Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 199: Phi tuyết thành

Trong năm đệ tử trẻ của Lăng Tiêu Tông đi bái phỏng Trấn Long Điện ở Cao Nguyên Tuyết Trắng phương Bắc lần này thì Chung Thanh Trúc là người có đạo hạnh cao nhất, thiếu nữ này đúng là tài không đợi tuổi, từ lúc thời điểm bái nhập Lăng Tiêu tông đến nay nàng như một viên ngọc thô dần dần được mài giũa khiến cho càng ngày càng phát ra hào quang sáng chói.

Ngay từ thời điểm tại Thanh Ngư Đảo nàng là một trong số ít người khiến cho người khác ngạc nhiên về sự tinh tiến trong tu luyện. Nhất là sau hành trình tại Vấn Thiên Bí Cảnh không biết nàng đã nhặt được thiên đại cơ duyên nghịch thiên như nào mà một lần nhảy vọt cảnh giới lên tới Thần Ý Cảnh cao giai. Tuy cưỡng ép cảnh giới tăng lên có chút tác dụng phụ nhưng mà ngày hôm nay không ai có thể ngăn cản Chung Thanh Trúc một bước lên giời được.

Trong năm người ngoại trừ Chung Thanh Trúc ra còn có Cam Trạch và Tôn Hữu cũng sau hành trình Vấn Thiên Bí Cảnh tu vi cũng tăng đến Thần Ý cảnh sơ giai, ngoài trừ Lăng Tiêu Tam Kiếm ra thì trong số đệ tử trẻ tuổi ba người bọn họ chính là những người đứng đầu. Từ đó chúng ta có thể thấy được tầm quan trọng của Vấn Thiên Bí Cảnh đến như thế nào mà khiến cho bao năm qua Tứ Chính danh môn luôn đặt lên hàng đầu như vậy.

So sánh với ba vị đồng môn cảnh giới cao cường với phong quang vô hạn thì hành trình lần này còn lại hai vị đạo hạnh ở cảnh giới Ngưng Nguyên có vẻ lép vế hơn. Một trong hai người là Chung Thanh Lộ ngày hôm nay đạo hạnh cũng đã ở Ngưng Nguyên đỉnh phong, khoảng cách đến Thần Ý cảnh chỉ còn một bước rất ngắn, hơn nữa nàng lại có xuất thân từ Đan đường, lại là đệ tử cưng của Vân Nghê trưởng lão đức cao vọng trọng cho nên việc chống đỡ cho nàng lên tu vi Thần Ý cảnh thì nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy mà thôi.

Bản thân nàng ngày hôm nay trong Lăng Tiêu tông danh tiếng cũng cực kỳ vang dội, tuổi còn rất trẻ thiên tư kinh người nghe nói nàng đã tự mình nếm thử qua việc điều chế tứ phẩm linh đan cho nên càng được Vân Nghê trưởng lão yêu thương hết mực, nghe bóng gió trong tông môn rằng vị trí chấp chưởng Đan đường sau này đã được Vân Nghê trưởng lão nhắm cho Chung Thanh Lộ rồi. Cho nên nếu so sánh Chung Thanh Lộ với ba người kia thì nàng không hề rơi vào thế hạ phong tẹo nào.

Mà giờ đây duy nhất còn lại một người, so với bốn người đồng môn suất sắc kia thì người còn lại là Thẩm Thạch chỉ là hình nền phụ trợ mà thôi, luận đạo hạnh thì hắn cũng là kém nhất chỉ là Ngưng Nguyên cảnh trung giai cho nên so sánh về thiên tư với bốn người thì đã thua đứt đuôi rồi,cùng với đồng môn bái nhập vào môn phái cũng chỉ là hạng bình thường, nói về sư phụ hắn tuy hắn là đệ tử thân truyền của một Trưởng lão nhưng Thuật Đường lại là Đường yếu nhất trong số Thất đại Đường khẩu trong Lăng Tiêu tông, bốn người kia đều có địa vị lợi hại hơn hắn, à mà còn chưa kể đến gia thế nữa, hắn cũng là đội sổ, bốn người kia đằng sau đều có gia tộc tu chân chống lưng còn hắn chỉ có xuất thân bình dân một mình cô đơn trên đường tu luyện.

