Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 127: Âm minh tháp (3)

Phát hiện này lập tức làm cho con quái cẩu cụt hứng xen lẫn cả tức tối, đồng thời nó lại phải tiếp tục nghe thêm những tiếng gào rú ở phía dưới, nhìn một đám quỷ vật xấu xí, dữ tợn hợp lại với nhau gào khóc thảm thiết thì lại càng không vừa mắt. Dưới mặt đất, quỷ vật cường hãn lớp lớp nhưng có linh trí thì không được mấy con, ngoại trừ khi gặp nguy hiểm quá lớn mới bộc lộ bản năng sợ hãi mà tránh né chứ không hề biết quan sát chung quanh, vậy nên tình trạng ồn ào và huyên náo càng lúc càng bành trướng.

Bất thình lình từ trên không trung vang lên một tiếng rống to, rút cuộc thì con quái cẩu cũng chẳng thể nhịn được nữa, đại khái là vì nó thấy không chịu nổi cái đám đần độn ở phía dưới nên phóng thẳng xuống đất, với tốc độ bay rất nhanh kèm theo đó là những tiếng gầm gừ, móng vuốt sắc bén múa tít. Không đợi những con quỷ vật kia kịp phản ứng, ngay lập tức chỉ thấy vang lên vài tiếng ầm ầm thật lớn thì đã có năm sáu con Cương Thi Khô Lâu đã bị con quái cẩu đang nổi giận đánh nát thành những mảnh xương khô rơi xuống mặt đất.

“Gào…Gâu!”

Ngay sau đó con quái cẩu liền rống lên một tiếng giận dữ để thị uy với đám quỷ vật ở chung quanh, hơn nữa vừa rồi tung ra một đòn như sét đánh lập tức chấn nhϊếp đại bộ phận quỷ vật khiến chúng thất kinh, ào ào lùi về phía sau. Trong mồm con quái cẩu phát ra tiếng gầm gừ lạnh lùng và khinh thường, nó liếc xéo qua đám phế vật rồi quay người định bỏ đi thì bỗng chấn động thân thể như nhận ra cái gì, nó đột ngột xoay đầu nhìn về cái cửa hông ở một phía trong đại điện Âm Minh Tháp.

Nơi đó là một vùng âm u, khu vực ngoài cửa tối đen như mực, ngay cả một điểm sáng cũng không có. Ngay lúc này, từ sâu trong vùng tối thui đó bỗng vang lên những âm thanh rất khẽ nhưng thâm trầm, giống như có một con cự thú ẩn núp trong bóng đêm đang lặng lẽ tiến ra, tiếng bước chân vang lên trong đêm tối khiến người ta đột nhiên cảm thấy căng thẳng và tim đập nhanh hơn. Cùng thời điểm đó, một làn gió nhẹ khó hiểu mang theo mùi tanh tưởi từ cửa chính thổi vào, từng chút từng chút một như một hơi thở sâu đang chậm rãi phì phò trong bóng tối phía ngoài cửa.

Chỉ chớp mắt, cả trong và ngoài đại điện đều lâm vào cảnh tĩnh mịch.

Quái cẩu đứng im, hai con ngươi vằn máu nhìn chằm chằm vào đại môn, đôi cánh từ từ dang ra rồi khẽ phe phẩy. Tuy không bay khỏi mặt đất nhưng có vẻ nó đang rất cẩn thận đề phòng cái gì đó. Sau lưng nó, đám vong linh quỷ vật lại càng không chịu nổi, thoạt nhìn còn sợ hãi hơn cả hồi nãy, gần như đây là lần đầu tiên đại bộ phận quỷ vật bắt đầu rút lui ra sau như thủy triều rồi lặng yên không một tiếng động rời khỏi đại điện.

Lát sau, từ bóng tối chợt lóe lên một vòng sáng kỳ dị, tuy nhanh như chớp nhưng trong khoảnh khắc ấy mơ hồ có thể thấy cái đó giống một đôi mắt to lớn lạ thường.

Tựa như là một cái đầu lâu khổng lồ đang ẩn trong bóng tối dò xét ở ngoài cửa rồi liếc trộm vào trong đại điện.

Tình huống này khiến người ta phải sợ hãi. Tuy nhiên tia sáng kia chỉ lóe lên với thời gian rất ngắn rồi chớp mắt lại biến mất tăm như tất cả chưa có gì xảy ra vậy. Thêm một lúc nữa thì cái luồng gió kỳ dị nơi đại môn cũng biến mất.

Tất cả lại khôi phục về vẻ ban đầu như chưa từng có gì phát sinh.

Cái đại điện rộng rãi như thế, không lâu trước đây còn chật ních các loại quái vật nhưng vào thời điểm này lại chỉ còn lại một con quái cẩu có đôi mắt vằn tia máu và mang vẻ mặt đầy cảnh giác.

****

Nhìn thân ảnh của nó có chút cô độc, nếu thoáng quan sát bên ngoài thì có vẻ hung tợn và ác độc nhưng trong đại điện này lại mang bộ dáng lẻ loi đơn chiếc, khiến người ta có cảm giác không tương xứng với vẻ ngoài của nó.

Về sau, thoạt nhìn con Cẩu Đầu Nhân này giống như đang tức giận.

Nó vốn là quái vật cao giai nên tất nhiên không ngu ngốc như đám tử linh kia, đồng thời nó cũng có cảm giác và một số suy luận nào đó. Đối với người bình thường mà nói, trí khôn của con Cẩu Đầu Nhân này có lẽ là vô cùng cổ quái nhưng dù sao cũng vẫn có.

