rất đau, lúc An Cẩn Thâm đẩy cậu đã chạm vào hậu huyệt.
“Mộ Mộ, chờ khi nào vết thương của con lành, thì con nên đi đi.” An Cẩn Thâm đặt Diệp Mộ Sanh ở trên giường, gương mặt tràn đầy mệt mỏi.
Kỳ thật tối hôm qua lúc băng bó vết thương cho Diệp Mộ Sanh, hắn đã quyết định như vậy.
Bây giờ đã biết Diệp Mộ Sanh không phải dạng ngây thơ ngốc nghếch, hắn đã bớt lo Diệp Mộ Sanh xảy ra chuyện.
Khi An Cẩn Thâm xoay người chuẩn bị xuống giường, Diệp Mộ Sanh chịu đựng đau đớn, ôm lấy An Cẩn Thâm từ phía sau: “Con không muốn, ba phải phụ trách với con!”
“Con muốn ba phụ trách như nào? Cưới con à, có thể sao? Chúng ta đều là nam, tuổi ta chỉ có thể là ba con!” An Cẩn Thâm xoa huyệt thái dương, có chút bực bội.