Nhìn tới nhìn lui, nghĩ đi nghĩ lại trước kia và bây giờ kết quả lúc nào hắn cũng là kém nhất, cảm giác này khiến cho người hắn lúc nào cũng cảm thấy buồn bực.

Tuy rằng trong đám bạn cùng lứa tuổi thì Thẩm Thạch có tâm trí cùng sự trưởng thành hơn hẳn, trên suốt chặng đường hắn đều không có lộ ra bên ngoài bất cứ điều cao ngạo gì,nhưng suy cho cùng thì bây giờ hắn mới chỉ có hai mươi tuổi cho nên không thể giấu đi được cái sự bốc đồng của tuổi trẻ. Ngày thường ở cùng với mọi người thì hắn không cảm thấy sự từng trải của mình có vẻ đặc biệt cho lắm, giờ đây hiện tại ở cùng với nhiều người nơi đây sự khác biệt này càng trở nên rõ ràng hơn.

Thậm chí sự thành thục này hơi giống với bầu không khí tranh đoạt địa vị tương lai trong lời nói của các vị trưởng lão, mà cho dù tranh quyền đoạt lợi thế nào đi nữa thì là việc của bốn người kia, Thẩm Thạch coi như là bị vứt bỏ ra ngoài vòng chiến.

Cho nên từ khi rời Kim Hồng sơn đến hiện tại không biết bắt đầu từ đâu Thẩm Thạch đứng trong đội ngũ luôn duy trì trạng thái trầm mặc, ngoại trừ có nói vài ba câu chuyện bên ngoài nhưng đại đa số thời gian hắn đều lựa chọn im lặng.

Dưới sự chỉ đạo của Vĩnh Nghiệp hòa thượng nhóm Thẩm Thạch đã tới Lưu Vân thành, sau đó từ Lưu Vân thành sử dụng Thượng Cổ Truyền Tống pháp trận mà xuất phát, quãng đường di chuyển lâu dài buồn chán đã bắt đầu.

Lăng Tiêu tông ở Hải Châu thuộc phía Nam của Hồng Mông đại lục, có danh xưng là Tu Chân Giới đệ nhất phương Nam, mà Trấn Long điện lại ở Cao Nguyên Tuyết trắng phương Bắc thuộc về Tuyết Châu nằm ở phía Bắc của Hồng Mông đại lục. Một Nam một Bắc quãng đường đi lại chả khác đi xuyên thẳng qua Hồng Mông đại lục rộng lớn.

Khoảng cách dài dằng dặc như thế đối với tu sĩ có bản lĩnh cao cường chỉ dựa vào bản thân chạy đi chạy là điều hoàn toàn không thể. Nhưng may trên đời này còn có Truyền Tống pháp trận với công năng thần diệu vô cùng đã tiết kiệm được thời gian và thể lực cho tu sĩ rất nhiều.

Xuất phát từ Lưu Vân thành, Thẩm Thạch cùng đám người một đường thẳng tiến đến phương Bắc, hầu hết quãng đường đi lại của bọn họ là dùng Thượng Cổ truyền tống pháp trận. Nhưng mà trên đường đi lại phải qua mười mấy cái Châu quận cho nên bọn họ cũng phải trải qua từng đấy Thượng Cổ truyền tống pháp trận, mà một số truyền tống pháp trận không có ngay tại địa điểm họ đến để mà tiếp tục hành trình.

Thỉnh thoảng bọn họ đến một địa điểm liền phải tìm một tòa thành trì khác mới có thể sử dụng truyền tống pháp trận để đi về Cao Nguyên Tuyết trắng phương Bắc. Mà trong thời gian di chuyển do ai cũng có đạo hạnh cao cường cho nên không thèm để ý đến sử mệt mỏi khi sử dụng liên tục truyền tống pháp trận do đó họ dùng Truyền Tống pháp trận liên tục trong một ngày, sau một ngày qua đi do tích lũy không ít mệt mỏi mà di chuyển mang lại họ đành phải nghỉ ngơi.

Hành trình cứ tiếp diễn như vậy, bọn họ vẫn kiên trì một đường dùng Thượng Cổ Truyền tống pháp trận mà di chuyển, sau hành trình kéo dài ba ngày họ đã đến được vùng đất phương Bắc xa xôi là Tuyết Châu.

