Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 230: Oán niệm

Khuôn mặt nữ tử kia đẹp tựa như là tranh vẽ, nàng mỉm cười trong vùng ánh sáng chói mắt, không một chút phóng đãng, da^ʍ tục nào nhưng dường như nàng được trời ban cho sức mê hoặc bẩm sinh, chỉ cần ánh mắt khẽ đong đưa là khắp chúng sinh đều ngẩn ngơ, say đắm.

Có điều, đối với sắc đẹp của nữ tử có thể làm khuynh thành quốc loạn này, trong mắt lão Long lại không hề có tác dụng nào. Long nhãn không có chút gì bị mê hoặc, lão nhìn chằm chằm vào nữ tử kia, trầm giọng nói: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Bên trong vùng ánh sáng, đối với câu hỏi của lão Long, dường như nàng cũng không có phản ứng gì, cũng có thể là do khoảng cách của hai bên quá xa nhau. Một lát sau, cuối cùng nàng cũng mở miệng nói chuyện, thanh âm của nàng có chút xa xăm, mơ hồ có một tia lạnh nhạt.

“Lão Long…” Thanh âm của nàng từ trong vùng ánh sáng từ từ truyền tới: “Ta muốn nửa kia của Thần Khí.”

Bỗng nhiên lão Long nở nụ cười, sau đó chậm rãi hạ thấp thân thể, làm cho bản thân lần nữa thoải mái nằm trong Long tổ rồi thản nhiên nói: “Thần Khí? Thần Khí gì, ta không hiểu.”

Vùng ánh sáng khẽ rung động, hình như nữ tử kia đang mỉm cười, sau đó mở miệng nói: “Là nửa kia của cái búa.”

Lão Long nhìn nàng một cái,vừa muốn nói gì nhưng đột nhiên lại lắc đầu, tựa hồ cảm thấy mình có chút buồn chán. Thoáng cái không thèm để ý đến nữ tử, nói thẳng: “Không cho.”

Trực tiếp bị cự tuyệt như vậy nhưng nữ tử trong vùng ánh sáng không hề tức giận, chỉ dừng ở đó nhìn lão Long, sau một lát mới nói: “Lão Long, tuy rằng tuổi thọ của Thượng Cổ Cự Long rất dài nhưng đến hôm nay, ngoại trừ tên Hắc Long trẻ tuổi nhất còn có mấy phần thực lực, nhưng với lão và Âm Long thì coi như là đã thành vô dụng.”

Lão Long cười lạnh một tiếng, nói: "Cho nên Âm Long chết trong tay của ngươi rồi hả?"

Nữ tử xinh đẹp lắc đầu, nói: "Không, cái chết của Âm Long không liên quan tới ta, lão ấy chết trong tay mấy tên Yêu tộc hồ đồ kia."

Lão Long đột nhiên im lặng.

Nàng cười khẽ, nói: "Lão xem,Âm Long dùng mạng mình hại ta trăm vạn năm không thấy mặt trời, chuyện này ta cũng không đề cập đến, hôm nay còn mạnh khỏe ta tới đây nói chuyện với lão. Dù thế nào thì chúng ta cũng quen biết từ thời thượng cổ, coi như đã rất lâu rồi, hà tất lão phải đối xử với ta như thế?”

Lão Long im lặng, một lát sau nói: “Búa này không thể cho ngươi.”

Nữ tử nói: “Tại sao?” Nói xong nàng cười mỉm, nói tiếp: “Không phải lão già rồi hồ đồ chứ, chẳng lẽ có ý định cứu muôn dân trăm họ trong khắp thiên hạ này à?”

Lão Long im lặng, một lát sau hít sâu một hơi rồi nói: “Thiên hạ hôm nay đều là nhân tộc thấp hèn như tổ tiên của chúng, ta cũng chẳng muốn quản. Nhưng tại sao ngươi đã luyện hóa được Minh Sát, hiện giờ không có người nào có thể đấu lại với ngươi, hà tất còn muốn cái búa này?”

