Cực bắc Tuyết Nguyên, bên trong gió tuyết.
Số lượng của đàn Quỷ Huyết Lang đang gầm thét còn lớn hơn so với dự đoán ban đầu của Thẩm Thạch rất nhiều. Tuy rằng không nhiều đến mức vô cùng vô tận, hay là đến hàng ngàn hàng vạn con, nhưng ước chừng cũng phải có trên một trăm, thậm chí là gần hai trăm con sói. Bởi vậy, dù chiến lực của một con Quỷ Huyết Lang không đặc biệt mạnh mẽ thì với cả một đàn cùng xông lên cũng đã tạo ra một áp lực vô cùng lớn cho Thẩm Thạch và Chung Thanh Lộ, cho dù có Tiểu Hắc hỗ trợ thì bọn họ vẫn nhanh chóng rơi vào tình cảnh khốn cùng, có vẻ như đã sắp bị đàn sói hung dữ này nuốt sống.
Thẩm Thạch đã từng xem qua rất nhiều sách cổ và biết về loại Quỷ vật này, nhưng hắn vẫn không sao hiểu được đám Quỷ Huyết Lang này làm thế nào mà tụ tập được thành một đàn đông đảo đến như vậy. Tuy thế hắn có thể khẳng định rằng một đoàn Quỷ Huyết Lang thế này chắc chắn không phải là thứ cỏn con, nếu chúng đã từng lang thang trên thảo nguyên thì hiển nhiên Trấn Long Điện không thể nào không biết tới.
Vậy mà tên Vĩnh Nghiệp kia lại vô cùng kiên quyết khẳng định rằng cực Bắc Tuyết Nguyên này từ trước tới nay không hề có Quỷ vật.
Thế thì thứ đang ở trước mắt bọn họ là cái gì?
Trong chốc lát, Thẩm Thạch bỗng nhiên có cảm giác tình cảnh bị một đàn Quỷ vật đông đúc bao vây truy đuổi thế này hình như có vài phần quen thuộc. Nghĩ kỹ lại, hắn bất đắc dĩ nhận ra mình tựa như đặc biệt “có duyên” với quỷ vật, ba lần bảy lượt đều bị những con quái vật không có sinh khí này dồn vào tuyệt cảnh. Một lần là ở tại Trấn Hồn Uyên trên Cao Lăng Sơn, lần khác tại Địa Cung Yêu tộc ở Thiên Hồng thành, thậm chí ngay từ thời trẻ tu luyện trên Thanh Ngư Đảo của Lăng Tiêu Tông, khi hắn đi Yêu Đảo cũng đã gặp không ít Quỷ vật, cuối cùng còn bị chúng ép phải truyền tống sang Yêu giới ngoài ý muốn.
Người bình thường có khi cả đời cũng chẳng gặp được con Quỷ vật nào, vậy mà hắn cứ như là đã có dây dưa gì đó với Quỷ vật, xem ra cả đời này sẽ bị chúng ám theo. Thẩm Thạch cười khổ trong lòng, sau khi hắn bị hai trảo của Quỷ Huyết Lang làm bị thương vì cứu Chung Thanh Lộ, mùi vị của máu thịt tươi sống liền tỏa ra bên trong gió tuyết biến, biến thành một một kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng lớn đối với đàn Quỷ Huyết Lang, khiến cho chúng đều như điên cuồng mà lao vào tấn công Thẩm Thạch.
Sắc mặt của Chung Thanh Lộ tái nhợt vô cùng. Tại tình huống đáng sợ thế này, mắt thấy những đám lửa xanh quỷ mị hư vô của đàn Quỷ Huyết Lang kia, dù nàng đã cố vận hết sức lực lên chống cự thì chỉ sợ cũng chỉ dùng được không đến ba phần mười đạo hạnh so với lúc bình thường. Đây đúng là do nàng từ nhỏ đã được nâng niu cưng chiều, đâu có phải chứng kiến những tình cảnh đáng sợ thế này chứ, dù là lần trước vô tình rơi vào Địa cung Yêu tộc phía dưới Thanh Long Sơn mạch của Thiên Hồng Thành thì phần lớn thời gian nàng cũng hôn mê bất tỉnh, không hề chính thức đối mặt với những Quỷ vật đáng sợ bên trong địa cung dưới lòng đất kia.
So với Chung Thanh Lộ đang kinh hãi thì hiển nhiên Thẩm Thạch trầm ổn hơn nhiều, loại chém gϊếŧ sinh tử này hắn thật sự đã trải qua vô số, những quỷ vật hắn từng gặp chỉ sợ còn phiền phức hơn so với bây giờ, nên tất nhiên hắn không còn cảm thấy kinh hãi nữa. Dù vậy, thực lực của hai bên vẫn chênh lệch quá nhiều, một mình hắn không sao bù đắp được.
Ban đầu hắn còn kỳ vọng bản thân mình có thể ngăn cản một lúc để Chung Thanh Lộ khôi phục lại vài phần thực lực rồi vừa đánh vừa lui, nhưng sau đó hắn lại nhanh chóng phát hiện ra rằng mong muốn đó hình như khó mà thực hiện. Kinh nghiệm thực chiến của Chung Thanh Lộ quá ít ỏi, nên khi đối diện với một đàn Quỷ vật dữ tợn đang xông tới như thủy triều này thì cảnh giới và đạo hạnh vốn cao hơn cả Thẩm Thạch của nàng lại không thể hoàn toàn phát huy, thậm chí cuối cùng nàng còn sơ sẩy khiến cho Thẩm Thạch bị thương, làm máu chảy ra kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho toàn bộ đám Quỷ Huyết Lang trở nên điên cuồng.