Lúc vừa đặt chân đến Tuyết Châu, một châu thổ nằm ở phương Bắc mà nhiều người trong họ chưa bao giờ đặt chân tới, khi hào quang của Thượng Cổ truyền tống pháp trận vừa tắt, cái đập ngay vào mắt Thẩm Thạch đó chính là một mảnh trắng xóa với đầy trời tuyết trắng đang bay múa.

Ngày hôm nay đã là ngày thứ hai của tháng ba rồi, tại nơi Hải Châu phía Nam xa xôi kia thời tiết đã đang vào xuân, ánh nắng tươi sáng vạn vật sinh trưởng từng đóa hoa xinh đẹp mềm mại đang đua nhau nở rộ. Nhưng tại Tuyết Châu này, hoàn cảnh thật là khắc nghiệt xung quanh chỉ toàn là những bông tuyết trắng xóa đang vui đùa trong gió.

Tại một tòa thành trì vắng vẻ yên tĩnh, một tòa thành nằm trơ trọi trong cả vùng đất đầy tuyết trắng,chất liệu để tại nên tòa thành này không hoàn toàn là màu trắng mà nó còn có một số đá trầm tĩnh màu xám.Phần lớn nhà cửa trong tòa thành đều rất thấp bé, không khí xung quanh đều rất tĩnh lặng, trên đường phố có rất ít người đi lại, có lẽ náo nhiệt nhất ở nơi đây chính là các tửu quán, chỉ có những nơi như vậy mới mang lại chút ấm áp cho mảnh băng thiên tuyết địa này.

Đây chính là Phi Tuyết Thành trạm thứ nhất mà đám người Thẩm Thạch dừng chân lại ở Tuyết Châu.

Vĩnh Nghiệp hòa thượng dẫn năm người bọn Thẩm Thạch bước ra khỏi Truyền tống pháp trận, hướng vào trong Phi Tuyết Thành mà tới, gã đóng vai trò là chủ nhà cũng là hoa tiêu đang giới thiệu qua sơ lược một chút tình hình hiện tại của Phi Tuyết Thành nói riêng và cả Tuyết Châu nói chung. Với thanh âm nhẹ nhàng như các bông tuyết bay xuống làm cho người nghe có phần cảm giác thật là ôn hoà.

“Phi Tuyết Thành bởi vì có Thượng Cổ Truyền Tống Pháp trận cho nên từ trước đến nay luôn là thành trì náo nhiệt và đông đúc nhất Tuyết Châu, nếu mà đem so sánh với Lưu Vân thành bên kia quả thật là có phần khập khiễng bởi vì nơi đây vốn không có nhiều người..”

Vĩnh Nghiệp đầu tiên là kể về tình huống của Phong Tuyết thành nơi vô cùng quen thuộc đối với gã với giọng đầy cảm thán.

“À đúng rồi, mấy vị thí chủ,mọi người có cảm thấy lạnh không?”

Đang giới thiệu qua nửa chừng thì Vĩnh Nghiệp hòa thượng chợt nhớ đến điều gì đó, bước chân cũng dừng lại mà quay đầu về phía các vị khách đến từ Lăng Tiêu tông mà hỏi han với vẻ ân cần.

“Không sao, chút lạnh này chúng ta có thể chịu đựng được.” Người đầu tiên lên tiếng chính là Tôn Hữu, mà ở cạnh bên Cam Trạch và Chung Thanh Trúc cũng nhanh chóng gật đầu, còn Chung Thanh Lộ đang gỡ một bông tuyết trên mái tóc xanh xuốnh cũng mỉm cười mà và nói:

“Mọi việc đều ổn cả, Vĩnh Nghiệp sư huynh cứ an tâm!”

Vĩnh Nghiệp hòa thượng gật đầu và cười, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái đang định quay người tiếp tục đi về phía trước thì bỗng dừng lại, nhìn qua mấy người khách đến từ Lăng Tiêu tông và nhận ra một thứ cho nên cũng không xoay người lại nữa.

Trong cuộc chuyện trò vừa rồi, có vẻ thiếu đi một người.

================

Hàn phong thổi mạnh từng cơn

Bình nguyên tuyết trắng gió vờn đám mây

Dừng chân làm chén rượu đầy

Xua đi lạnh giá phút giây ấm lòng.

================

Nơi hoa tuyết triền miên bất diệt

Xám một màu đấy màu ly biệt

Lác đác người lặng lẽ bước nhanh

Đúng bài danh chính thành Phi Tuyết.