Trong giây lát, tinh quang trong đôi mắt rồng lóe lên, lão Long lạnh lùng chăm chú nhìn vào vùng ánh sáng, nói: “Cái búa này chính là Thần Khí, là thứ duy nhất trong thiên hạ có thể gϊếŧ thần. Ngươi muốn có nó chắc chắn không phải vì những nhân tộc yếu ớt như con sâu cái kiến kia chứ?”

Trong vùng ánh sáng, nàng khẽ mỉm cười, da của nàng mềm mại như tơ lụa, trắng trẻo đến mức khiến người ta có cảm giác chướng mắt, thân thể căng tràn như muốn hấp thụ tất cả ánh sáng trong trời đất. Lát sau, nàng mỉm cười nói:

“Năm xưa tên Bàn Cổ hại ta như vậy, ta không chém cho thần tâm(*) của hắn mãi mãi không thể thức tỉnh thì đó không phải tính cách của ta.”

(*) Thần tâm: đại loại như hồn ấy.

※※※

Một đêm gió tuyết gào thét không ngừng nghỉ.

Rút cuộc đêm cũng qua, bóng tối dần rút lui, sắc trời dần sáng dần đón chào một ngày mới, Thẩm Thạch từ trong giấc ngủ tỉnh lại. Hắn ngồi dậy nhìn thoáng qua bên cạnh, thấy mọi người vẫn còn đang nằm ngủ, không ai đứng dậy cả.

Tối hôm qua Tôn Hữu đưa ra ý kiến, tất nhiên mọi người đều chấp nhận. Đêm rồi Thẩm Thạch ngủ rất ngon, cũng không có bất kỳ người nào tới quấy rầy hắn. Lúc này, ánh mắt hắn chuyển về phía cửa động, phát hiện có một thân ảnh thon thả đang tập trung tư tưởng, suy nghĩ nhìn ra bên ngoài động, là Chung Thanh Lộ.

Hình như trừ hắn ra, mấy người còn lại đều thay nhau trực đêm. Thẩm Thạch trầm ngâm một lát, sau đó đứng dậy nhẹ nhàng đi tới. Trong vài giây, hình như Chung Thanh Lộ cảm giác sau lưng có động tĩnh nên quay đầu lại, nhìn thấy hắn đang đi tới, lập tức mặt có chút kinh ngạc, khóe miệng khẽ mở lộ vẻ tươi cười. Chỉ là ngay lát sau, giống như nhớ tới chuyện gì, nàng trợn mắt nhìn Thẩm Thạch, hình như có chút tức giận, sau đó quay đi nhìn chỗ khác.

Thẩm Thạch có chút lúng túng dừng lại, sau khi nghĩ vài giây, nhìn xung quanh mọi người vẫn còn ngủ say, liền kiên trì đến cạnh Chung Thanh Lộ ngồi xuống, nói: “Nàng có mệt hay không, nếu không… ta thay nàng trực một chút.”

Chung Thanh Lộ nghe thấy tiếng hắn ôn hòa cất lời, bất giác sắc mặt dịu dàng trở lại, có điều vẫn không thể bỏ hết mặt mũi, thanh âm có vài phần hờn dỗi, thấp giọng nói: “Không cần ngươi đến thay ta, ngươi cố giữ tinh thần cho thật tốt để tối nay thay cho Thanh Trúc ấy.”

Thẩm Thạch cười khổ, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải, một lát sau mới nói: "Nàng tức giận vì chuyện gì đó hả?"

Chung Thanh Lộ hừ một tiếng, tựa hồ cũng không thèm nhiều lời với hắn, nàng quay đầu nhìn cảnh tuyết trắng bên ngoài động, lát sau mở miệng nói: "Tối hôm qua ngươi ngủ có ngon không?"

Thẩm Thạch thành thật gật đầu, nói: "Rất ngon, ngủ một giấc tới gần sáng."