"Oành!"
Thẩm Thạch phóng hỏa cầu về phía một con Quỷ Huyết Lang đã tiến tới rất gần. Thừa dịp ánh sáng lập lòe, Tiểu Hắc cũng tận dụng cơ hội hiếm có mà đánh bay hai con Quỷ Huyêt Lang khác. Thẩm Thạch mặt không đổi sắc nhìn máu đang chảy như suối từ vết thương ghê rợn của mình rồi liên tiếp sử dụng ba tấm Phù lục Hỏa Chướng thuật tạo ra ba bức tường lửa nóng bỏng, hợp thành một vòng lửa nhỏ khép kín bao quanh người của hắn và Chung Thanh Lộ.
Ngọn lửa cháy hừng hực trong nháy mắt đã làm bầy Quỷ Huyết Lang kêu rên một hồi, vài con Quỷ Huyết Lang đi đầu bị bắt lửa phải liều mạng mà lăn lộn trên mặt đất, đồng thời thế công như thủy triều của bầy sói cũng lập tức tạm dừng. Tuy vậy, những con Quỷ Huyết Lang này cũng nhanh chóng chạy sang hai bên, nhìn có vẻ như đang chuẩn bị vượt qua bức tường lửa để tấn công Thẩm Thạch một lần nữa.
Đàn sói tạm thời chưa tìm được ra khe hở nào, nhưng trong gió tuyết vô cùng lớn thế này thì thời gian duy trì bức tường lửa của Hỏa Chướng Thuật cũng kém xa so với bình thường. Không lâu sau, hắn có thể nhìn thấy thế lửa đã bắt đầu yếu đi.
Thẩm Thạch căn bản không muốn nhìn tình huống bên ngoài, chỉ quay người lại thật nhanh rồi nắm lấy cánh tay của Chung Thanh Lộ. Chung Thanh Lộ lại càng hoảng sợ, liền hỏi:
“Sao vậy, Thạch Đầu?”
Thẩm Thạch vừa muốn đáp thì bỗng cảm thấy hai mắt tối sầm, thân thể không tự chủ được mà lảo đảo vài cái, suýt chút nữa đã ngã nhào xuống đất. Chung Thanh Lộ kinh hãi hô lên một tiếng, vội vàng đỡ lấy hắn. Thẩm Thạch cũng có chút ngạc nhiên, liền cúi đầu nhìn xuống đã phát hiện ra ở giữa hai vết thương vô cùng lớn kia, không ít máu thịt bên trong đã bắt đầu chuyển sang màu đen.
Trên móng vuốt của những con Quỷ Huyết Lang khát máu này có độc!
Thẩm Thạch gần như hiểu ra chỉ trong nháy mắt, nhưng vào lúc này hắn đã cảm thấy muốn ngất đi, hiển nhiên loại độc này cũng không phải dạng vừa. Hơn nữa, vừa nãy hắn dốc sức liều mạng chiến đấu cùng bầy sói này khiến cho khí huyết vận chuyển kịch liệt, nên giờ đã trúng độc rất sâu rồi.
Miệng vết thương không có quá nhiều đau đớn, nhưng thỉnh thoảng lại truyền tới cảm giác tê dại khiến cho tâm trạng Thẩm Thạch nhanh chóng trầm xuống. Đúng lúc đó, hắn bỗng cắn mạnh vào đầu lưỡi của mình, ép cho tinh thần tỉnh táo lại một chút rồi dùng một tay kéo Chung Thanh Lộ đến trước người, vẻ mặt lộ ra vài phần thống khổ. Hắn thấp giọng quát:
"Đi!"
Chung Thanh Lộ kêu thất thanh: “ Chạy hướng nào?”
Thân thể Thẩm Thạch lại lảo đảo, hắn nói: “ Ta không cố được nữa, bay …”
Hắn chỉ tay về một hướng trên bầu trời. Chung Thanh Lộ ngây ngốc trong chốc lát rồi lập tức tỉnh ra, lúc này bầy sói xung quanh đang tru lên từng hồi, bức tường lửa thì đã suy yếu đi nhanh chóng, chỉ trong nháy mắt nữa là có thể nhìn thấy những đám u hỏa màu lục đáng sợ cùng những răng nanh, móng vuốt sắc nhọn kia.
Chung Thanh Lộ không chần chừ thêm nữa, liền trực tiếp lấy Pháp bảo phi hành ra từ bên trong Như Ý Đại, bắt pháp quyết để chuẩn bị bay lên. Nhưng đúng lúc đó, nàng bỗng thấy cánh tay mình nhẹ hẫng, liền sợ hãi quay đầu nhìn thì đã thấy hai mắt của Thẩm Thạch đều nhắm lại, cả người hắn ngã thẳng về phía sau. Phịch một tiếng, hắn nặng nề ngã trên mặt tuyết.
Đúng lúc ấy, bức tường lửa xung quanh cũng lụi tàn. “Gào o o o …”, những tiếng gầm lập tức vang vọng khắp Tuyết Nguyên, vô số Quỷ Huyết Lang liền xông tới.
Toàn thân của Chung Thanh Lộ liền phát run, nàng bối rối đứng trên pháp bảo, không biết phải làm sao, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm.
Bay đi chạy trốn một mình hay ở lại chết cùng với hắn đây?
=================
Quỷ Lang khát máu vây quanh
Một thân dính độc cũng đành bó tay
Giờ không phải lúc cầu may
Một mình chạy trốn hay bay với chàng?