Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 154: Chuyện cũ của Thánh hiền (6)

"Nguyên đại ca liên tục đi về phía trước, mỗi lần huynh ấy chọn một ngã rẽ thì hầu như lối đi đó đều gặp phải nguy hiểm, đủ loại cấm chế, cơ quan, pháp bảo phóng ra hòng gϊếŧ người. Chỉ có thể dùng một câu 'trùng trùng nguy hiểm' để hình dung. Ta đi phía sau huynh ấy, trên đường đi, âm thanh chói tai, tiếng gào thét không ngừng vang lên."

Thẩm Thạch ngồi cạnh, khóe miệng thỉnh thoảng lại khẽ run run. Nghe Hoàng Minh kể chuyện, tuy trông lão có vẻ rất bình tĩnh nhưng chỉ cần Thẩm Thạch thử tưởng tượng thì có thể hình dung ra quang cảnh lúc đó vô cùng "rực rỡ nhiều màu"(*). Rõ ràng, người tưởng chừng như luôn sáng suốt, thông minh là Nguyên Vấn Thiên kia đã lựa chọn con đường khá tệ, nói lão là kẻ mù đường cũng không sai.

(*) Rực rỡ nhiều màu: có lẽ ý Tiêu Đỉnh ám chỉ việc Nguyên Vấn Thiên bị đủ loại cơ quan tập kích.

Chuyện này khiến người khác kinh ngạc, thậm chí có chút buồn cười trong bụng. Đối với kẻ có suy nghĩ nhạy bén, cẩn thận như Thẩm Thạch thì hắn nhanh chóng nhận ra sự thật bất ngờ này...

“Ý của ngài là, vị Nguyên Thánh nhân…cứ như vậy mà tiến về phía trước?” Thẩm Thạch có chút khó có thể tin nổi liền hỏi Hoàng Minh một câu.

Hoàng Minh trầm ngâm một lúc, sau đó khẽ gật đầu.

Thẩm Thạch muốn mở miệng nói điều gì đó, nhưng lời vừa đến cửa miệng nhất thời không biết nói như thế nào, cuối cùng lắc đầu thầm than một tiếng, vị Nguyên thánh nhân kia quá mạnh mẽ khiến người khác chỉ biết líu lưỡi. Dựa trên lời kể của Hoàng Minh, Nguyên Vấn Thiên hiển nhiên biết việc di chuyển ở bên dưới cung điện ngầm của Yêu Tộc là rắc rối, phức tạp kèm theo đó là mê cùng vô số cấm chế hung hiểm. Nhưng vị thánh nhân này lại chọn một biện pháp trực tiếp nhất, không biết dùng phương pháp gì để cảm ứng phương hướng rồi chọn lấy một lối ngắn nhất cứ như vậy bước tới.

Cơ quan cấm chế hung lệ, pháp bảo kịch độc, cạm bẫy yêu thú cùng quỷ vật cứ như thế một đường xuyên qua, cùng lắm là phủi bụi đất bám trên người, trong mê cung các lối rẽ khắp nơi, tường cao chót vót, vách tường chắn ngang nếu có mở ra được một lối đi thì tốt, bộ dáng của huynh ấy ngày càng rách rưới, nếu có phá thêm một chút nữa cũng chẳng sao…

Cứ như vậy, Nguyên Vấn Thiên và Hoàng Minh hai người dùng loại phương pháp mà từ khi địa cung của Yêu Tộc được hình thành tới nay chưa ai sử dụng để mạnh mẽ phá giải, trực tiếp đi xuyên qua địa cung để đến nơi mình cần đến.

Hoàng Minh trên mặt có chút khó hiểu, lại có chút phiền muộn, hắn ngẩng đầu lên nhìn mái vòm của Yêu Hoàng Điện, khẽ thở dài, vỗ vỗ phiến đá dưới người, nói:

“Ta đi theo Nguyên đại ca đến được nơi đó, nhịn không được mà kinh hãi, lúc đầu hẳn là muốn tới nơi đây, chỗ sâu nhất trong đại cung của Yêu Tộc, mà tại nơi dưới lòng đất này ta phát hiện ra còn có một toà Yêu Hoàng Điện.”