Đối với cảnh ngộ của mình lúc này, thoạt nhìn con Cẩu Đầu Nhân đột nhiên trở nên tức giận, chẳng những thế mà còn vô cùng bực bội. Nó hùng hổ nhằm về phía chỗ tối gầm lên một tiếng, sau đó liền vọt tới, chỉ trong nháy mắt nó đã đến đại môn, thậm chí nó cũng không hề dừng lại mà sủa bừa một tràng gâu gâu rồi nhanh chóng phi qua cánh cửa, phóng vào vùng bóng tối sâu thăm thẳm.

Bóng tối đập vào mặt, phía trước là một vùng tối đen tựa mực như đại dương vô biên vô tận, bỗng nhiên giống hệt núi cao chặn đứng trước mặt, chỉ cần một chút nữa thôi là va vào đó khiến thịt nát xương tan. Thế nhưng Cẩu Đầu Nhân quyết trí tiến lên, nó đồng thời vỗ hai cánh và đưa thân thể bay lên phía trên.

Thật bất ngờ, khu vực bên ngoài là một không gian rộng lớn hơn rất nhiều so với phía trong điện thờ Âm Minh Tháp. Trên đường Thẩm Thạch đến đây, đại đa số các khu vực dưới Địa cung Yêu tộc đều có ánh sáng với nhiều mức độ khác nhau, vậy mà huyệt động khổng lồ dưới mặt đất ở chỗ này lại không có bất kỳ chút ánh sáng nào, toàn bộ bị bao phủ bởi bóng tối.

Với một địa hình rộng lớn kỳ lạ và tối tăm khác thường như vậy rất dễ làm nảy sinh cảm giác tuyệt vọng cùng sợ hãi. Tuy nhiên cảnh tượng này không có bất kỳ tác dụng ngăn chặn nào rõ ràng đối với con Cẩu Đầu Nhân, nó chẳng hề e ngại gì sự âm u ở nơi đây, thậm chí thoạt nhìn đối với địa hình của huyệt động khổng lồ dưới đất này nó lại có mấy phần quen thuộc. Trên đường đi, nó không ngừng vỗ cánh bay lượn, càng bay thì tốc độ càng nhanh, trong nháy mắt đã bay rất xa, sau đó từ sâu nơi tối tăm ở đằng trước bỗng nhiên hiện lên một ánh lân quang.

Đó là một vùng đất đột nhiên lõm xuống, thấp hơn ở phía dưới có một vết nứt lớn, từng điểm lân quang nương theo vết nứt này bay lên và trở thành nguồn sáng duy nhất của khu vực quanh đây. Cẩu Đầu Nhân nhanh chóng bay đến bên trên chỗ lõm rồi nhìn xuống, chỉ thấy từ khe hở phía dưới đang lập lòe ánh lân quang, kèm theo đó là những tảng đá nhọn hoắt đâm ra với muôn hình vạn trạng, quái dị và vô cùng hiểm trở.

Nó ở giữa không trung cười khẩy một cái, bỗng tạt ngang rồi bay thẳng xuống.

Nó cấp tốc và nhanh nhẹn liên tục luồn lách qua các khe đá vừa to lại vừa sắc nhọn lập lòe lân quang, hóa thành bóng đen phóng qua vùng sáng và giống như một con dơi bay vυ't đi, trong nháy mắt đã ở rất xa.

Chỉ có điều khe hở này rất sâu, thế nên với tốc độ mau lẹ của Cẩu Đầu Nhân như vậy nhưng bay mất một lúc vẫn không dò xét đến được phần đáy. Ngược lại, không gian bên dưới khe nứt dần dần rộng lớn thêm. Trong khi đó, ở một cái liệt cốc (Tạm dịch: hầm ngầm) tối tăm nào đấy cách xa nơi đây bỗng vang lên những thanh âm trầm trầm, rầu rĩ, dường như không phải trên bề mặt mà phát ra ở tận sâu dưới lòng đất hoặc từ trong những tầng nham thạch cứng rắn kia, âm thanh đó rung động mãnh liệt giống như có một con cự thú to lớn đang đi qua đi lại trong bóng tối.

Thân thể Cẩu Đầu Nhân chợt dừng giữa không trung, hai mắt đỏ như máu co mạnh lại, sau một lát thân thể liền rẽ ngang rồi với tốc độ nhanh hơn trước phóng thẳng về khu vực phát ra thanh âm nọ.

Sau vài đường bay nước rút, lân quang bỗng nhiên sáng lên, trên mặt đất ở trước mắt đột ngột hiện ra một bãi nham thạch. Lúc này, từ một điểm lân quang ở phía sau nổi lên tiếng nổ vang rền, bỗng nhiên một mảng nham thạch to tướng trong liệt cốc bắn văng ra kéo theo cả đám bùn đất và bụi bặm khổng lồ.

Một bóng đen rất to từ phía sau ánh lân quang bỗng chậm rãi nhúc nhích.

Cẩu Đầu Nhân vỗ cánh bay tới phía trước cái bóng đen khổng lồ, hai mắt nó nhìn chằm chằm vào con quái vật to lớn rồi bất ngờ lạnh giọng mở miệng quát lên, âm điệu mang theo sát khí lẫn tức giận:

“Lão Toản Địa, ngươi xông đến nơi này của ta, chẳng lẽ muốn đánh với ta một trận sao?”

=============

Khe nứt đầy nham thạch

Cẩu yêu vẫn luồn lách

Nghe động lướt đến mau

Toản Địa muốn chiến sao?