Chung Thanh Lộ nhìn hắn một cái, nói: "Có nằm mơ không?"

Thẩm Thạch ngơ ngác một chút, nói: "Không có."

Chung Thanh Lộ nói: "Ngươi đúng là không giống người thường, tối hôm qua những người khác đều không ngủ ngon được như vậy, tất cả đều nằm mơ cả."

Thẩm Thạch bỗng nhiên trầm mặc, một lát sau mới nói: "Vậy tối hôm qua nàng mơ thấy cái gì?"

Chung Thanh Lộ nhìn hắn một cái, đột nhiên đôi má hơi ửng đỏ, cũng không trả lời hắn, nàng ho khan một tiếng, nói: "Trời đã sáng, chúng ta gọi bọn hắn dậy đi thôi, hôm nay phải lên đường sớm."

※※※

Sau khi Thẩm Thạch gọi mọi người tỉnh dậy, trong huyệt động lập tức náo nhiệt. Trải qua cả đêm nghỉ ngơi, thoạt nhìn tinh thần mọi người đều khá tốt, tất cả đều nhanh chóng chuẩn bị kỹ lưỡng để ra khỏi động, bắt đầu một ngày đi xa. Hòa thượng Vĩnh Nghiệp cười nói với mọi người: “Xem ra đến bây giờ hành trình của chúng ta vẫn còn khá thuận lợi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trước khi trời tối là có thể ra khỏi Tuyết Long Sơn rồi. Đi xa hơn một chút là một vùng Tuyết Nguyên bằng phẳng, ngoại trừ gió tuyết lớn hơn nơi này một chút thì đường đi hoặc Yêu thú cũng dễ ứng phó hơn. Nếu không có gì xảy ra thì có thể thuận lợi đến sơn môn của Trấn Long Điện rồi.”

Đi phía sau y là Cam Trạch và Chung Thanh Trúc, cả hai đều gật đầu tán đồng, chỉ có Tôn Hữu ở phía sau ngơ ngác một chút, gã lén lút thúc cùi chỏ Thẩm Thạch.

Thẩm Thạch thấp giọng hỏi: "Làm gì vậy?"

Tôn Hữu nghiêm mặt nói: "Hôm nay phải cẩn thận, ‘mỏ quạ đen’ của hòa thượng này lại bắt đầu hoạt động rồi."

Thẩm Thạch ngây ngốc một chút, Chung Thanh Lộ đi bên cạnh nghe được lời này, nhịn không được bật cười thành tiếng. Nụ cười của nàng đúng là không sợ phung phí sự kiều diễm, giống như xung quanh là cảnh tuyết trắng xóa đột nhiên xuất hiện một bông hoa Bách Hợp nở rộ giữa ngày xuân, thanh lệ động lòng người, khiến Thẩm Thạch và Tôn Hữu trong lúc nhất thời nhìn có chút ngây ngốc.

Sau khi cười xong, Chung Thanh Lộ bỗng nhiên ý thức được mình có chút thất thố, vội vàng hừ một tiếng, một lần nữa nghiêm mặt, nói với Tôn Hữu: "Nói vớ nói vẩn, cẩn thận mất cái miệng thối đấy."

Tôn Hữu cả giận nói: "Ngươi làm gì mà rủa ta?"

Chung Thanh Lộ cười xùy một tiếng, một chút cũng không thèm cãi nhau với gã, nàng bước lên phía trước. Lúc đi ngang người Thẩm Thạch, ánh mắt dịu dàng đi vài phần, xem ra tâm tình đã trở nên khá hơn, thậm chí còn cười với hắn một cái.

Thẩm Thạch cũng cười lại, đi ra cửa động, ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy gió tuyết rõ ràng yếu hơn hôm qua một chút, bầu trời cũng sáng sủa thêm vài phần, thoạt nhìn hình như thời tiết hôm nay cũng thật tốt.