“Năm đó cuối cùng nơi bọn ta đến chính là nơi này.”

“Trên đường đi tới đây, Nguyên đại ca dùng sức để mở lối đi, nhưng dù sao cung điện dưới mặt đất này là tâm huyết của biết bao vị tiền bối Yêu Tộc tạo ra, rất nhanh ta đã nhân ra huynh ấy không hề giống với bộ dáng nhẹ nhàng thoải mái thể hiện ra bên ngoài. Khi huynh ấy đứng ở cửa vào của Yêu Hoàng Điện dưới lòng đất thì ta thấy huynh ấy có lẽ đã mệt mỏi, không muốn nói chuyện, rõ ràng nhất là y phục trên người huynh ấy lúc trên đường đi đã bị lửa đốt, nước phun, nọc độc ăn mòn, thỉnh thoảng còn bị đâm hơn hai mươi lỗ, đến bây giờ cũng không còn cách nào để nhìn ra.”

“Ngươi cũng nên biết, đó là lần đầu tiên trong đời ta chứng kiến Nguyên đại ca chật vật như vậy.”

“Ta đã choáng váng nhất thời, rất lâu không nói nên lời, cuối cùng Nguyên đại ca chịu không được, đạp ta một cước, cười mắng rồi lấy kiện áo bào bên ngoài của ta mặc vào.”

Hoàng Minh cười, nụ cười có chút ôn hoà, giống như lúc đó là một khoảnh khắc đáng giá đáng để ghi nhớ, “Sau đó huynh ấy cũng không chần chừ vung tay lên mang theo ta hướng về toà đại điện đi tới, đồng thời nói với ta: ‘Đi, nơi này là nơi chúng ta muốn tìm bí mật.’

Ta rốt cuộc cũng không biết huynh ấy muốn tìm cái gì, ta nhìn trái nhìn phải thì phát hiện nơi này của Yêu Hoàng Điện thật sự quá hoang vu, phải biết rằng, địa cung Yêu Tộc cũng là vì Yêu Hoàng và Yêu Tộc mà được xây dựng, nơi này cũng có Bàn Cổ thần điện, ngày thường dĩ nhiên phải có rất nhiều dấu vết hoạt động qua lại. Vậy mà xung quanh Yêu Hoàng Điện lại không hề có dấu vết gì, nơi đây…giống như là sau khi hoàn thành đã bị bỏ hoang qua vô số năm tháng.”

“Một khoảng không tĩnh mịch, không hề có sinh khí.”

“Một nơi như vậy, đến hôm nay, sợ rằng đến cả Yêu Tộc không mấy ai đi tới chốn này, vì cái gì mà Nguyên đại ca hết lần này tới lần khác khăng khăng phải đến địa phương này? Đến tột cùng là huynh ấy muốn tìm cái gì?”

“Két…”. Hoàng Minh phát ra một âm thanh, cốt thủ làm ra tư thế đang đẩy cửa, sau đó nở một nụ cười, nói: “Chúng ta đẩy đại môn của Yêu Hoàng Điện, ngươi biết lúc đó chúng ta thấy gì không?”

“Bên trong toà đại điện là một mảnh hắc ám nhưng khí đẩy đại môn ra, trong khoảnh khắc đó, đột nhiên xuất hiện một mảng lớn những đôi mắt màu đỏ như máu mở ra từ trong bóng đêm rồi nhìn về hướng bên này.”

Thẩm Thạch cả kinh nói: “Trong đại điện là vật gì?”

Hoàng Minh nhàn nhạt Thẩm Thạch một cái, bỗng nhiên nói:” Vừa rồi ngươi có thấy Cẩu Đầu Nhân không?”

Tt khẽ giật mình, nói: “Vâng.”

Hoàng Minh nói: Lúc đó, trong đại điện tràn ngập Cẩu Đầu Nhân, đại khái trên dưới một trăm con, chúng lập tức quay đầu lại nhìn chằm chằm vào ta và Nguyên đại ca. Trong bóng tối những đôi mắt huyết hồng cho đến giờ ta vẫn còn nhớ rõ.”

“Cái gì…” Trong khoảnh khắc đó Thẩm Thạch chỉ cảm thấy da đầu run lên, nghĩ tới tình cảnh quỷ dị, kinh khủng ấy đã làm cho người ta không rét mà run, Cẩu Đầu Nhân thực lực cường hãn, hắn đã từng kinh qua, vậy mà đồng thời xuất hiện một trăm Cẩu Đầu Nhân… Cái đó đã vượt qua sự tưởng tượng của Thẩm Thạch.

Hoàng Minh trầm tĩnh nhớ lại tình cảnh năm đó, lầm bầm khẽ nói: “ Lúc đó ta càng hoảng sợ, không đợi ta kịp phản ứng đã nghe Nguyên đại ca nói: ‘Tiểu Minh, những tên Cẩu Đầu Nhân này da thịt béo day, thực lực rất mạnh, một hai tên còn đang dễ đối phó, nhưng ở đây số lượng quá nhiều cũng chỉ có thể nhờ vào đệ, bởi vì chúng có nhược điểm lớn nhất chính là sợ Ngũ Hành Pháp thuật.”

“Ngươi nghĩ được hay không?” Hoàng Minh nở nụ cười, ung dung nói, “Đây là lời Nguyên đại ca lúc đó cười mà hỏi ta…, giống như trong mắt huynh ấy dưới bầu trời này không có gì là có thể làm khó được huynh ấy. Ta cũng nghĩ thế, huống hồ Thiên Yêu Vương Đình đều do tự tay chúng ta đánh cho tan tành, những cái này cũng chỉ là một ít quái vật, có gì phải sợ hay sao?

“Cho nên ta cười nói đó là chuyện nhỏ.”

“Nguyên đại ca cười ha hả, liền đi vào, vô số Cẩu Đầu Nhân vỗ cánh bay lên, điên cuồng rít lên, như hắc triều lao qua. Trong nội tâm thật có chút sợ hãi, bất quá những lời khoác lác đã nói ra, đương nhiên không thể lui lại được nữa, cái mệnh này dù sao cũng đã sớm thuộc về Nguyên đại ca, cho nên đưa Nguyên đại ca ra sau lưng rồi toàn lực phóng xuất pháp thuật. A…Nguyên đại ca nói thật đúng, ngay khi ta phóng ra ba lần Ngũ giai pháp thuật, một lần Lục giai pháp thuật, những Cẩu Đầu Nhân này chưa trải qua đánh nhau mà thoáng cái đã chết hơn hai thành rồi.”

“Nơi ta dùng ‘Cuồng Phong Tuyết’ làm hơn mười con chết cóng, bên kia dùng ‘Liệt Diễm Phần Thiên” đại khái cũng diệt hơn mười, còn có bên kia…”

Thẩm Thạch ngơ ngác nhìn Hoàng Minh, nhìn xem Hoàng Minh không đếm xỉa tới chỉ ở đó kể chuyện, thời điểm này Thẩm Thạch đã triệt để không nói nên lời.

Ba cái Ngũ giai thuật pháp, cùng một cái Lục giai pháp thuật, còn là sử dụng liên tục a… Lấy một địch trăm, đối mặt với loại yêu thú Cẩu Đầu Nhân kinh khủng.

Đám người Thánh Nhân của Nhân tộc năm đó tất cả đều là quái vật a!

=================

Đạp tường phá bẫy một đường tiến

Họ Nguyên chật vật lần đầu tiên

Gặp trăm Cẩu đầu trong yêu điện

Ngũ hành thuật pháp thật kinh thiên